Gương mặt tuấn mỹ, từng đường nét đều hoàn hảo, làn da trắng như nữ nhân, vai rộng rắn chắc, thân hình vừa phải, cơ ngực và cơ bụng săn lại, không có chút mỡ thừa nào. Ngón tay thon, vô cùng tinh mỹ, chân dài, giữa hai chân còn có chiếc mệnh căn ngạo nghễ kia làm tự dưng Trúc Tố My cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên, không biết tại sao âm huyệt của nàng còn có cảm giác ươn ướt.
Ực!
Trúc Tố My nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nghe thấy tiếng Thanh Ngọc nói:
- Hôn ta đi.
Nàng dùng hai đầu gối bò trên chiếc bồ đoàn, tới sát người Thanh Ngọc, đến khi gương mặt nàng và gương mặt hắn dính sát vào nhau mới ngừng lại. Vật đặc hữu của nam nhân kia còn cạ vào bụng nàng, nhột nhạt khó chịu. Trúc Tố My dùng hết can đảm, nhắm mắt lại dâng lên đôi môi thơm nhỏ xinh.
Chưa để nàng kịp định thần, một luồng hơi thở cương mãnh bá đạo của nam nhân đã trực tiếp bao phủ lấy Trúc Tố My, hai cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm ngang người nàng. Trong lòng Trúc Tố My như con nai con nhảy loạn, chỉ biết mặc kệ để nam nhân kia tùy ý giày vò, hàm răng trắng bóng bị thô bạo tách ra, rồi một vật thể lạ điên cuồng lao vào trong miệng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của nàng. Cả thân người Trúc Tố My không còn chút sức lực phản kháng nào, mềm oặt xuống, đổ vào người nam nhân kia, hơi thở nàng bắt đầu gấp gáp.
Sau khi bá chiếm lấy đôi môi ngọt ngào, Thanh Ngọc vuốt ve âu yếm thân thể mỹ miều kia, hai tay của hắn nhẹ nhàng lướt từ trên vai, xuống dưới lưng, cuối cùng dừng lại ở bờ mông căng tròn bóng bẩy. Thanh Ngọc bóp mạnh, làm Trúc Tố My đang mất hồn trong chiếc hôn say đắm cũng phải nhẹ nhàng rên lên một tiếng kêu tràn đầy dục vọng.
Thanh Ngọc thả môi nàng ra, rồi điên cuồng hôn tới cổ, tới xương quai xanh, rồi lại ôm eo Trúc Tố My nhấc nàng lên ngồi trên đôi chân cứng rắn của mình. Hắn gục đầu vào một chú tiểu bạch thỏ nhỏ xinh mà cao ngất kia, một tay lại bá chiếm bên còn lại, làm Trúc Tố My chỉ biết ôm cổ hắn thật chặt, không dám buông ra.
Một lúc sau, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống trên bồ đoàn, nói:
- Dùng miệng của em, mút nó đi, không được dùng răng, nếu không ta sẽ đánh nát mông em.
Trúc Tố My nghe vậy hãi hùng, chỉ biết ngượng ngùng mở môi xinh nuốt lấy mệnh căn đang cương cứng của Thanh Ngọc. Lúc đầu nàng làm chưa quen, cảm thấy vô cùng khó chịu. Một vật to lớn như thế, nàng mút chặt, suýt nữa bị sặc. Nhưng dần dần cũng khá hơn, nàng nhịp nhàng, nhịp nhàng nuốt vào nhả ra, làm Thanh Ngọc thấy vô cùng hài lòng.
Thanh Ngọc bảo nàng ngừng lại, rồi trực tiếp bế nàng lên giường, hắn tách hai chân Trúc Tố My ra, rồi hôn nàng một lượt từ miệng, xuống ngực, xuống vòng eo tinh mỹ, sau đó trực tiếp đến cửa âm huyệt. Trúc Tố My sợ hãi, cảm thấy thân thể mình thoát lực, không thể chống chọi nổi với cái cảm giác đê mê kia, rên lên những âm thanh vô cùng mê người.
Thanh Ngọc nghe tiếng nàng rên, càng ngày càng táo bạo hơn, làm sau một hồi Trúc Tố My phải oằn người lên, từ bên trong nàng chảy ra quỳnh tương ngọc dịch.
Thanh Ngọc thấy vậy mới buông tha cho nàng, sau đó chồm người lên, hôn lấy miệng nàng, rồi hỏi:
- Từ nay có dám giết ta nữa không?
Trúc Tố My vội vã lắc đầu:
- Không, em không dám nữa, chết cũng không dám nữa, chủ nhân tha cho em đi, em sợ lắm…
Chưa để nàng nói xong, Thanh Ngọc đã trực tiếp ấn sâu mệnh căn của mình vào trong âm huyệt, làm Tố My kêu lên một tiếng thất thanh, hai dòng nước mắt lại trực tiếp trào ra từ khóe mi mị hoặc kia. Nàng khóc, thật sự là nàng đang khóc.
Thanh Ngọc thở dài, cảm thấy có lẽ mình hơi quá đáng rồi. Hắn từ từ nâng gáy Tố My lên, để nàng gối lên tay trái của mình, rồi nói:
- Tố My ngoan, sau này chủ nhân sẽ yêu thương em.
Nói xong đến đây, Thanh Ngọc đặt lên môi Trúc Tố My một nụ hôn thật sâu. Cả cơ thể nàng đang căng cứng bỗng dần dần thả lỏng, chỉ biết đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, không biết phải làm gì nữa. Hôn nàng xong, Thanh Ngọc hỏi:
- Còn đau không?
Trúc Tố My ngừng khóc, khẽ lắc đầu. Không ngờ một nữ ma đầu chuyển sinh như nàng lại có lúc dịu dàng e lệ đến thế.
Thanh Ngọc bắt đầu động, vô cùng chậm rãi, để thân thể Trúc Tố My quen với việc này. Vừa di chuyển, Thanh Ngọc vừa hôn nàng, một tay phải đang rảnh rỗi cũng bắt đầu du tẩu xoa bóp chú tiểu bạch thỏ cao vút kia.
Ân ái triển miên được một lúc, Thanh Ngọc bế Tố My ngồi dậy, ôm eo nàng rồi nói:
- Tố My ngoan, cử động đi.
Trúc Tố My như đang trong cơn say chưa muốn tỉnh lại, cũng bắt đầu di chuyển hạ thân, hai tay vẫn đang ôm chặt cổ Thanh Ngọc, trên mặt nàng còn có chút phơn phớt hồng.
Lát sau, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống, rồi làm nàng từ phía sau. Mỗi khi Thanh Ngọc chuyển động, thân thể Tố My lại run lên một đợt, khiến hắn vô cùng điên cuồng. Thanh Ngọc không tiếp tục dịu dàng nữa, kéo lấy hai tay nàng giật về phía sau, phía dưới vẫn điên cuồng thúc mạnh, làm Tố My phải kêu rên từng tiếng dâm mỵ.
- Aa, chủ nhân, chủ nhân, aa, tha cho em, tha cho em, em xin người, aa…
Cao trào kết thúc, Tố My lại oằn người lên, run rẩy kịch liệt, nước ấm trong người nàng trào ra, hòa lẫn với tinh hoa của Thanh Ngọc. Nàng thở hổn hển, không biết phải làm gì nữa, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống đất, rồi nói:
- Tiếp tục mút nó đi.
Tố My lại đành ngoan ngoãn tiếp tục hầu hạ vật ngạo nghễ kia. Trong lòng nàng vô cùng rối loạn, không biết sau này phải làm gì, hay tương lai mình sẽ đi về đâu.
Ở cạnh làm một tiểu nha hoàn cho tên nam nhân này ư?
Khi Trúc Tố My còn đang mải suy nghĩ, đã thấy mình xuất hiện ở trong một dòng suối, phía bên trên có một dòng thác nhỏ, xa đằng kia còn có một chiếc bè trúc đang trôi nổi.
Thanh Ngọc nói:
- Đừng hoảng sợ, đây là thế giới chân linh của ta. Nàng súc miệng đi.
Tố My cũng chỉ đành nghe lời hắn, cúi xuống uống một ngụm nước mát lạnh, súc miệng rồi nhổ ra. Hắn sẽ giết mình ư? Thế giới chân linh không phải ai cũng có được, đúng rồi, hắn đưa mình vào đây để giết mình.
Không đúng! Nếu giết mình hắn còn bảo mình súc miệng làm gì?
Thanh Ngọc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trúc Tố My thì khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mà nói:
- Ngốc, ta sao lại nỡ giết Tố My chứ, không cần hoảng sợ.
Tố My nghe thấy câu này cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thanh Ngọc nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, xóa đi những dấu tích sau trận cuồng hoan vừa qua, rồi hỏi:
- Nàng có dự định gì không?
Trúc Tố My nghe vậy, hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn không định bắt mình ở cạnh làm nha hoàn sao? Nàng nhẹ nhàng nói:
- Em vốn muốn lấy lại đồ trong động phủ, rồi định quay về ma giới.
Thanh Ngọc kinh ngạc, lập tức hỏi ngay:
- Làm sao mà em về được ma giới?
- Ở trên một hòn đảo sâu trong Đông Hải có truyền tống trận thẳng tới Ma giới, phải cần ma tinh và tu vi Độ Kiếp kỳ mới qua được. Tu vi của em bị mất đi nhưng cảnh giới vẫn còn nguyên vẹn, nên có thể trở về được.
Thanh Ngọc hỏi tiếp:
- Em trước đây là cảnh giới gì?
- Em trước đây đã đạt tới Kiến Không kỳ đỉnh phong.
Thanh Ngọc nghi hoặc:
- Kiến Không kỳ cao hơn Độ Kiếp kỳ nhiều không?
Tô My nhìn vẻ mặt của Thanh Ngọc, nhỏ nhẹ nói:
- Cao hơn nhiều lắm, những tám đại cảnh giới. Chủ nhân, em khuyên chàng đừng nên biết những thứ đó vội, nếu không đạo tâm của chàng sẽ xuất hiện vết nứt.
Thanh Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh. Mẹ ơi, đời con tàn rồi, con lại đi cường bạo một nữ ma đầu cao hơn Độ Kiếp kỳ tám đại cảnh giới! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Ngọc cũng không sợ, tu vi của nàng còn cần thời gian để khôi phục lại, hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn cũng không chậm. Thanh Ngọc lại hỏi:
- Tố My, không, từ nay ta sẽ gọi em là My Nhi, ở ma giới có vị cường giả nào họ Vân không?
Trúc Tố My ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Họ Vân… Có, Vân Chiến Thiên lão cung chủ của Huyết Đào Ma Cung, tu vi thông thiên triệt địa, là một cường giả danh chấn một phương, nhưng giờ lão nhân gia đã đi Thánh giới rồi. Sao chủ nhân lại hỏi vậy, có chuyện gì sao?
Thanh Ngọc nghe thấy cái tên Huyết Đào Ma Cung mà kinh hãi, không phải ngoại công truyền đạo cho mình ở trong một vườn đào hay sao? Hắn lại hỏi:
- My Nhi, sao trước đây em lại tới Hằng Thiên tinh?
- Hơn năm ngàn năm trước em áp chế tu vi xuống Độ Kiếp kỳ, cùng một đoàn cường giả ma tộc tới đây chiến đấu với đám tiên nhân muốn chiếm lĩnh tinh cầu này. Nghe nói trước khi bọn em tới đám tiên nhân kia đã tàn sát rất nhiều tông môn thế gia nhân tộc ở đây, muốn cả Hằng Thiên tinh này quy thuận bọn chúng. Bọn em hợp tác với nhân tộc, đánh một trận lớn, chính là ở bí cảnh ngoài kia, sau đó ra sao thì em không biết, vì lúc đó em bị một tên Thánh Quân áp chế tu vi đánh tan thân thể, chỉ còn thần hồn mà thôi. Nên em mới trốn ra ngoài, chờ thời cơ thích hợp thì đoạt xá...
Trúc Tố My nói ngập ngừng, sợ Thanh Ngọc phản cảm lại đánh mông nàng.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, vẫn vuốt ve thân thể Tô My, rồi nói với nàng:
- My Nhi, có muốn làm nữ nhân của ta không?
Trúc Tố My im lặng, không biết nên nói có hay là nói không. Nàng không quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng mà lòng nàng vẫn còn đang vô cùng rối bời. Nếu để nói là có, chắc chắn là nàng nói dối, nhưng mà trong thâm tâm nàng lại không bài xích cho lắm.
Trúc Tố My cất lời hỏi:
- Nhân ma khác biệt, chúng ta thích hợp sao?