Chương 78: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương giật mình quay ra, thì mới thấy Quách An, Phù Trí và một tên nam nhân trung niên phi hành mà tới.

Tên nam nhân trung niên kia là Hợp Thể hậu kỳ!

Chắc chắn tên này là chấp sự do Tề gia phái tới!

Thanh Ngọc đầu óc lưu chuyển, xem làm sao có thể phá vỡ được cục diện này.

Tên trung niên nam nhân nói:

- Nguyễn gia tiểu thái tử, chịu chết đi!

Tức thời, hắn giơ tay lên, một chưởng ấn màu đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống phía Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương đang đứng, làm hai người hoảng hốt.

Áp lực của Hợp Thể hậu kỳ đè nặng lên vai, làm hai người không thể nhúc nhích.

Thanh Ngọc gầm lên một tiếng, vận chuyển Hỗn Độn Kinh, lập tức thoát khỏi uy áp, ôm lấy Lý Mỵ Nương đạp Nhất Lý Bộ thuấn di về phía sau.

Ầm ầm ầm …

Cả một khoảng rừng bị chưởng ấn kia giáng xuống, tan thành tro bụi.

Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương nhanh chóng phi hành về hướng ngược lại, ba tên Quách An lập tức đuổi theo.

Thanh Ngọc nói:

- Mỵ Nương, nàng vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ trước đi, ta sẽ tự lo cho mình.

Lý Mỵ Nương trực tiếp lắc đầu:

- Có sống cùng sống có chết cùng chết, thiếp không bỏ rơi chàng đâu.

Hai người điên cuồng thúc giục chân khí mà phi hành, nhưng tốc độ của Kim Đan sơ kỳ và Hóa Thần sơ kỳ làm sao có thể nhanh bằng Hợp Thể hậu kỳ?

Một luồng chưởng ấn khác cách không lao qua, Lý Mỵ Nương lại bị áp lực làm sững người lại. Thanh Ngọc nhanh chóng ôm lấy nàng, đạp Nhất Lý Bộ thuấn di sang hướng khác.

Hai tên Quách An và Phù Trí cũng không hề ngồi chơi không, lấy ra phi kiếm tấn công, làm hai người Thanh Ngọc chỉ biết tránh né, cục diện lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Thanh Ngọc đang chạy, lập tức vất ra hai cái trận bàn Vương cấp, kích hoạt rồi lại kéo tay Lý Mỵ Nương phi hành đi tiếp.

Ba tên đuổi theo đằng sau lao vào trận pháp, bị chững lại một khoảng thời gian, nhưng cũng không hề lâu. Sức mạnh của Hợp Thể hậu kỳ chỉ cần đánh ba đòn là đã có thể phá hủy hoàn toàn một trận pháp Vương cấp.

Bọn Quách An điên cuồng đẩy nhanh tốc độ truy sát, trong khi Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương cật lực trốn chạy.

Thần thức của Hợp Thể hậu kỳ vô cùng rộng lớn, mặc dù tên này không phải tu sĩ luyện Thần nhưng Thanh Ngọc làm cách nào cũng không thể thoát được ra.

Trong lòng Thanh Ngọc vô cùng giận dữ, thời gian không nhiều mà tốc độ tiến cảnh của hắn quá chậm, không biết đến bao giờ mới có thể hành hạ lũ khốn kiếp kia.

Lúc này, tên chấp sự của Tề gia đã lấy ra Tiểu Na Di Phù, trực tiếp thuấn di tới sát người Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương, hắn rút ra một thanh trường kiếm Hoàng khí trung phẩm, chém ra một chiêu, thế không thể đỡ.

Thanh Ngọc lấy ra một món Đế bảo phòng ngự hình cái khiên, thôi động gần như toàn bộ chân khí mà cũng chỉ có thể kích phát được một thành uy lực, giơ lên đón đỡ.

Tên Quách An từ xa đang phi hành tới thì bỗng mở mồm gào lên:

- Đế bảo!

Uỳnhh…

Khi kiếm chiêu bổ vào chiếc khiên, phản chấn làm cả Thanh Ngọc và Lý Mỵ Nương bay ra thật xa, phun ra máu tươi, rơi xuống đất.

Lúc này, tên trung niên nam tử lại tỏa ra up áp, rồi đánh mạnh ra một chưởng ấn về phía hai người. Chưởng ấn tới càng ngày càng gần, Thanh Ngọc còn chưa biết ứng đối ra sao, thì Lý Mỵ Nương đã phi thân lên chắn giữa kình phong và Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc điên cuồng gào to:

- Khônggg…!

Lý Mỵ Nương đưa lưng ra mà đón nhận chưởng ấn, hàng mi rơi xuống một giọt nước mắt, trong khuôn miệng vẫn còn đang mở ra nói:

- Ta yêu…

Nàng còn chưa kịp nói xong, chưởng ấn đã trực tiếp chạm vào lưng nàng, toàn bộ thân thể Lý Mỵ Nương tan thành sương máu. Một nguyên anh bé xíu ôm lấy một đóa Thiên Hỏa hình mặt trời màu trắng bay ra, đứng im một chỗ mà nhìn về phía Thanh Ngọc.

- Nguyện làm cây liền lá, nguyện làm hoa liền cành. Ta yêu chàng…

Nàng đã chấp nhận cái chết, chỉ mong sao Thanh Ngọc vẫn còn sống.

Lúc này, trong tâm thần Thanh Ngọc đột nhiên vang lên hai giọng nói:

- Phu quân, mau thả thiếp ra ngoài!

- Phu quân, mau lấy Tử Hồn Thạch ra giữ lại nguyên anh của nàng.

Thanh Ngọc trong mắt đỏ lừ, lập tức lấy Tử Hồn Thạch ra hút lấy nguyên anh của Lý Mỵ Nương, sau đó cất cẩn thận vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, rồi lại đưa Trương Phù Hoa ra.

Trương Phù Hoa vừa mới ra ngoài, đã thấy một làn kiếm khí khổng lồ đang lao tới, mà Thanh Ngọc đang ngồi bệt xuống đất, trước mặt hắn là một làn mưa máu vẫn còn đang bay nhè nhẹ.

Nàng làm sao không hiểu chuyện gì, lập tức đánh ra một đại thủ chân khí màu trắng tinh phá tan làn kiếm khí kia, rồi mới lo lắng hỏi Thanh Ngọc:

- Phu quân, làn sương máu này là của ai?

Thanh Ngọc không trả lời, hắn bây giờ đã hoàn toàn điên cuồng, không còn biết gì nữa. Thanh Ngọc lấy ra hộp gỗ có Huyết Ma Thánh Quả, lập tức bỏ vào trong miệng. Đôi mắt của hắn đang dần dần đỏ lừ, thần trí vẫn còn nhưng thâm tâm hắn bây giờ ngập tràn thù hận.

Thanh Ngọc ngẩng đầu lên trời gào to:

- A a a a a a…

Phong vân cuồn cuộn, thiên địa biên sắc, một hư ảnh Huyết Long to lớn vùng vẫy trên bầu trời, gào lên từng tiếng giận dữ. Trương Phù Hoa ánh mắt căm hận nhìn tên trung niên nam tử của Tề gia kia:

- Súc sinh muốn chết, Nguyễn gia bọn ta đã tha cho mạng chó của các ngươi mấy lần, bây giờ còn muốn động thổ trên đầu Thái Tuế, đi chết đi!

Nói xong, nàng lập tức lao đến cuốn lấy tên chấp sự Tề gia. Tên này biến sắc, nhưng cũng không hề kinh hoảng, hắn lập tức lấy ra một viên đan dược màu trắng bỏ vào miệng. Trương Phù Hoa nhận ra đây là Bạo Chân Đan, có thể kích phát gấp đôi thực lực trong vòng một khắc, nhưng di chứng vô cùng nặng nề, có khi sau này tên này sẽ biến thành một phế nhân.

Trương Phù Hoa cũng không hề sợ sệt, nàng cao hơn hắn một cảnh giới lớn, hơn nữa công pháp tâm pháp đều vượt xa đẳng cấp của tinh cầu này, còn được Hồng Vân Chân Nhân chỉ điểm, mặc kệ tên chấp sự Tề gia dùng cách gì, nàng vẫn tự tin áp chế hắn. Nhưng nàng đang lo lắng cho Thanh Ngọc, sợ hai tên súc sinh Hóa Thần hậu kỳ kia gây bất lợi cho hắn, nên vừa chiến đấu vừa tỏa ra uy áp Đại Thừa kỳ áp chế Quách An và Phù Trí.

Thanh Ngọc lúc này đã biến thành một ma nhân chân chính, trên lưng hắn có một hình xăm to lớn dần dần hiện lên, nhưng chưa thành hình. Ma văn chằng chịt trên hai cánh tay điên cuồng lưu chuyển, toàn thân Thanh Ngọc tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực, tóc trắng tung bay, mắt không còn chút lòng đen nào.

- A a a a a… Graooo…

Cả Huyết Long to lớn và Thanh Ngọc cùng lúc gào lên một tiếng kinh thiên động địa, chấn động cả Thiên Long Vực, làm vô số tu sĩ hoảng sợ.

Sau đó, Huyết Long trực tiếp hóa thành điểm sáng, lao vào trong thân thể Thanh Ngọc, khiến trên người hắn tỏa ra huyết quang, vô cùng đáng sợ.

Thanh Ngọc hai tay lấy ra hai thanh trúc kiếm, sau lưng hắn bỗng hiện lên một vòng Linh luân, tu vi do ăn Huyết Ma Thánh Quả mà đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, lập tức búng người mà lên, điên cuồng chém về phía hai tên Quách An và Phù Trí kia.

Hai tên này đang bị uy áp của Trương Phù Hoa áp chế, hành động chậm chạp, nhưng dù sao cũng là Hóa Thần hậu kỳ, đâu thể sợ một thằng oắt con tép riu Nguyên Anh sơ kỳ?

Quách An lập tức lấy ra một cây gậy dài màu đen bóng, nhanh chóng bắn ra vô sô tia lôi điện đen sì về phía Thanh Ngọc. Còn Phù Trí thì bắt đầu thả một loại Vô Ảnh Độc Cổ vào trong không gian, đứng về sau lưng Quách An. Hắn là cổ sư, chuyên dùng trùng độc hại người, không am hiểu về chính diện đối kháng.

Thanh Ngọc điên cuồng, trên mi tâm hắn bắt đầu hiển hóa ra một ngọn dư diễm màu đỏ rực, mặc kệ lôi điện của Quách An đánh lên người, vừa mới tới đã tung ra sát chiêu Lạc Nhật Trảm.

Một đường kiếm khí bao trong ngọn lửa xanh biếc chém thẳng về phía Quách An, nhưng lão không lúng túng, một chiêu của Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, còn có thể chết người ư?

Lão tung ra một cái Vương khí thượng phẩm hình cái nón tròn, mồm niệm chú, lập tức cái nón biến lớn, che chắn trước người.

Nhưng để Quách An phải chấn kinh chính là cái nón của lão qua một đường kiếm bị xẻ ra làm đôi!

Lão không hề biết Thanh Ngọc đang trong quá trình tiếp nhận Ma thể, mỗi đòn đánh ra đều mang theo khí tức của Ma Đạo, chỉ một Hóa Thần hậu kỳ mà thôi, có thể so với Đại Đạo sao?

Quách An thấy thế cũng không luống cuống, lão đã sống cả một đời rồi, cáo già thành tinh, lập tức bình tĩnh lại, lấy ra một Vương khí khác hình cái khiên tròn màu xám, tiếp tục phòng thủ.

Chỉ cần độc cổ của Phù Trí ám toán thành công thì tiểu tử này phải chết!

Hắn quá tà môn rồi!

Thanh Ngọc không hề để ý Quách An thả ra bao nhiêu Vương khí phòng ngự, điên cuồng chém ra Cửu Hoang Trảm, tách chúng ra làm đôi.

Bỗng nhiên tâm thần Thanh Ngọc cảm nhận thấy một con độc cổ đang cố bò vào trong thức hải hắn, nhưng đã bị phù văn Thiên Diễn vây lại.

Cửu Đỉnh Tháp lóe lên một tia sáng, con trùng kia lập tức tan thành tro bụi. Bên kia Phù Trí bị phản phệ bỗng phun ra một ngụm máu tươi.