Chương 77: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc mau chóng hỏi:

- Trừ phi gì?

- Trừ phi chàng là chủ nhân ở đây, là tinh cầu chi chủ.

Thanh Ngọc nhìn Ly Ly bằng một giọng điệu dứt khoát:

- Vì nàng, ta sẽ.

Ly Ly yêu thương nhìn vào đôi mắt Thanh Ngọc, rồi hỏi:

- Chàng muốn đánh mông thiếp không?

Thanh Ngọc sững sờ:

- Gì? Nàng nói gì?

Ly Ly yêu kiều đỏ mặt làm bên dưới Thanh Ngọc lại âm thầm rục rịch:

- Nếu chàng muốn thì cứ đánh đi, thiếp cho chàng đánh. Thiếp thấy ai chàng cũng đánh mông mà.

Thanh Ngọc dở khóc dở cười:

- Nữ hoàng của ta, ta đánh mông nàng để sau này nàng hành hạ ta thảm sao?

Vừa nói, Thanh Ngọc vừa động nhẹ hạ thân, làm Ly Ly lại kêu lên một hồi tiếng rên kiều diễm:

- Aa, phu quân, yêu thiếp đi, …aaa…

Thanh Ngọc bắt đầu thúc thật mạnh vào thân thể của Ly Ly. Âm huyệt của nàng chặt và bót vô cùng, khiến cho hắn càng ngày càng điên cuồng hơn. Thanh Ngọc bá đạo chiếm hữu đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, bàn tay không yên vị bắt đầu du tẩu, hai ngón tay kẹp chặt lấy nụ hồng nhỏ trên vùng đồi núi trắng ngần.

- Aa, chết thiếp, chết thiếp rồi… aơ…

Sau khi đổi tư thế, Thanh Ngọc lại thúc thật mạnh vào bờ mông tròn lẳn của bóng lưng xinh đẹp mỹ miều từ phía sau. Bây giờ hắn mới nhìn thấy rõ, trên lưng Ly Ly có một hình xăm lớn, đó là một cô gái khỏa thân đang chắp tay cầu nguyện, nàng mang một đôi cánh màu trắng rộng lớn đang giang ra hai bên, vô cùng thần thánh.

Vừa thúc, Thanh Ngọc vừa lấy hai tay vỗ thật mạnh vào mông nàng:

- Nói, lần sau có dám hành hạ phu quân nữa không?

- Không, thiếp không dám, aa, không dám nữa….aa… tha cho thiếp…

Thanh Ngọc kéo Ly Ly lại, dùng tay bóp lên cái cổ cao trắng ngần kia, bắt nàng quay mặt lại mà hôn mình, bên dưới thì vẫn đang điên cuồng di chuyển. Trong cổ họng Ly Ly thi thoảng lại phát ra những âm thanh ư ư, vô cùng mê người

Sau một lúc, hắn lại nằm xuống, để Ly Ly ngồi trên người mình, Thanh Ngọc nói:

- Ly Ly ngoan, tự làm đi.

Trên gương mặt nữ hoàng băng lãnh kia lại lộ ra tia tinh nghịch, bắt đầu chuyển động. Nàng không thích bành hai chân ra mà nhấp, nên chỉ dùng phần eo mình đấy tới, lại đẩy lui, làm cho Thanh Ngọc ở bên dưới vô cùng kích thích. Hai tay hắn không buông tha, vồ lấy hai chú tiểu bạch thỏ mà điên cuồng nhào nặn.

Không biết bao nhiêu lâu sau, Ly Ly lại tiết thân, lần này là lần thứ ba rồi. Nàng đổ gục trên ngực Thanh Ngọc, để hắn muốn làm gì thì làm. Thanh Ngọc ôm lấy lưng Ly Ly, hôn lên môi nàng, rồi dùng sức bật của hông mà nhấp từng cú thật mạnh, khiến Ly Ly cong người dữ dội.

Sau khi tinh hoa của Thanh Ngọc phủ đầy bên trong nơi âm huyệt thần bí, Ly Ly biết tính tình của hắn mà ngoan ngoãn ngồi dậy, làm sạch chiếc mệnh căn kia bằng miệng của mình.

- “Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiện ẩn “Ma sứ chi tâm”, nhận được 500 điểm tích lũy!”

Một âm thanh vô cảm vang lên trong đầu Thanh Ngọc, xác nhận việc từ nay trở đi Ly Ly không còn can thiệp vào hệ thống nữa.

Một lúc sau, bên trong chiếc hồ nước đỏ rực.

Thứ nước đỏ như máu này chính là ma khí vô cùng tinh thuần do Thanh Ngọc hòa tan Ma Hồn Châu dung nhập với tòa cung điện mà ra.

Thanh Ngọc đang ôm Ly Ly trần truồng trong lòng, nàng nói với hắn:

- Chàng có biết nguyên âm thần hồn của thiếp có thể làm gì không?

Thanh Ngọc lắc đầu.

- Bây giờ thức hải của chàng đã là ma hải rồi, sau này dù có nhập ma chàng cũng không bao giờ sợ mất đi thần trí. Lúc trước trong chiến đấu với đám người kia, chàng đã mất đi nhân tính rồi, có biết không?

Thanh Ngọc lại hỏi:

- Hóa ra là ta nhập ma à, bảo sao lúc đó ta chỉ điên cuồng giết chóc, không nghĩ được gì cả.

Ly Ly lại nói:

- Đó mới là nguyên âm thần hồn thôi, sau này khi có thân thể thiếp sẽ cho chàng nhiều kinh hỉ nữa. Không phải ai cũng giao hợp được bằng thần hồn như thiếp đâu, chàng ngốc ạ. Thôi, thiếp để chàng nhập lại về thân xác đây, chàng bất tỉnh ngoài kia cũng được hai mươi ba ngày rồi đấy, khi nào ở trong hoàn cảnh an toàn thiếp lại cho chàng, được không?

Thanh Ngọc hôn Ly Ly một cái thật sâu để tạm biệt, rồi để nàng phất tay, đưa thần hồn mình dung nhập vào thân thể.

Bên ngoài sơn cốc.

Thanh Ngọc từ từ mở mắt ra, tỉnh lại.

Mọi người xung quanh bỗng vây lấy hắn, cả Lạp Ma đang bị băng kín từ đầu đến chân cũng là bước lại ha hả mà cười:

- Không sao rồi không sao rồi, tỉnh lại là tốt rồi, …!

Thanh Ngọc nội thị thân thể mình một chút, thấy đan điền và tất cả những bộ phận quan trọng đều không bị hao tổn, mới yên tâm. Hắn mất máu quá nhiều, lại không thể vận chuyển Hồng Mông Kinh chữa thương, nên mới bất tỉnh lâu như vậy.

Âm thầm vận chuyển Hồng Mông Kinh, Thanh Ngọc mới hỏi mọi người:

- Có ai bị làm sao không?

Trúc Tố My nâng đầu hắn dậy, đặt lên đùi nàng, rồi mới nói:

- Không ai làm sao, nhưng con gấu mập kia thì bị trọng thương, đang nằm kia kìa.

Thanh Ngọc đưa cho Dạ Tố Mai một Cửu Hoa Ngọc Lộ Quả, nói:

- Cho nó ăn đi, sẽ nhanh khỏi, có khi còn tiến cấp nữa đấy.

Lạp Ma vốn định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Huynh đệ mà, biết trong lòng là được rồi. Thanh Ngọc cũng không hề keo kiệt, lại hào phóng đưa cho mỗi người một quả, nói:

- Lần này chúng ta thu hoạch lớn, mỗi người giữ một quả đi, khi nào về cốc thì phục dụng. Quả này có thể thanh lọc tạp chất ra ngoài, hơn nữa có thể chữa tất cả các bệnh kín trong cơ thể. Nhớ không được nói cho ai biết, không thì sẽ mang tới họa sát thân, có biết không?

Chúng nữ Vạn Hoa cốc nhao nhao gật đầu, thất phu vô tội hoài bích có tội, các nàng hiểu đạo lý đơn giản này.

Dạ Tố Mai đưa cho Thanh Ngọc chiếc nhẫn, bên trong có tất cả thu hoạch trong lần thăm dò bí cảnh này. Thanh Ngọc cũng nhận lấy, rồi bắt đầu suy tính xem mình nên bắt đầu xây dựng thế lực như thế nào.

Bỗng dưng, trong tai hắn vang lên âm thanh của Hồng Vân Chân Nhân:

- “Tiểu tử, ta có việc gấp phải đi, không thể chờ con nữa rồi, trong đạo quan ta để lại phương thuốc luyện thể, một chút tâm đắc khi tu luyện, cùng phương pháp giải khai cấm chế trong cái đỉnh đỏ của con, nhưng bây giờ khả năng của con chỉ giải được chín đạo đầu tiên mà thôi. Còn nữa, ta có để lại dưới gối của mình một khúc An Hoa Mộc, lúc con đúc lại thân thể cho tiểu nha đầu trong linh châu kia thì nhớ bóp nát ra rồi rải đều lên. Vậy thôi, ta đi đây.”

Ai, lão nhân gia không biết có việc gì mà đã đi rồi, mình còn đang muốn học hỏi từ người nhiều thứ nữa. Bọn Tề gia và lão già Quách An kia đang rất manh động, xem ra đã có vẻ gấp gáp không chờ đợi được.

Lần này Vạn Hoa cốc trực tiếp giết người của Bắc Thái Tông, thế nào cũng bị truyền ra, không được, phải chiếm lấy tiên cơ, không thể bị động.

Trong lòng Thanh Ngọc tâm niệm xoay chuyển, hắn đang tính toán từng bước từng bước đi trong tương lai. Sức mạnh càng nhiều, trách nhiệm càng lớn. Chỉ cần đi sai một bước thôi tất dẫn tới vạn kiếp bất phục, không chỉ bản thân mà tất cả mọi người xung quanh đều sẽ gặp nguy hiểm.

- Này, đồ ngốc ơi, trong tay chàng có một tấm lệnh bài, có thể khai mở được mật đạo dưới lòng đất Vạn Hoa cốc đấy.

Thanh Ngọc nghe lời Ly Ly nói mà bừng tỉnh, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi được truyền tống ra khỏi bí cảnh, Thanh Ngọc nói với Hàn Vi Tuyết mấy lời, rồi để Lạp Ma và chúng đệ tử Vạn Hoa cốc trở về trước, còn hắn và Trúc Tố My sau một hồi ân ái triền miên thì chia tay trên Đông Hải.

Lúc nàng rời đi, Thanh Ngọc còn đứng nhìn theo hồi lâu, không biết khi nào mới có thể gặp lại được nhau.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia đã hoàn thành nhiệm vụ “Ma nữ cũng không tha”, nhận được phần thưởng một viên Tử Hồn Thạch, 500 điểm tích lũy.

Thanh Ngọc hỏi Ly Ly mới biết được viên Tử Hồn Thạch kia có thể phong ấn bảo lưu thần hồn của người vừa mới bị đánh tan thân thể, vô cùng hữu dụng.

Khi về lại đạo quan thì Thanh Ngọc đã thu được mấy thứ đồ mà Hồng Vân Chân Nhân để lại, hắn lập tức lên đường, trở về Vạn Hoa cốc.

Hai ngày sau, trên đường đi.

Từ trong thức hải của Thanh Ngọc lại có một thanh âm truyền ra:

- Phu quân, thiếp giết được con Kỳ Lân kia rồi! Cho thiếp ra ngoài!

Thanh Ngọc nghe mà mừng rỡ, đây là giọng của Lý Mỵ Nương! Nàng hoàn thành xong khảo nghiệm của tầng một Cửu Đỉnh Tháp rồi!

Thanh Ngọc lập tức để Lý Mỵ Nương ra ngoài rồi ôm chầm lấy nàng:

- Ta nhớ các nàng muốn chết! Các nàng trong đó có ổn không?

- Bọn thiếp không sao, chỉ khổ thân Tuyết Nhi thôi, nàng còn yếu quá, cứ chết đi chết lại hoài, nhưng nàng đang vô cùng cố gắng, thiếp còn được thưởng một ngọn Thiên Hỏa này!

Lý Mỵ Nương y hệt như trẻ con, giơ Bạch Nhật Hư Viêm ra khoe với Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc hôn Lý Mỵ Nương một cái thật sâu, muốn thưởng cho nàng.

Bỗng dưng có một tiếng nói vang lên:

- Tình cảm quá nhỉ, ân ái nốt đi rồi còn chết!