- Sắp tới sẽ có một bí cảnh tên là Thiên Lộ Điện được mở ra ở Thiên Vũ sơn mạch. Vạn Hoa cốc chúng ta có hai suất, do Đàm trưởng lão và chàng tham dự, mười ngày sau sẽ lên đường. Nghe nói bên trong đó có kiến giải rất sâu về Đạo lộ, chàng nên đi thử xem.
Thanh Ngọc nghe vậy, cũng cảm thấy khá hứng thú. Mặc dù bây giờ hắn chưa hiểu sâu về Đại Đạo, nhưng mà sẽ có ngày phải biết. Nhưng mà Hằng Thiên Tinh chỉ tới Độ Kiếp kỳ là cao nhất, sao lại có bí cảnh về Đại Đạo nhỉ?
Thanh Ngọc gác lại trầm tư, an tâm tu luyện.
…
Một tháng sau, Thiên Vũ sơn mạch.
Nơi đây là một dãy sơn mạch trải dài liên miên vô tận, đại thụ chống trời, ở cực tây của Thiên Long Vực. Đi ra khỏi Thiên Vũ sơn mạch thẳng một đường về hướng Tây sẽ là Vô Tận Hải. Vượt qua Vô Tận Hải xa xôi thì sẽ đến được Trung Vực phồn hoa.
Đàm Bách Hương và Thanh Ngọc với dung mạo được cải biến đã đến ngồi trước cửa bí cảnh, xung quanh là các tông môn khác. Thanh Ngọc cảm thấy có người nhìn hắn mang theo chút sát khí, trông ra thì mới biết là người của Sơn Ma Lĩnh.
Xem ra việc hắn và Lạp Ma làm ở trong bí cảnh Đông Hải lần trước đã bị truyền đến tai tên này rồi. Thanh Ngọc cũng đã đoán được hắn là ai. Đây hẳn là cái tên đầu độc hai huynh muội Lạp Ma đi?
Người này tên Sư Uẩn, hiện nay đang là Phó lĩnh chủ Sơn Ma Lĩnh, dáng người gầy còm mặc một thân hắc y, đôi mắt của hắn vô cùng nhỏ, cho người ta một cảm giác vô cùng chán ghét, thuộc dạng người hiểm độc.
Thanh Ngọc giám định mới biết tên Sư Uẩn này là một Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng mà đã dám có sát ý với Thanh Ngọc, thì hắn cũng nên xác định một chút đi.
Thanh Ngọc tiến lại gần, ra bộ một vẻ ta đây đệ nhất thiên hạ hất hàm nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin ta móc mắt ngươi ra không?
Mọi người xung quanh bắt đầu lùi dần lại, muốn xem kịch vui. Đàm Bách Hương không biết Thanh Ngọc muốn làm gì, nhưng cũng đứng đằng sau, làm chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Tên Sư Uẩn kia híp đôi mắt hí của hắn lại:
- Trưởng bối của Vạn Hoa cốc không biết dạy dỗ môn nhân đệ tử sao, thả chó ra sủa loạn khắp nơi vậy?
Thanh Ngọc không hề nói gì, lập tức đánh ra một Băng Liên Chưởng. Khoảng cách quá gần, tên Sư Uẩn kia không kịp tránh né, bị trúng chiêu, da thịt hắn bốc lên mùi hôi tanh xèo xèo, vô cùng khó chịu.
Tên này đang muốn trả đũa thì đã bị dính phải một uy áp Đại Thừa kỳ vô cùng cường đại, khiến hắn phải lùi mấy bước mới ổn định được thân hình. Hắn gào lên:
- Vạn Hoa cốc các ngươi khá lắm! Giữa thanh thiên bạch nhật dám ỷ thế hiếp người, có còn công đạo nữa hay không?
Thanh Ngọc chỉ phun ra một câu:
- Một tên bán ma nhân mà cũng dám đứng đây nói đạo lý với ta?
Mấy môn phái xung quanh nghe thấy mấy chữ bán ma nhân này thì vô cùng kiêng kỵ, lập tức tránh lui ra xa. Ma tộc hung tàn, không phải ai cũng dám dây vào.
Mặc dù Thanh Ngọc cũng là ma tộc, nhưng không có ai biết cả. Bình thường hắn vẫn che dấu đi hình xăm bên má của mình, còn việc tròng mắt hắn màu đỏ, người ta sẽ tưởng hắn tu luyện đồng thuật.
Một lão giả trưởng lão Sơn Ma Lĩnh đi cùng tên Sư Uẩn đứng ra:
- Vị đạo hữu này sao lại cố ý bôi nhọ Phó lĩnh chủ của chúng ta? Vạn Hoa cốc đây là muốn đối đầu với Sơn Ma Lĩnh ư?
Thanh Ngọc không đếm xỉa gì đến lão già này, nói với tên Sư Uẩn kia:
- Hôm nay ta đòi lại chút lợi tức cho huynh muội Lạp Ma, có ngày tự tay huynh đệ ta sẽ đến cắt cái đầu của ngươi xuống.
Nói xong, Thanh Ngọc cùng Đàm Bách Hương trở lại chỗ cũ, mặc cho các môn phái xung quanh đàm luận. Hai tên Sơn Ma Lĩnh thì lúc này mặt như ăn phải con ruồi vậy. Tên lão giả kia truyền âm cho Sư Uẩn:
- Không cần nóng vội, phía Bắc Thái Tông và Phong Hoa Môn đều có nhất trí hết rồi, bọn chúng không nhảy nhót được bao lâu đâu. Nghe nói lần này Trung đô xuất lực lớn, rất nhiều cao thủ đang tiến về Thiên Long Vực, nhất quyết phải giết một nhân vật nào đó trong Vạn Hoa cốc.
Bên kia, Thanh Ngọc truyền âm cho Đàm Bách Hương:
- Tỷ tỷ, đại sự không ổn.
- Có chuyện gì?
Thanh Ngọc tiếp tục truyền âm:
- Tỷ so sánh thái độ của tên trưởng lão Sơn Ma Lĩnh vửa rồi với thái độ của tên tông chủ Bắc Thái Tông lần trước thì thấy thế nào?
- Một tên hùng hổ, một tên sợ sệt, ý đệ nói là…
Thanh Ngọc khẳng định:
- Chắc chắn bọn chúng có hậu thuẫn. Nếu không sẽ không phô trương như vậy. Đó là thái độ của Hóa Thần kỳ nói chuyện với Đại Thừa kỳ sao? Hơn nữa hậu thuẫn tới từ đâu thì tỷ biết rồi đấy.
Đàm Bách Hương híp mắt lại:
- Sau khi rời khỏi bí cảnh ta và đệ đi bắt vài con sâu nhỏ tra ra là biết. Bí cảnh này mỗi người vào sẽ ở một không gian khác nhau, nhận những thử thách khác nhau, nghe nói đến cuối cùng phải chọn một trong hai con đường để đi. Ta đọc điển tịch thấy ghi là vậy, nhưng không biết cụ thể thế nào.
Thanh Ngọc cũng gật đầu tán thành, xem ra hai tên nội gián trong Vạn Hoa cốc bị giết, bên kia đã không thể chờ được nữa rồi.
Nhưng mà mình cũng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi? Sao ai cũng muốn giết mình vậy?
Thanh Ngọc không hề biết rằng rất lâu trước đây ở Trung đô đã truyền ra một câu tiên đoán của một vị Đế cơ nhân: “Bạch Long Trình Tường, Quân Lâm Thiên Hạ, Tứ Thần Phủ Phục, Nhất Thống Hằng Thiên.” Nếu Thanh Ngọc mà biết được ai nói câu này chắc sẽ tức chết, mẹ nó, ta có ngưu đến đâu cũng kệ ta, ngươi rảnh rỗi không có việc làm đi tính toán ta làm gì?
Nói thì nói vậy chứ câu nói này chắc phải sau khi đạt tới Hóa Thần kỳ Thanh Ngọc mới biết được. Hiện tại thì hắn đang âm thầm suy tính xem làm sao để có thể bảo vệ Vạn Hoa cốc chu toàn. Xem ra sắp tới phải tìm trong Đế Quân thương hành xem có đại trận hộ phái nào hay không.
Không bao nhiêu lâu sau, bí cảnh mở ra, từng tu sĩ lần lượt tiến vào.
…
Thanh Ngọc bước vào bí cảnh, hoa mắt một chút thì đã thấy mình đứng trong một không gian xa lạ. Nơi đây là một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy. Phía bên dưới có các triều thần đang đứng, một bên văn, một bên võ. Thanh Ngọc nhìn bản thân mình thì đã thấy trên người hắn đang mặc long bào, uy nghiêm bệ vệ. Tuy nhiên, tu vi Thanh Ngọc lại mất hết, chỉ còn là phàm nhân mà thôi. Hơn nữa, thế giới này lại giống với trái đất, không hề có chút linh khí nào.
Này là cái tình huống gì?
Sao lại biến thành hoàng thượng rồi?
Một lão văn thần bước ra nói:
- Bệ hạ, tình hình biên cương hiện nay đang vô cùng căng thẳng. Quân đội của Đại Man đã áp sát biên ải, nếu người còn không quyết định nhanh chóng thì quốc gia sẽ lâm vào khủng hoảng chiến tranh trong gang tấc!
Một trung niên ăn mặc theo phong cách tướng quân lại quỳ xuống:
- Bệ hạ, tuyệt không thể giao ra tám châu cho chúng được. Mạt tướng xin được lĩnh năm vạn tinh binh xuất chinh, bình định biên ải, mong bệ hạ thành toàn!
Thanh Ngọc đang cố gắng nắm bắt thông tin, chưa biết là mình đang ở trong tình cảnh nào, bèn nói:
- Các ái khanh bình tĩnh, cho trẫm một ngày suy nghĩ. Hai vị ái khanh ở lại, gặp riêng ta một chút. Bãi triều!
Thanh Ngọc thở phào. Cũng may mà ở trái đất xem nhiều phim cổ trang, không thì đúng là thảm họa!
Không biết cái bí cảnh này thử thách cái gì mà lại đưa mình vào vai hoàng thượng nhỉ?
Sau khi gặp riêng tên quan văn và tên võ tướng, Thanh Ngọc cũng đã biết sơ sơ được tình hình là gì rồi. Quốc gia này tên là Đại Kiểm, biên giới phía bắc giáp với Đại Man. Người Đại Man dũng mãnh thiện chiến, lại có thảo nguyên rộng lớn chăn nuôi ngựa nòi, kỵ binh vô cùng hung hãn. Đại Kiểm ở giữa tứ bề thọ địch, phía nam giáp Đại Hàn, phía tây giáp Đại Lương, phía đông lại giáp Đại Tấn.
Nước Đại Kiểm này là yếu nhất trong ngũ quốc, dĩ nhiên đang trở thành miếng mồi ngon để cho tứ quốc chia nhau. Đất đai Đại Kiểm khô cằn, lại không có nhiều sông ngòi, lương thực đói kém, không thể nuôi nổi dân chúng chứ đừng nói là binh sĩ. Sông ngòi đều chảy từ phía đông từ Đại Tấn về, nhưng bên đó lại ra chiêu bài hiểm, đắp đập ngăn sông, làm cho Đại Kiểm càng ngày càng suy yếu.
Trong năm nước, binh lực của Đại Man là mạnh nhất, đã phát động tấn công Đại Kiểm từ mấy chục năm nay. Đại Man trong hai lần phát binh trước đã thu được đến mười hai châu của Đại Kiểm, lần này trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm, đòi thêm tám châu nữa.
Nếu giao ra thì ắt đất nước chỉ còn hơn phân nửa, lúc đó diệt quốc là trong tầm tay.
Nếu không giao ra thì Đại Man xua binh công thành, dân chúng lầm than, máu chảy thành sông.
Hóa ra là bí cảnh này giao cho Thanh Ngọc một bài toán khó, để xem bản thân hắn có thể giải quyết vấn đề hay không.
Thanh Ngọc hỏi tên thái giám bên cạnh:
- Này, cái gì nhỉ, trẫm tự nhiên quên mất tên ngươi rồi, ngươi tên gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, nô tài Lý Đức.
Thanh Ngọc ậm ừ, hỏi:
- Lý Đức, quan hệ giữa chúng ta với Đại Tấn thế nào?
- Bệ hạ, người quên rồi sao, Đại Tấn đã năm lần bảy lượt yêu cầu chúng ta chấp nhận làm chư hầu cho bọn chúng, chẳng phải Tấn Vương nói sẽ còn gả tiểu công chúa của bên đó cho người hay sao?
Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin, trầm ngâm suy nghĩ.
- Đại Man và Đại Tấn có quan hệ thân thiết không?