Đột nhiên, từ cuộc giao đấu trên không trung bỗng nhiên bắn tới một chưởng ấn màu đen đánh về phía Thanh Ngọc. Trương Phù Hoa đang bị Hoàng khí của tên chấp sự Tề gia trói buộc, không thể kịp thời đỡ cho hắn.
Trúng chiêu, Thanh Ngọc lập tức bị đập thẳng xuống đất, tạo ra một hố sâu, không rõ sống chết làm cho Quách An và Phù Trí cười ha ha. Trương Phù Hoa điên cuồng bạo nộ, điên cuồng vận chuyển công pháp Khiếu Phong Kinh mà mẹ Thanh Ngọc truyền cho, giãy ra khỏi trói buộc, tiếp tục khu sử Hoàng khí hình phi châm của mình đánh tới tên chấp sự Tề gia.
Trong khi Quách An và Phù Trí vẫn còn đang cười, bỗng dưng nhận thấy không ổn. Vì sinh mệnh lực ở bên dưới hố sâu kia chưa hề yếu đi, mà còn đang dần dần mạnh lên. Mẹ nó, đây là thể loại người gì vậy, trúng một chưởng ấn của Hợp Thể kỳ mà chưa chết?
Thanh Ngọc chỉ bị thương nhẹ là do vừa rồi hắn lấy Đế bảo phòng ngự ra đỡ, không bị trực tiếp trúng chiêu. Hung tính trong người hắn càng ngày càng điên cuồng. Dùng sức bật mạnh mẽ, Thanh Ngọc hai tay cầm hai thanh trúc kiếm, vọt lên không trung, thì đã thấy mình bị bao vây bởi một đàn độc trùng đen sì do Phù Trí thả ra.
Không để ý tới bọn trùng nhãi nhép này, quanh thân Thanh Ngọc tỏa ra hàn khí băng lạnh thấu xương, trực tiếp lại lao tới hai tên Quách An và Phù Trí.
Hai tên này thấy Thanh Ngọc di chuyển tự do quanh đám độc trùng thì vô cùng hoảng sợ, tên Phù Trí hét lên:
- Thiên Hỏa! Làm sao mà…
Chưa để hắn kịp nói xong, một làn mưa kiếm khí mang theo lôi điện ngập trời đã tới trước mặt Quách An. Lão trực tiếp lấy ra sáu cái Vương khí phòng ngự, liên tục kích hoạt.
Hai tên này bị uy áp Đại Thừa của Trương Phù Hoa áp chế, khốn khổ vô cùng, chỉ có thể kìm nén chịu đựng, hoàn toàn là bị bó tay bó chân để cho Thanh Ngọc hành hạ, muốn đánh không được mà muốn chạy không xong.
Thanh Ngọc liên tiếp thi triển kiếm chiêu, rối sau một hư chiêu Vọng Nguyệt Trảm, Thanh Ngọc gào thét một tiếng điên cuồng, tung đoản kiếm lên không trung, hai tay nắm chặt trường kiếm từ trên cao bổ xuống:
- Toái Tinh Trảm!
Một làn cuồng phong kiếm khí càn quét mà qua , lập tức nơi Quách An và Phù Trí đứng bị vạch ra một đường kiếm sâu hoắm, ngập xuống đất tới mấy trượng mới dừng lại.
Phù Trí nhìn mà hết hồn, kiếm chiêu thật đáng sợ!
Quách An bây giờ chỉ còn mỗi nguyên anh, vì thân thể đã bị chẻ ra làm hai mảnh.
Nguyên anh của hắn còn chưa kịp cầu cứu, đã bị một đóa Hỏa liên to lớn từ tay Thanh Ngọc phóng ra nuốt trọn, hình thần câu diệt.
Đây chính là pháp thuật sau khi Băng Liên Hư Hỏa tiến giai Thanh Ngọc lĩnh ngộ được, Băng Liên Chưởng.
Phù Trí lúc này vô cùng hoảng hốt, bên trên thì bị Trương Phù Hoa áp chế, bên dưới thì bị Thanh Ngọc tấn công. Hắn thả ra một đống độc trùng xung quanh người, bắt đầu sai khiến chúng tấn công Thanh Ngọc, còn bản thân lập tức lấy ra một tấm Tiểu Na Di Phù, muốn thoát thân.
Thanh Ngọc không hề để ý tới bọn độc trùng này, chúng vừa ra đã bị Vô Trần Hỏa đốt cháy thành hư vô. Thanh Ngọc đạp Nhất Lý Bộ tới bên cạnh Phù Trí, cách không chém ra một Cửu Hoang Trảm chặt đứt cánh tay đang cầm Tiểu Na Di Phù kia, sau đó thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, băm Phù Trí thành thịt nát, kể cả nguyên anh vừa bay ra ngoài cũng không thoát khỏi số phận bị loạn kiếm chém chết.
Chẳng thèm thu hồi nhẫn trữ vật của hai tên này, Thanh Ngọc lại gào lên một tiếng thật to, sau đó đạp lên phi kiếm búng người tới chỗ tên chấp sự Tề gia kia.
Tên này thấy Thanh Ngọc liên tục chém chết hai Hóa Thần hậu kỳ thì cũng vô cùng ngạc nhiên, thời gian Bạo Chân Đan sắp hết, mặt hắn dần dần kiên định, ngừng giao tranh với Trương Phù Hoa, lập tức lao về phía Thanh Ngọc, quyết định tự bạo, muốn đồng quy vu tận với Thanh Ngọc.
Trương Phù Hoa sao không biết hắn định làm gì, bỗng nhiên hét to:
- Phu quân tránh ra!
Tức thì cũng thiêu đốt chân khí trong đan điền, thuấn di tới trước, ôm Thanh Ngọc vào lòng, sau đó nhanh chóng thuấn di ra xa.
Ầm…
Một tiếng nổ thật lớn chấn vang không gian xung quanh, thiên địa biến sắc, năm mươi dặm xung quanh trong thoáng chốc biến thành bình địa.
Trương Phù Hoa dùng tấm lưng của mình che chắn cho Thanh Ngọc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi vào mặt hắn, làm Thanh Ngọc tỉnh táo trở lại, không còn điên cuồng nữa.
Thanh Ngọc và Trương Phù Hoa đập mình xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hơn trượng. Thanh Ngọc cất trúc kiếm đi, lập tức ôm lấy nàng. Thấy lưng áo Trương Phù Hoa đã rách nát, sau lưng máu thịt be bét, đã hôn mê, Thanh Ngọc đưa nàng vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó lấy phi kiếm ra đạp lên, phá không biến mất.
Một lúc lâu sau, có vài tu sĩ từ xa nghe thấy tiếng động chạy đến, nhưng không tìm được gì.
…
Đình viện trong Mai phủ, Minh Hồ thành.
Thanh Ngọc sau khi vừa về tới đây đã trực tiếp hôn mê, do thân thể của hắn đã chịu quá nhiều thương tích, không thể gắng gượng được nữa.
A Phong thúc mau chóng chạy tới, đưa Thanh Ngọc vào trong đình viện, xem xét vết thương rồi cho hắn uống đan dược.
Đến mãi hai canh giờ sau Thanh Ngọc mới tỉnh lại, tròng mắt hắn giờ đây đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ, sau lưng có một hình xăm Huyết Long to lớn kinh dị, bá chiếm lấy cả tấm lưng rắn chắc. Hư ảnh hỏa diễm trên mi tâm đã biến mất, nhưng trên má phải lại hiện ra một phù ấn kỳ dị, giống y như Ly Ly vậy.
Việc đầu tiên mà Thanh Ngọc làm là nhờ A Phong trông chừng đình viện, sau đó thả ra Thánh Đằng và Đế Đằng bao vây bên ngoài. Trước lúc rời khỏi bí cảnh kia Thanh Ngọc đã thu cả Đế Đằng lại, mang nó theo.
Thanh Ngọc tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó mới bế Trương Phù Hoa đang hôn mê trong nhà gỗ đi tới dòng thác nhỏ, nhẹ nhàng thoát y cho nàng, rồi ngâm nàng xuống nước. Thanh Ngọc lấy một viên đan dược chữa thương từ trong Đế Tinh Giới ra, nhai nát rồi mớm cho Trương Phù Hoa, lại đút cho nàng ăn một Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả.
Chưa được nửa khắc sau, vết thương trên người Trương Phù Hoa đã lành hẳn, nàng mơ hồ tỉnh lại thì thấy Thanh Ngọc mặc nguyên quần áo, tròng mắt đỏ rực đang nhìn mình. Nàng vội vàng ôm lấy hắn mà nói:
- Phu quân, có thiếp đây, đừng dọa thiếp, chàng muốn làm gì thiếp cũng làm cho chàng, được không?
Thanh Ngọc thấy bộ dáng hoảng sợ của Trương Phù Hoa mà cũng thở ra một hơi. Vừa rồi quá nguy hiểm, sinh tử trong gang tấc, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, từ nay xem ra phải hảo hảo tính toán lại một phen.
Thanh Ngọc vuốt ve Trương Phù Hoa một lúc rồi nói:
- Phù Hoa đừng sợ, phu quân ở đây, phu quân không sao. Đi, chúng ta đi đúc lại thân thể cho Mỵ Nương.
Trương Phù Hoa nghe vậy, bỗng dưng trào ra hai hàng lệ:
- Mỵ Nương, Mỵ Nương…
Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Không sao, ta có Tịnh Linh Tâm Quả, sau này những gì chúng gây ra ta sẽ bắt chúng trả lại gấp bội.
- Chàng nói không sai, bọn chúng đã vi phạm ước định trước, từ nay thiếp có thể chân chính ra tay bảo vệ chàng, lát nữa thiếp sẽ truyền tin về Trung đô. Đi, chúng ta mau cứu Mỵ Nương.
Thanh Ngọc và Trương Phù Hoa đáp xuống đạo đài bằng bạch ngọc ở bên cạnh Bồ Đề thụ. Cả hai cây nhỏ ở đó bây giờ đều đã cao hơn một chút, khoảng một gang tay, Bồ Đề thụ còn có thêm một chiếc lá non nữa.
Thanh Ngọc hỏi Ly Ly:
- Ly Ly, làm sao ta vừa nhận được Tử Hồn Thạch thì đã bị tấn công? Việc này nàng cũng biết trước đúng không?
- Vâng, thiếp xin lỗi, nhân quả đã sắp đặt thiếp không thể sửa được nữa, thiếp…
Thanh Ngọc nói:
- Không sao, ta không giận nàng, đó là suy tính của nàng trước kia. Nàng biết sử dụng Tịnh Linh Tâm Quả không?
- Chàng lấy viên linh châu cùng với Tử Hồn Thạch ra, sau đó lấy hai Tịnh Linh Tâm Quả để bên cạnh là được rồi. Mỵ Nương có Thiên Hỏa bảo vệ, linh căn và tư chất sẽ không thoái hóa. Còn Tô Hân thì chàng dùng An Hoa Mộc bóp nát rắc lên, cũng sẽ bảo toàn được. Cảnh giới của hai nàng vẫn còn, nhưng mà phải tu luyện lại từ đầu. Phu quân, thiếp xin lỗi, thiếp…
Thanh Ngọc an ủi Ly Ly:
- Được rồi, đừng tự trách mình nữa, bây giờ ta có rất nhiều việc phải làm. Nàng ở bên nhắc nhở ta một chút là được rồi. Lúc nào ta sẽ trừng phạt nàng sau.
- Vâng, được mà, trừng phạt thiếp cũng được…
Thanh Ngọc làm theo đúng lời Ly Ly nói, lập tức viên linh châu và Tử Hồn Thạch vỡ ra, sau đó một luồng sáng lóa mắt lóe lên, một lúc sau mới dần dần biến mất, để lại thân thể hai tuyệt thế mỹ nhân.
Thân thể Tô Hân vô cùng xinh đẹp, trông dáng nàng nằm nhắm mắt thôi cũng sẽ khiến vô số đàn ông điên cuồng, nhưng Thanh Ngọc chưa chú ý tới nàng lắm.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Phục sinh Tô Hân”, nhận được phần thưởng 1000 điểm tích lũy.
- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Thu Tô Hân”, yêu cầu thu lấy nguyên âm Tô Hân, phần thưởng 1000 điểm tích lũy.
Cái hệ thống này không có Ly Ly liền trở nên nhạt đi rất nhiều, Thanh Ngọc cũng không để ý.
Ly Ly nói:
- Phu quân, Tô Hân chính là Mỹ Nhân Ngư, là Mị Đồng Thể, chàng nên sớm song tu với nàng nhé, có ích rất nhiều.
Thanh Ngọc hiện tại không quan tâm tới vấn đề này, hắn ngồi xuống bên cạnh Lý Mỵ Nương, thấy nàng đang nhấp nháy ánh mắt, chuẩn bị tỉnh lại.
Tô Hân thì tỉnh lại trước, thấy trên người mình không hề mặc y phục, trước mặt mình còn một cô gái khỏa thân và một tên nam nhân đang ngồi thì vô cùng hoảng sợ, nhất là đôi mắt đỏ rực của hắn. Tô Hân vội vàng lấy tay che lại bầu ngực trắng ngần và phần âm huyệt của mình, sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi là ai, đây là đâu, sao ta lại ở đây?…
Thanh Ngọc nhìn nàng một chút rồi chậm rãi nói:
- Nàng bây giờ là nha hoàn của ta, đây dĩ nhiên là nhà của ta rồi. Phù Hoa, đưa nàng ấy đi mặc y phục đi.