Trương Phù Hoa đến bên cạnh Tô Hoa, kéo tay nàng dậy, rồi nói:
- Muội muội đừng sợ, ngoan đi, ta đưa muội đi mặc y phục.
Tô Hân cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, đi theo. Lúc này, mắt Lý Mỵ Nương mới mở ra. Nhìn thấy Thanh Ngọc, nàng vội vàng ôm chầm lấy hắn mà khóc lớn lên:
- Phu quân, thiếp tưởng không bao giờ được gặp lại chàng nữa…
Thanh Ngọc thở dài một hơi:
- Không, dù có như thế nào đi nữa ta cũng sẽ không rời xa nàng, Mỵ Nương, ngoan, không khóc, ta đưa nàng đi tắm rửa nhé.
Thanh Ngọc bế Lý Mỵ Nương lên, rồi đưa nàng tới dòng thác quen thuộc. Những hàng cây xung quanh đây thấy Lý Mỵ Nương mất đi tu vi thì xào xạc xào xạc, tỏ vẻ an ủi, rồi bỗng nhiên từ trong rừng bên bờ suối có một cái cây chìa xuống một chiếc lá non màu đỏ cho nàng.
Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương đều bất ngờ, không biết lão thụ này đưa lá non cho nàng làm gì?
Âm thanh của Ly Ly vang lên:
- Đây là Diễm Phương Thánh Diệp, có thể khiến Thiên Hỏa của Mỵ Nương tăng lên thành Bạch Nhật Linh Viêm, nhưng không thể dùng cho loại Băng Hỏa của chàng được. Hơn nữa, Diễm Phương Thánh Diệp vô cùng ôn hòa, chàng để Mỵ Nương ăn nó là được rồi.
Thanh Ngọc giải thích với Lý Mỵ Nương, rồi hai người mới đứng trên bè trúc bái tạ Thánh thụ. Mấy lão thụ xung quanh cũng hài lòng, xào xạc xào xạc tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm làm hai người vô cùng thoải mái.
Sau khi Mỵ Nương ăn Diễm Phương Thánh Diệp xong, nàng tắm rửa rồi lại mặc y phục vào. Thanh Ngọc đưa cho nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện, để nàng ở trong nhà gỗ đề thăng lại cảnh giới.
Lúc này Thanh Ngọc có vô cùng nhiều đại sự để làm, không thể có thời gian ân ái với chúng nữ được. Hắn lập tức ra ngoài, thu lại hai cây gai, rồi mới bảo A Phong đi mời Đàm Bách Hương dẫn theo tinh anh Vạn Hoa cốc tới thành Minh Hồ.
Không đến nửa ngày sau, Đàm Bách Hương dẫn theo toàn bộ các đệ tử và trưởng lão tu vi Kim Đan kỳ trở lên đã đến.
Thanh Ngọc nhanh chóng kể lại sự tình trong bí cảnh và việc bị ám toán trên đường đi cho nàng biết, còn kể cả việc Lý Mỵ Nương đã mất đi tu vi, đang phải đề thăng lại từ đầu.
Đàm Bách Hương nghe xong câu chuyện, rồi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Thanh Ngọc, hỏi hắn:
- Bây giờ ngươi định thế nào?
Thanh Ngọc lập tức đáp ngay:
- Giết gà dọa khỉ, chúng ta đi Quách Phủ khai đao.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Thanh Ngọc đã đạp tan cửa vào Quách Phủ. Hơn ngàn tên đệ tử bên trong vừa định lao ra, thì đã bị một luồng uy áp đáng sợ làm cho quỳ rạp xuống đất.
Thanh Ngọc nói với A Phong:
- A Phong thúc, phiền thúc bắt tên Hóa Thần kỳ kia ra đây.
Không để Thanh Ngọc chờ lâu, một tên Hóa Thần trung kỳ đã bị ném như chó chết lăn lóc trước mặt hắn. Thanh Ngọc không nói nhảm, một kiếm bay đầu, nguyên anh cũng không chạy thoát.
Hắn cất giọng nói lớn:
- Ta cho các ngươi một cơ hội, kẻ nào muốn gia nhập Hồng Trần đường của Vạn Hoa cốc thì đứng sang một bên, kẻ nào không chịu thì cứ quỳ ở đó.
Lục tục bắt đầu có mấy chục người đứng dậy, sau đó đi qua một bên. Một lúc sau, gần như toàn bộ tu sĩ trong Quách Phủ đều lựa chọn gia nhập, chỉ còn lác đác hơn bảy mươi người vẫn còn quỳ ở đó.
Thanh Ngọc nói với mấy tên đang quỳ:
- Các ngươi có một khắc để nói ra lý do không gia nhập Hồng Trần đường, Quách An và Phù Trí đã chết, các ngươi ở lại cũng không có ý nghĩa gì đâu.
Mấy tên kia nghe vậy hốt hoảng, lập tức đứng hết sang cùng đám người kia, không dám ho he gì nữa.
Thanh Ngọc nói với A Phong thúc:
- A Phong thúc, thúc kiểm tra một chút, ai dùng được thì giữ lại, không dùng được trực tiếp giết đi.
Bọn đệ tử Quách Phủ nghe vậy mà toát mồ hôi lạnh, tên này từ đâu ra mà độc ác như vậy, nói giết là giết, không quan tâm tới mạng người.
Một lát sau, ba vị trưởng lão trung lập của Hồng Trần lâu năm xưa đang ở trong một sơn trại cách Minh Hồ thành không xa cũng đã phải quỳ gối xin hàng, giao ra linh hồn bản nguyên cho Mai Âm phó đường chủ Hồng Trần đường nắm giữ. Ở nơi này Thanh Ngọc lại tiếp tục thu được hơn tám trăm người, cũng được giao cho A Phong định đoạt.
Thanh Ngọc thở dài một hơi, tạm thời hoàn thành xong xuôi khu vực Minh Hồ thành. Nếu như trước đây hắn muốn tự mình dùng sức của bản thân để thống nhất Hồng Trần lâu, thì bây giờ việc Lý Mỵ Nương mất đi thân thể phải trùng tu đã đả kích Thanh Ngọc vô cùng nghiêm trọng.
Tề gia đã vi phạm quy ước, dĩ nhiên bản thân Thanh Ngọc cũng không phải người ăn chay. Trong giới tu hành này nhân từ chính là chết.
Không thể để kẻ thù cứ mãi nhởn nhơ ở bên ngoài tác oai tác quái được. Nếu không phải lúc đó có Tử Hồn Châu, bây giờ chắc Mỵ Nương đã chết rồi.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Trợ giúp Sương Sương”, nhận được phần thưởng 20 viên Lưu Ly Trú Nhan Đan, 1000 điểm tích lũy.
Hiện tại Thanh Ngọc đã có 4507 điểm tích lũy, khi có thời gian hắn dự định sẽ hảo hảo mua sắm một phen.
Lưu Ly Trú Nhan Đan là đan dược có thể để dành để đưa cho chúng nữ, chắc các nàng sẽ rất vui. Đan dược này khi ăn vào thì thân thể sẽ được bảo lưu về trạng thái xinh đẹp nhất, không bao giờ nhan sắc úa tàn theo thời gian. Tuy nhiên chỉ có nữ nhân trên ba mươi tuổi mới có thể dùng, nếu không sẽ phản tác dụng. Thanh Ngọc dự định khi chúng nữ vượt qua tầng một Cửu Đỉnh Tháp sẽ đưa cho các nàng ăn.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đây là một tông môn vô cùng to lớn, bao quanh một trăm lẻ tám ngọn sơn phong, khí thế ngút ngàn, linh vân bao phủ, phi hạc bay lượn, vô cùng có phong thái đạo gia.
Trên bầu trời Bắc Thái Tông, một chiếc Hoàng khí phi hành hình chiếc thuyền lớn màu trắng che lấp cả ánh sáng mặt trời bỗng dưng xuất hiện.
Từ trong thuyền bước ra là Đàm Bách Hương, Trương Phù Hoa, Thanh Ngọc và toàn bộ các Trưởng lão cao tầng của Vạn Hoa cốc.
Đứng từ ngoài trận pháp, Đàm Bách Hương nhỏ nhẹ nói mà làm tất cả đệ tử và cao tầng bên trong Bắc Thái Tông đều nghe được:
- Đàm Bách Hương Vạn Hoa cốc tới bái phỏng.
Một lát sau, một lão đạo già nua, râu tóc trắng xóa, trông có vẻ tiên phong đạo cốt dẫn theo một đám trung niên đạo nhân bước ra ngoài trận pháp. Lão đạo già nua kia có tu vi Luyện Hư trung kỳ, chắp tay với Đàm Bách Hương nói:
- Phí Nam Trung gặp qua Đàm trưởng lão, không biết hôm nay Vạn Hoa cốc đại giá quang lâm là có chuyện gì?
Đàm Bách Hương tỏ vẻ khinh miệt nói:
- Bắc Thái Tông dạy ra cao đồ, trong bí cảnh ở Đông Hải lại dám dẫn đệ tử vây công đệ tử bản cốc, đây là muốn coi thường Vạn Hoa cốc không có người hay sao?
Phí lão đạo lập tức nghiêm mặt:
- Tên tiểu tử Tống Chinh đó sử dụng ma binh, thọ nguyên mất hết, đã bị đuổi ra khỏi sư môn từ lâu, hắn chỉ là mạo danh Bắc Thái Tông ta làm càn mà thôi. Đàm trưởng lão đừng tin lời hắn nói nhảm!
Thanh Ngọc đứng đằng sau cũng hiểu được cái tính thích nói đạo lý của Tống Chinh là ở đâu ra rồi. Hắn truyền âm cho Đàm Bách Hương:
- Nơi này không có nội ứng của các đại gia tộc Trung đô, đòi một chút tiền rồi chúng ta về.
Sau một hồi đàm luận, cũng không hẳn là đàm luận mà phải gọi là mặc cả, chúng nhân Vạn Hoa cốc ra về trong sự chiêu đãi nhiệt thành của Bắc Thái Tông. Không ai nói gì, cũng không ai đề cập đến vấn đề trong bí cảnh nữa.
Năm ngày sau, một thông tin truyền ra làm chấn động tu sĩ Thiên Long Vực, Mai Dương tông hoàn toàn bị diệt môn chỉ sau một đêm, không biết là ai làm, cũng không ai dám điều tra, đề tài này được vô số tu sĩ đàm luận khi trà dư tửu hậu.
Mười ngày tiếp đó, Vạn Hoa cốc tại Minh Hồ thành tiếp tục khai trương Vạn Hoa Khí Các, ở một mảnh đất đối diện với Vạn Hoa Đan Các. Nơi đây có bán đầy đủ các loại vật liệu luyện khí và các loại pháp khí từ thấp đến cao, chỉ sợ ngươi không có tiền, chứ nghe nói đến Đế bảo cũng có thể mang ra bán.
Tu sĩ sau khi nghe ở đây có một lượng lớn mai và càng Lôi Cương Giải, thì cũng ồn ào náo nhiệt mà đến, khiến cho sinh ý vô cùng thịnh vượng.
Qua thương nghị một hồi, cuối cùng Đàm Bách Hương giao cho Thanh Ngọc làm Uyển chủ kiêm quyền cốc chủ Vạn Hoa cốc, lại quản lý toàn bộ tất cả thu chi và tài vật của sư môn. Thanh Ngọc ra điều lệ mới, mở rộng việc tiếp nhận đệ tử, đồng thời chiêu thu các nữ tán tu có tu vi trên Kim Đan kỳ trong thiên hạ, chỉ cần vượt qua được bài khảo nghiệm của A Phong, đều có thể tự do gia nhập Vạn Hoa cốc.
Đệ tử ngoại môn một tháng được hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, nội môn được năm mươi viên, còn đệ tử chân truyền một tháng được tận một trăm viên, làm cho trong toàn bộ Vạn Hoa cốc dấy lên phòng trào điên cuồng tu luyện.
Thanh Ngọc còn mở thêm Bách Nghệ đường, làm nơi giao lưu truyền đạt kiến thức và kinh nghiệm lục nghệ cho môn nhân Vạn Hoa cốc, rất được các đệ tử và trưởng lão hưởng ứng.
Về phần Tàng Kinh điện, hắn sao lưu ra hai ngọc giản của phần đầu cuốn sách “Vật” và “Nghệ”, để chúng đệ tử trong môn có cái tham khảo.
Vạn Hoa cốc vẫn giữ nguyên quy định không để cho nam nhân ra vào, nên đã nhanh chóng thành lập một Đường khẩu ở dưới Vạn Hoa bình nguyên, làm nơi cư trú cho đệ tử Hồng Trần đường. Phủ đệ Quách Phủ cũng bị bán đi, xung công quỹ. Ngoài những đệ tử làm nhiệm vụ thu thập tin tức ra, còn lại toàn bộ thành viên Hồng Trần đường đều ở tập trung ở Đường khẩu, rút khỏi Minh Hồ thành.
Trong Vạn Hoa cốc chỉ có hai trường hợp đặc biệt là nam nhân được ở trong mà thôi, đó chính là Nguyễn Uyển chủ và Lạp Phó Uyển chủ.