Mấy năm nay tiến bộ không được rõ ràng lắm, xem ra phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Linh căn và tư chất của Thanh Ngọc đã đứng trên đỉnh phong của Hằng Thiên tinh rồi, có khả năng coi thường bất cứ thiên tài nào. Thanh Ngọc một tay cầm linh thạch cực phẩm, một tay cầm ma thạch cực phẩm, lại lấy ra hai đoạn linh mạch và ma linh mạch để ở sau lưng, nhắm mắt tu luyện.
Nếu mà nói ở đây có ai thấy điều kiện tu luyện như Thanh Ngọc chắc sẽ tức điên mà chết.
Hắn thay linh thạch và ma thạch như thay áo vậy, một viên cực phẩm duy trì chỉ được một ngày đêm, trong khi người ngoài phải dùng tới hai tháng.
…
Hai năm sau, Thanh Ngọc mở mắt. Hắn đã củng cố chắc chắn tu vi Kim Đan trung kỳ của mình. Ngoài ra còn có một kinh hỉ khác đó chính là Thần cảnh đã đột phá tới Trụ Cung nhất tinh. Bên trong thức hải, phía trên bầu trời cung điện lại có thêm một vòng kim luân nữa, và nơi xa xa có bảy vì tinh tú. Trong đan điền Thanh Ngọc giờ đã có bảy đoàn Hỗn nguyên khí, chứng tỏ đạo cơ vẫn là hoàn mỹ.
Thần thức hiện tại của Thanh Ngọc đã có thể bao trùm quá nửa Vạn Hoa cốc, khiến hắn vui mừng vô cùng. Thu công ra ngoài, Thanh Ngọc thấy chúng nữ vẫn còn đang bế quan tu luyện, nên không làm phiền, mà đi xem xét tình hình trong cốc.
Hai năm nay, số đệ tử trong cốc đã vượt lên một vạn năm ngàn người, hơn nữa có gần trăm nữ tu có cảnh giới Kim Đan trở lên mộ danh mà đến, bái nhập sư môn. Phong cảnh nơi đây càng ngày càng đẹp hơn, chúng đệ tử đi lại tấp nập, khi thấy Thanh Ngọc đều nhún mình hành lễ, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Thanh Ngọc tới gần Lan Hoa Phong, đào một khu đất trống, sau đó thả Cửu Thập Cửu Thiên ra, điều chỉnh độ khó đến mức thấp nhất, rồi thông báo cho Đàm Bách Hương để nàng kêu gọi đệ tử tới rèn luyện.
Đệ tử nào có thể vượt qua 99 bậc thang, sẽ được thưởng một kiện pháp khí thượng phẩm, cùng 1000 linh thạch trung phẩm, làm trong sư môn vô cùng náo nhiệt.
Đừng đằng xa nhìn chúng nữ đệ tử, ngay cả các trưởng lão cũng đang hăng hái vượt qua ảo cảnh ở ba mươi bậc đầu tiên, Thanh Ngọc nói với Đàm Bách Hương:
- Đàm trưởng lão, ở dưới lòng đất Vạn Hoa cốc có một cái động thiên đúng không?
- Trưởng lão cái gì nghe già vậy, gọi tỷ tỷ.
Thanh Ngọc mặt đen lại, sao hôm nay bà già này lại thích cưa sừng làm nghé? Lại hoài xuân à?
- Vâng, tỷ tỷ.
Đàm Bách Hương nghe vậy mới gật gù:
- Có một cái động phủ, nhưng mà cần một tấm lệnh bài mới vào được.
Thanh Ngọc nói:
- Hình như đệ đang có cái lệnh bài đó thì phải.
Đàm Bách Hương cũng không kinh ngạc nhiều lắm, nhẹ nhàng nói:
- Ở dưới lòng đất Thị Yên Phong, đệ tự đi mà xem, tỷ không đi cùng đâu.
Thanh Ngọc nghe hai chữ “tỷ đệ” mà rùng hết cả mình, chắp tay ôm quyền rồi nhanh chóng chạy mất. Má ơi! Máy bay!
Đàm Bách Hương nhìn hắn chạy như vịt mà miệng nở nụ cười thâm ý, không biết có dự định gì.
Lúc này, Thanh Ngọc đang đứng ở trước cửa động phủ ở dưới lòng đất Vạn Hoa cốc. Trên bức tường bên cạnh có một cái lỗ để khảm, vừa như in với tấm lệnh bài trước đây Thanh Ngọc tìm được trong linh quáng mạch.
Thanh Ngọc trầm tư hồi lâu, không biết khi mở cánh cửa này ra sẽ có đại sự gì, nên vô cùng cẩn thận, rút trúc kiếm ra đề phòng.
Sau khi đặt lệnh bài vào lỗ, cánh cửa đá uỳnh uỳnh rung động, rồi từ từ mở ra, để lộ một hành lang tối đen như mực.
- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Giải cứu Mộng Nguyệt”, Mộng Nguyệt là đồ đệ của phu nhân, yêu cầu thiếu gia giải cứu nàng đang bị giam cầm trong động phủ này. Phần thưởng là một tòa Kiện Cơ Lâu, 1000 điểm tích lũy.
Thanh Ngọc nghe tới đây, nhớ tới lời trước đây mẹ dặn, nếu gặp phải cô gái tên Nguyệt Nhi thì nàng nói gì mình cũng phải đồng ý, bèn nhanh chóng lấy ra Dạ Quang Thần Thạch, bước chân cẩn thận tiến vào hành lang kia.
Tại sao Mộng Nguyệt lại bị giam ở trong này nhỉ?
Thanh Ngọc đi sâu vào tận dưới lòng đất, đi mãi mà không thấy điểm dừng. Một lúc sau, Thanh Ngọc mới thấy một gian đại điện, bên trên có gắn dạ minh châu tỏa ra tia sáng mờ nhạt. Dưới nền đất có rất nhiều di hài, tu vi khi còn sống cũng không được cao bằng mấy bộ xương trong bí cảnh ở Đông Hải kia.
Thanh Ngọc không tham lam làm gì vội, hắn thấy ở cuối đại điện này có hai đồng nhân, đứng im lìm một chỗ. Bỗng nhiên, đồng nhân di chuyển, rũ tan lớp bụi bặm bám trên người chúng, rồi tấn công về phía Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc có hơi bất ngờ, nhưng mà thấy mấy đồng nhân này không hề sử dụng chân khí, chỉ dùng đòn đánh thông thường, nên lấy trúc kiếm thi triển chiêu thức, thăm dò thực lực đối phương.
Hai đường Phách Hoa Trảm trúng vào người đồng nhân, không gây ra nổi một vết tích nhỏ nào, làm Thanh Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Ly Ly nói với hắn đồng nhân này được tạo ra tử Vạn Niên Huyền Đồng, là tài liệu Đế cấp, bây giờ hắn tấn công không ăn thua gì.
Thanh Ngọc vừa tránh né đồng nhân, vừa tìm cách giải quyết. Thần thức của hắn tỏa ra, bao trùm hai đồng nhân này, muốn xem chúng lấy năng lượng từ đâu để hoạt động.
Hai đồng nhân có tốc độ vô cùng nhanh chóng, không để Thanh Ngọc có cơ hội phân tâm nào. Sau khi tính toán một hồi, Thanh Ngọc mới lùi ra khỏi đại điện, hai đồng nhân lại nhắm mắt, trở về vị trí cũ.
Quét kỹ một vòng thần thức ở bên trong đại điện, Thanh Ngọc đã thấy một trận pháp cung cấp năng lượng cho hai đồng nhân này. Chỉ có điều muốn phá hỏng không phải việc dễ dàng, đây là trận pháp Hoàng cấp, Thanh Ngọc phải tấn công hơn một trăm lần mới có thể đánh vỡ được.
Lại là một hồi thử thách kỹ năng né tránh, Thanh Ngọc hít một thơi thật sâu lấy tinh thần rồi lao vào công kích trận pháp, vừa đánh vừa chạy, tránh khỏi hai đồng nhân.
Dù có né tốt đi nữa, Thanh Ngọc vẫn bị đấm một cái vào lưng, bay ra ngoài, phun ra máu tươi. Nếu không phải hắn đã có Ma thể thì chắc bây giờ bụng đã thủng một lỗ rồi.
Nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục, Thanh Ngọc lần này không tới gần trận pháp nữa, mà chỉ quấy phá từ xa, vừa né đòn vừa phóng ra Cửu Hoang Trảm.
Một ngày sau thì trận pháp cũng đã vỡ, hai đồng nhân lập tức đổ xuống đất. Thanh Ngọc lại gần, kiểm tra một chút thân thể đồng nhân, phát hiện sau lưng chúng có một khối đá nhỏ màu xanh lam.
Qua giám định thì đây là Hình Tâm Thạch, được dùng làm căn cơ của khôi lỗi. Thanh Ngọc dùng thần thức kiểm tra, xóa đi hồn niệm đã hao mòn trên hai viên đá, lưu lại ấn ký của mình, rồi thu hai đồng nhân vào nhẫn trữ vật. Sau này có hai tên này canh cửa nhà cũng tốt đấy.
Tìm kiếm khắp nơi trong đại điện, nhưng không có bất cứ cơ quan nào hay lối đi nào, Thanh Ngọc chưa biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn thu hết mấy bộ xương vào bờ biển cho ba con thú làm đồ ăn, rồi mới thấy từ vách tường tự động khai mở một cánh cửa. Thanh Ngọc mừng rỡ, cầm Dạ Quang Tinh Thạch tiếp tục thăm dò.
Lại đi tiếp một đoạn nữa, Thanh Ngọc thấy một đại điện tiếp theo, ở đây không có đồng nhân, mà là mộc nhân. Tương tự như đại điện đằng trước, nhưng ở đây ít xương hơn rất nhiều, trên tường cũng có trận pháp giống y như vừa rồi.
Thanh Ngọc có chút hiểu ra, cái động phủ này là một loạt các khảo nghiệm, ai thông qua thì mới tiến tới cuối cùng. Khi Thanh Ngọc tiến vào đại điện, đã bị hai con mộc nhân điên cuồng dùng dây leo trên vách tường tấn công. Những sợi dây này bền chắc vô cùng, không thể nào phá được, dùng kiếm chém cũng không đứt, lửa đốt càng không cháy.
Thanh Ngọc chỉ có thể tránh né, sử dụng kiếm chiêu tấn công về phía trận pháp trên tường. Thi thoảng hắn lại bị dây quật trúng người, vô cùng đau đớn, nên cứ nửa canh giờ lại ra ngoài một lần, vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa thương. Tu vi luyện Tinh đang dậm chân tại chỗ cũng có chút tiến bộ.
Qua ba ngày ba đêm miệt mài tấn công, trận pháp mới bị phá hư, mộc nhân lại đổ xuống đất. Xe nhẹ đường quen, Thanh Ngọc lưu lại ấn ký, thu hai con mộc nhân vào, rồi chờ đợi cánh cửa tiếp theo mở ra.
Cứ như vậy, tới Hỏa Nhân, Băng Nhân, Thổ Nhân… Thanh Ngọc đều hữu kinh vô hiểm mà từ từ vượt qua.
Kinh nghiệm chiến đấu ngày ngày được rèn giũa, đang tiến bộ rất nhanh. Trước đây nếu tay phải chỉ để tấn công, tay trái để phòng thủ, thì bây giờ Thanh Ngọc hoàn toàn có để đảo ngược lại.
Thân pháp cũng có bước tiến lớn, Vạn Lý Thần Hành đã tiến tới tầng thứ hai, Thập Lý Bộ. Một bước của Thanh Ngọc bây giờ có thể tăng tốc xa hơn trước kia gấp năm lần, theo như tên gọi thì còn chưa phải cực hạn, có khi sẽ đạt tới mười lần.
Hiện tại hắn đang điên cuồng tránh né những tia sáng đen sì mà Ám Nhân phóng ra. Quang Nhân và Ám Nhân là hai loại khôi lỗi khó chơi nhất mà Thanh Ngọc từng gặp. Chỉ cần trúng chiêu thôi là da thịt lập tức sẽ bị bỏng rát hoặc ăn mòn ngay lập tức. Đám khôi lỗi này tung ra chiêu thức không hề có chút quy luật nào, ngươi không thể biết tiếp theo chúng sẽ làm gì.
Lúc trước khi chiến đấu với Quang Nhân, Thanh Ngọc đã phải dùng nửa tháng thời gian mới có thể qua được. Bây giờ trên thân thể Thanh Ngọc đã có rất nhiều bộ phận bị hắc ám ăn mòn, lộ ra toàn xương trắng.
Thanh Ngọc gào lên, tung ra một Tịch Diệt Thiên Ma Trảm vào trận pháp, sáu mươi tư kiếm đến kiếm cuối cùng thì may mắn đã thành công.
Trận pháp bị vỡ, hai Ám Nhân gục xuống, còn Thanh Ngọc thì lâm vào hôn mê, không biết gì nữa.
Hai ngày sau, Thanh Ngọc mở mắt ra, ngồi xếp bằng vận công trị thương, rồi thu hai Ám Nhân lại, tiếp tục lên đường vào trong cánh cửa mà đại điện mở ra.