Không biết động phủ này rộng bao nhiêu mà Thanh Ngọc đi mãi không hết. Đi tới một gian đại điện tiếp theo, thì bên trong không hề có khôi lỗi, mà lại là một cái hồ, bên trong có dòng nước sôi trào sủi bọt, rất quỷ dị.
Giọng Ly Ly vang lên:
- Nước hồ này luyện thể rất tốt, chàng xuống tu luyện đi.
Thanh Ngọc nghe xong, cẩn thận lấy ra trận bàn Hoàng cấp, kích phát rồi mới cởi y phục nhảy xuống hồ. Vừa chạm vào mặt nước, hắn đã phải gào lên một tiếng kêu vô cùng đau đớn.
Da thịt của Thanh Ngọc như bị cắt xé ra, máu tươi đầm đìa, rồi hắn lại cảm thấy nước hồ sôi sùng sục đang muốn nấu chín thân thể mình. Oằn người ngồi xuống, để nước hồ tràn ngập qua đầu, Thanh Ngọc vận chuyển Hồng Mông Kinh chống chọi lại cảm giác này.
Nước hồ điên cuồng xé rách, còn phù văn Hồng Mông lại điên cuồng tái sinh, Thanh Ngọc đau đớn đến không muốn sống nữa. Nhưng trong tâm thần hắn biết được đây là cơ hội trời ban, không phải nơi đâu cũng tìm được địa phương luyện Tinh tốt như vậy.
Tim Thanh Ngọc từ từ ngày càng đập nhanh, phù văn Hồng Mông được diễn sinh càng ngày càng nhiều. Thanh Ngọc không hề để ý tới các phù văn nhỏ của cả ba loại công pháp đã gần như dính vào nhau, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là sẽ hoàn toàn chồng lên.
Thanh Ngọc vẫn nghĩ đến ba loại công pháp thiếu một cái gì đó để dung hợp, nhưng đến nay hắn vẫn chưa tìm ra.
Từng lớp huyết nhục bị gọt ra rồi lại tái sinh, liên tiếp như vậy đến nửa tháng sau, Thanh Ngọc đã thấy nước hồ này không còn làm đau bản thân mình nữa, nên quyết định đứng dậy đi lên. Tu vi luyện Tinh của hắn đã đột phá đến Luyện Bì hậu kỳ.
Làn da mới được tái sinh trắng nõn như ngọc, càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của Thanh Ngọc, nhìn qua thì chính hiệu là một tên tiểu bạch kiểm. Hắn lúc này mới cảm thấy vô cùng nhức đầu, đẹp quá cũng không ổn a!
Đi đến cánh cửa tiếp theo, Thanh Ngọc mới nhìn thấy hóa ra nơi này là một địa cung vô cùng rộng lớn. Các kiến trúc san sát nhau nằm dưới lòng đất, ở sau cùng có một cánh cổng lớn, bên trên được chạm trổ vô cùng công phu.
Thanh Ngọc nhìn ra được đây là bức hình đầu một con cáo thì phải?
Chậm rãi bước từng bước thật cẩn thận, cầm Dạ Quang Thần Thạch trong tay, Thanh Ngọc cứ từ từ tiến về phía trước cánh cổng kia, vì thần thức hắn quét vào trong các kiến trúc nhưng không tìm được gì cả.
Ở trước cánh cổng có hai bức tượng Chân Long vô cùng to lớn, đồ sộ, màu vàng kim vô cùng đẹp mắt. Thanh Ngọc có cảm tưởng hai con rồng này đang nhìn mình, vô cùng quỷ dị.
Sau khi giám định, thấy cũng chỉ là một loại Đế thạch, Thanh Ngọc mới tới gần một bức tượng Chân Long, chạm vào nó. Kỳ dị xảy ra, đúng là mắt rồng biết di chuyển thật!
Hai con rồng đá đảo mắt đánh giá Thanh Ngọc một chút, rồi tự nhiên cúi thấp đầu xuống, mắt nó lại bình thường trở lại.
Cái quỷ gì?
Thanh Ngọc thấy hơi thú vị, muốn thử xem có thu được hai bức tượng vào trong Đế Tinh Giới được hay không, thì ai ngờ thu được thật! Ly Ly cũng không nói gì cho Thanh Ngọc biết, chỉ bảo rằng thu được là tốt.
Thanh Ngọc không hề biết rằng nếu trong lòng mình mang tà tâm hoặc là kẻ tội nghiệt nặng nề, thì chắc chắn bây giờ hắn đã là người chết.
Thanh Ngọc bước tới cánh cổng, chạm tay lên, chưa kịp làm gì thì cánh cồng mở ra một khe hẹp, hút luôn hắn vào bên trong.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mở mắt ra. Hắn nhìn thấy xung quanh đây là một bình nguyên xanh ngát vô cùng to lớn, nhưng ở đằng xa lại có một ngọn núi lửa đang phun ra những làn khói đen mờ mờ. Hai bên là hai hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược nhau, một bên xanh tươi um tùm, một bên im lặng chết chóc.
Nơi đây có rất nhiều loại khí đậm đặc khác nhau, làm Linh luân bên trong huyệt Thiên Song của Thanh Ngọc tự động nhảy ra, điên cuồng hấp thu lại toàn bộ.
Nó như một cái máy hút công suất lớn vậy, có bao nhiêu hút bấy nhiêu, không hề ngơi nghỉ, bên trên lại có từng đạo từng đạo phù văn kỳ bí khó hiểu dần dần hiện ra.
Thanh Ngọc cũng để kệ Linh luân muốn làm gì thì làm, vì hắn cũng chưa hiểu nhiều về nó cho lắm. Thanh Ngọc đang tập trung vào thế giới này, có lẽ đây là một bí cảnh. Bí cảnh này cũng không rộng lớn, nên hắn lấy phi kiếm ra đạp lên, muốn đi xung quanh thăm dò một chút.
Khi đang bay trên bầu trời, bỗng dưng có mấy bóng đen lao vào trong thức hải Thanh Ngọc, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cửu Đỉnh Tháp diệt sát, chỉ để lại mấy đoàn khí trắng mờ mờ.
Càng ngày càng nhiều bóng đen bay tới hơn, Thanh Ngọc có hơi hoảng sợ, không biết Cửu Đỉnh Tháp có tiêu diệt được hết hay không, nên từ từ đáp xuống mặt đất, không dám bay cao nữa. Những bóng đen nào đã lao vào thức hải đều bị tinh lọc, trở thành tinh thần lực, rồi cuối cùng hòa vào tòa phi đảo kia.
Một ngày sau, Thanh Ngọc đã tìm hết toàn bộ bí cảnh mà không phát hiện được một thứ gì, kể cả trong lòng dung nham của ngọn núi lửa kia cũng vậy, khiến hắn vô cùng thất vọng.
Chỉ có Linh luân là thu hoạch nhiều nhất, bây giờ nó đã ngả màu từ trắng sang hơi phớt hồng, bên trên phù văn khó hiểu cũng có rất nhiều.
Thanh Ngọc từng thấy ở sau lưng ngoại công có một vòng luân màu đỏ, phải chăng màu sắc càng đậm thì càng mạnh ư?
Bây giờ chỉ còn mỗi trên bầu trời là Thanh Ngọc chưa tìm kiếm mà thôi, nên hắn quyết định đánh liều một phen. Thanh Ngọc bay lên trời, để đám bóng đen bay vào thức hải cho Cửu Đỉnh Tháp diệt sát, đến khi đủ nhiều hắn lại chạy xuống đất tiêu hóa.
Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, tòa phi đảo trong tâm thần Thanh Ngọc càng ngày càng rộng lớn và rõ nét, tu vi luyện Thần cũng tiến bộ mau chóng.
Ở đây là nơi nào mà có nhiều âm hồn như vậy?
Mộng Nguyệt lại đang ở nơi nào?
Ngày tháng trôi qua, đến tận nửa năm sau, Thanh Ngọc mới thấy nồng độ âm hồn loãng dần, cũng không còn đen kịt một trời như trước. Thanh Ngọc lại lên làm một chuyến, hết sạch âm hồn mới thôi.
Tòa phi đảo và cung điện trong thức hải đã lớn thêm gấp ba lần, tu vi luyện thần cũng đã đến Trụ Cung nhất tinh hậu kỳ, một chút nữa sẽ đạt tới đỉnh phong.
Nhưng Thanh Ngọc lại cảm thấy có vấn đề. Bây giờ hắn rất hay xúc động, hỉ nộ ái ố thường xuyên. Hắn phải bế quan vận chuyển Thiên Diễn Kinh một tháng mới có thể lọc hết những cảm xúc của âm hồn này ra ngoài.
Thật đáng sợ, nếu không nhận ra sớm có lẽ sau này sẽ trở thành người điên cũng không chừng.
Thức hải trở lại bình thường, Thanh Ngọc liền đạp phi kiếm bay lên trời. Sau khi lên tới độ cao khoảng ngàn trượng, hắn bất ngờ nhìn thấy một tòa cung điện trong mây, không, phải là tòa thành trì mới đúng.
Tường thành màu trắng ngà, vô cùng to lớn, đang bay lơ lửng, không biết tại sao nó bay được. Thanh Ngọc âm thầm đề phòng, giám định một chút thì lại không rõ phẩm cấp.
Có nghĩa là tòa pháo bảo kiến trúc này có đẳng cấp cao hơn Đế cấp ư?
Thanh Ngọc vô cùng tò mò, chậm rãi đi đến trước cổng thành. Bên trong, Thanh Ngọc đã thấy đình đài lầu các đổ nát hoang tàn, nhưng quỷ dị là không có một ai ở đây cả.
Từ từ bước vào bên trong cánh cổng đã được mở sẵn, Thanh Ngọc bỗng dưng chìm vào ảo cảnh.
Hắn thấy nơi đây đúng là tòa thành trên mây mà hắn đã đi vào, nhưng bây giờ đình đài lầu các còn chưa bị phá hủy, trong đường phố đang có rất nhiều người đi lại. Đặc biệt hơn là những người này vô cùng đẹp!
Nam anh tuấn nho nhã, dù là người thường mặc áo gai quần vải cũng vô cùng có nhan sắc. Nữ thì không cần phải bàn, người nào người nấy đều thướt tha yêu kiều, xinh đẹp tột cùng. Bọn họ hối hả mua bán, đi lại, trò chuyện cùng nhau trong tòa thành trì rộng lớn này. Quang cảnh cuộc sống an bình phồn hoa, ai ai cũng vui vẻ.
Nhưng bỗng nhiên dị biến xảy ra, từ trên bầu trời xuất hiện một đám người mặc giáp trụ vàng sẫm, tay lăm lăm cầm gươm kiếm giáo mác, dẫn đầu bởi một tên tráng hán mặc giáp đen, trông vô cùng dữ tợn.
Đám người này đổ xuống phía dưới cung điện, điên cuồng chém giết. Nam tử thì chúng giết sạch, nữ nhân thì đè xuống loạn dâm, sau khi hành sự hung ác xong còn trực tiếp giết chết bọn họ.
Thanh Ngọc xem đến cảnh này mà nắm chặt đôi bàn tay, hắn ghét nhất là những thể loại súc sinh man rợ như thế này. Hắn rất muốn lao lên băm vằm những tên cầm thú kia làm muôn mảnh, nhưng phát hiện ra mình không thể nào di chuyển được.
Bỗng nhiên có một cung trang phụ nhân vô cùng kiều diễm hiện ra ở phía cuối tòa cung điện, bà nâng trong tay một khối cầu màu trắng, không biết làm sao bà nhìn về hướng Thanh Ngọc rồi nói:
- Lũ súc sinh Tiên tộc các ngươi, hôm nay Thiên Hồ tộc ta dù có chết cũng phải đem các ngươi chôn cùng!
Nói xong tới đây, khối cầu màu trắng trong tay bà bạo phát, tỏa ra những tia sáng trắng chói mắt. Thanh Ngọc đang đứng cũng phải dùng tay che mắt lại mới không khó chịu. Hắn biết mình đang trong ảo cảnh, nên cũng không lo lắng gì.
Như vậy là do vị tiền bối Thiên Hồ tộc kia cố ý để lại quang cảnh này, để cho người sau tới được biết về bộ mặt thật của đám Tiên tộc kia.
Thanh Ngọc giận dữ, một bộ tộc mấy vạn người đang sống yên ổn mà chúng dám lao tới điên cuồng chém giết, hơn nữa không chỉ nơi đây, mà cả Hải Thần Cung của cha con Tô Hân cũng giống y như vậy. Không biết trong trận chiến hơn năm ngàn năm trước đã chết đi bao nhiêu sinh linh vô tội.
Thanh Ngọc thở dài một hơi, xem ra lựa chọn của hắn khi quyết định ở giải phong cho Hằng Thiên tinh là vô cùng đúng đắn. Thanh Ngọc tự nhủ trong lòng có ngày sẽ quét sạch lũ súc sinh này ra khỏi vạn giới.
Sau khi luồng ánh sáng kia tiêu tan đi hết, Thanh Ngọc thấy lũ Tiên tộc bị tan hết thân xác, chỉ còn những đoạn thần hồn đen sì bay lượn lờ trong không trung, không thể nào thoát khỏi đây được.
Thì ra là thế, hóa ra trước khi đến đây mình đã xử lý sạch sẽ đám âm hồn kia, cũng coi như giúp chút sức báo thù cho Thiên Hồ tộc đi.
Trong những gì Thanh Ngọc biết được từ cuốn sách “Vật”, Thiên Hồ tộc chỉ có một cái đuôi duy nhất, nhưng nếu đã hóa hình thì sẽ vô cùng xinh đẹp. Bảo sao nam nữ tộc nhân trong ảo cảnh vừa rồi lại tuyệt mỹ như thế.
Thanh Ngọc còn đang lâm vào trầm tư, thì đã thấy một ngọn gió nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước. Thanh Ngọc hơi giật mình, nhưng mà cũng mặc kệ, vì ngọn gió này không hề có ác ý, như thể muốn dẫn hắn tới một nơi. Thanh Ngọc cũng chỉ đành đi theo, chứ không biết phải làm thế nào.