Chương 67: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc bỏ thanh kiếm xuống, vỗ thật mạnh vào mông Trúc Tố My ba cái, rồi giật chiếc khăn che mặt của nàng ra.

Một nữ tử thật đẹp! Không, không phải nói là đẹp, mà là một nữ tử vô cùng quyến rũ! Đôi mắt dài sắc, mày đẹp như được vẽ từ trong tranh, cái mũi nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, phải nói toàn bộ khuôn mặt nàng là một kiệt tác!

Nàng đẹp một cách mặn mà sắc sảo, đuôi mi cong còn cố tình được điểm xuyết dài thêm, khiến người ta liên tưởng đến một nữ hoàng độc ác nhưng lại có dung nhan mê đảo chúng sinh. Nếu phải đem ra so sánh độ hấp dẫn của Trúc Tố My với Mai Sương Sương thì có lẽ không biết ai chiếm phần hơn.

Từ nơi nào lại nhảy ra một ma nữ xinh đẹp nhường này?

- Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Ma nữ cũng không tha”, bắt buộc thiếu gia phải tiếp nhận. Ma nữ Trúc Tố My là một cường giả ma tộc danh chấn một phương, sau khi thân xác chết trong chiến trường viễn cổ đã trốn ra ngoài, nay tìm được thân thể vừa ý đã đoạt xá trọng sinh. Hiện tại nàng mang thể chất Diễm Mị Ma Thể, vô cùng có ích với thiếu gia. Yêu cầu thiếu gia trực tiếp mạnh mẽ đẩy ngã Trúc Tố My, sau đó lại thả nàng rời đi. Phần thưởng là một viên Tử Hồn Thạch, 500 điểm tích lũy.”

Thanh Ngọc nghe xong nội dung nhiệm vụ cũng không ngoài dự đoán, động phủ này năm xưa chính là do Trúc Tố My xây dựng, sau khi thân xác nàng chết trong chiến trường viễn cổ thì chắc năm ngàn năm trước đã trốn ra ngoài, bây giờ đoạt xác được thân thể mới này, tu vi mất hết, phải bắt đầu lại từ đầu, muốn quay lại đây thu lấy tài nguyên

Trúc Tố My lúc này đã bị Thanh Ngọc phong bế kinh mạch, lại bị hắn đánh vào mông nên vô cùng tức giận. Mặc dù vậy, nàng vẫn nhẹ nhàng hỏi:

- Tại sao ngươi lại không bị ma khí ăn mòn?

Thanh Ngọc cũng không trả lời nàng rằng “Ta được Ma đạo tán thành còn bị ma khí ăn mòn hay sao”, mà chỉ thu thập toàn bộ tài sản xung quanh đại điện. Rất nhiều đồ tốt a!

Sau khi vơ vét toàn bộ, Thanh Ngọc xách Trúc Tố My ra ngoài cửa động phủ, lấy từ trong nhẫn trữ vật của nàng ra cái lệnh bài nhỏ kia, kích phát lại Thiên Ma Phá Hồn Trận, sau đó quay vào trong.

Trúc Tố My thấy Thanh Ngọc xử lý tình hình như nước chảy mây trôi, không có động tác thừa thì trong lòng âm thầm hoảng sợ. Tu sĩ ngày nay đều là lão cáo già như vậy ư? Có chắc chắn tên này mới có mấy chục tuổi thôi không?

Nàng còn chưa kịp hoài nghi nhân sinh thì Thanh Ngọc đã nói:

- Mở cửa mật thất ra đi.

Trúc Tố My biến sắc! Động phủ của mình có mật thất mà hắn cũng biết! Đây là loại người gì vậy?

Chắc chắn hắn đã biết mình là người đoạt xá trọng sinh rồi, hơn nữa hắn còn đoán ra đây là động phủ của mình.

Tính mạng của nàng đang ở trong tay người ta, nên cũng chỉ đành tiến tới bên vách tường, gõ nhẹ vào đó theo một trình tự nhất định, lập tức một cánh cửa được khai mở, căn mật thất hiển hiện trước mặt hai người.

Thanh Ngọc trực tiếp xách Trúc Tố My vào trong, thì mới thấy trong đây chỉ có một chiếc giường nhỏ và một cái bàn phấn cổ kính, chắc đã tồn tại lâu lắm rồi. Sau khi hai người vào không lâu, cửa mật thất tự động đóng lại. Thanh Ngọc ngồi lên giường, lấy một cái bồ đoàn từ trong nhẫn trữ vật ra, để xuống dưới đất, bắt Trúc Tố My quỳ lên đó trước mặt mình, vỗ nhẹ lên mặt nàng hai cái, rồi hỏi:

- Ngươi vào đây là muốn tìm thứ gì?

Trúc Tố My trong lòng giận dữ vô cùng. Kiếp trước là một nữ ma đầu giết người như ngóe, người khác nghe tên đã phải sợ mất mật, thủ hạ bên dưới cũng phải có ngàn vạn tên, thế mà giờ đây bị một thằng nhóc Kim Đan sơ kỳ bắt nạt. Tuy vậy nhưng nàng vẫn nhỏ nhẹ:

- Ta muốn vào lấy những thứ ngày xưa ta để lại mà thôi. Có một chút linh thạch, với chiếc nhẫn trữ vật trong hốc bàn kia.

Thanh Ngọc cảm thấy có gì không đúng. Sai ở đâu nhỉ?

Đúng rồi, chiếc bàn kia! Nếu mà tự mình mở hốc bàn kia ra chắc chắn có vấn đề. Xem ra câu nói lòng dạ nữ nhân như rắn độc cũng không ngoa.

Thanh Ngọc cười cười, nói với nàng:

- Đi lấy cái nhẫn trữ vật lại đây.

Trúc Tố My vô cùng căm phẫn. Tại sao tất cả kế hoạch của nàng đều bị tên này nắm trong tay vậy? Không bị ma khí ăn mòn cũng thôi, bây giờ hậu thủ hắn cũng biết. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một đời nữ ma đầu cứ thế mà chết trong tay tên Kim Đan sơ kỳ này hay sao?

Trúc Tố My uất ức đứng dậy, lại gõ nhẹ lên chiếc bàn phấn theo một trình tự, sau đó hốc tủ mở ra, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật và một chiếc dây chuyền làm bằng hồng ngọc, vô cùng tinh xảo.

Thanh Ngọc sau khi giám định chiếc dây chuyền kia mới biết đó là một Đế bảo phòng ngự.

Đế bảo a!

Nhưng trong mắt hắn cũng không hề lóe lên tia tham lam nào.

Trúc Tố My ngoan ngoãn lại về trước mặt Thanh Ngọc quỳ xuống, rồi đưa hai món đồ ra cho hắn. Thanh Ngọc kiểm tra nhẫn trữ vật một chút, mặc dù bên trong có rất nhiều đồ tốt, nhưng hắn không định lấy của nàng. Tiền tài trong chiếc nhẫn này so với chiếc của Tô Thượng Khiêm cho Thanh Ngọc cũng không kém bao nhiêu, nhưng bên trong còn có rất nhiều viên đá màu đỏ mang theo ma khí nồng đậm, giám định ra mới biết là ma tinh!

Suy nghĩ một chút, Thanh Ngọc tạm thời thu lấy nhẫn trữ vật và sợi dây chuyền của Trúc Tố My, sau đó điểm tay vào trán nàng, rút ra một đạo linh hồn bản nguyên.

Trúc Tố My sau khi thấy Thanh Ngọc làm vậy cũng thở phào một hơi. Rút ra linh hồn bản nguyên tức là hắn sẽ không giết mình.

Thanh Ngọc lạnh lùng nói:

- Cởi y phục ra.

Trúc Tố My nghe vậy mà hoảng sợ. Hắn muốn thân thể mình sao?

Thấy ánh mắt của Thanh Ngọc, nàng đành đứng dậy, giật chiếc thắt lưng xuống, từ từ thoát hết y phục trên người ra.

Thanh Ngọc mở mắt chiêm ngưỡng dung nhan họa quốc ương dân này. Đúng là nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Thân hình thiếu một chút thì gầy, mà nhiều một chút thì béo. Tất cả đều mang theo một tỷ lệ hoàn mỹ không tỳ vết. Cổ cao trắng ngần, xương quai xanh rõ nét, hai bầu ngực sữa có hơi nhỏ một chút, nhưng rất cao, điểm xuyết trên đó là hai nốt hồng xinh đẹp. Eo thon tinh mỹ, mông cong đầy đặn. Đặc biệt hơn là ở nơi cấm huyệt kia không có một chút cỏ dại nào. Chân Trúc Tố My dài thẳng tắp, hai bắp đùi vô cùng cân xứng, làm tôn lên một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.

Trúc Tố My đứng đó, âm thầm chảy ra hai hàng lệ. Trước kia nàng oai phong một cõi, hùng bá thiên hạ, cả ma giới vừa nghe tới tên nàng đã sợ mất mật, còn bây giờ thì sao? Không phải trở thành đồ cho người ta chơi ư?

Thanh Ngọc lại nói:

- Quỳ xuống.

Trúc Tố My nghe mà mặn đắng trong lòng, chỉ biết làm theo, không dám có nửa lời trái ý. Trúc Tố My quỳ xuống ngay trước mặt Thanh Ngọc, hắn lấy tay nâng cằm của nàng lên:

- Oan ức không?

Trúc Tố My không nói gì, chỉ tiếp tục rơi nước mắt. Thanh Ngọc lại nói:

- Những người chết ngoài kia có oan ức không?

Nói tới đây, bàn tay Thanh Ngọc không hề thương hoa tiếc ngọc mà phát thật mạnh lên cái mông cong yêu kiều của nàng.

- Ta hỏi nàng có oan ức không? Nếu không phải ta nhận ra từ sớm thì bây giờ làm gì còn mạng mà ngồi đây ức hiếp nàng?

Nói xong, Thanh Ngọc lại tiếp tục đánh, tới nỗi Trúc Tố My phải gào lên một câu:

- Không oan, không oan, xin ngươi đừng đánh nữa. Ta biết sai rồi…

Thanh Ngọc như không nghe thấy lời nàng, tiếp tục đánh:

- Còn dám xưng ta? Gọi chủ nhân, xưng em!

Trúc Tố My hốt hoảng, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi người nam nhân này. Một nữ ma đầu như Trúc Tố My còn cảm thấy hắn hung ác hơn nhiều so với bản thân mình. Trúc Tố My chưa kịp nói thì một bàn tay thon dài đã tiếp tục vỗ vào mông nàng, sau đó còn không buông ra, bóp thật mạnh.

- Chủ nhân, chủ nhân, tha cho em, cầu xin chủ nhân…

Thanh Ngọc dừng lại. Muốn trừng trị đại ma nữ thì phải hung ác hơn nhiều so với nàng, nếu không nàng sẽ tìm mọi cách ngồi lên đầu ngươi. Hắn tháo bỏ mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh của mình, sau đó cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi Trúc Tố My rồi nói:

- Hầu hạ ta đi.

Trúc Tố My biến sắc. Từ lúc sinh ra tới giờ nàng chưa bao giờ biết hầu hạ một ai. Trúc Tố My vốn là dòng chính của Thánh tộc, từ bé đã sống trong nhung lụa, được vạn người kính ngưỡng, làm sao biết cách lấy lòng một nam nhân? Trước đây những tên nam nhân dám có thái độ thô bỉ với nàng đều là một roi bay đầu, làm sao có chuyện khôi hài như bây giờ, phải đi khúm núm dò xét thái độ của một tên Kim Đan sơ kỳ?

Thấy biểu cảm của Trúc Tố My, Thanh Ngọc lại giơ tay lên, nhưng chưa kịp để hắn đánh xuống, nàng vội vã kêu lên:

- Chủ nhân, em làm, em làm, nhưng mà em, em…

Thanh Ngọc buồn cười trong lòng. Hóa ra nàng từ đầu đến cuối vẫn còn chưa biết qua mùi vị nam nhân. Quả nhiên nhiệm vụ mà hệ thống cho không phải dạng vừa, toàn là hàng chất lượng cao. Hắn nói:

- Có cần ta dạy em không?

Trúc Tố My đè nén nội tâm đang sôi trào, nhanh chóng gật đầu, sợ Thanh Ngọc lại đánh cái mông nhỏ của nàng nữa.

Thanh Ngọc nói:

- Cởi y phục của ta ra.

Trúc Tố My bắt đầu luống cuống cởi đai lưng của Thanh Ngọc, sau đó cởi giày, cởi áo bào, rồi bắt đầu đến thứ khiến nàng hồi hộp nhất chính là quần. Trời ạ, từ bé đến giờ nàng chưa nhìn thấy bên dưới của nam nhân đâu. Sau khi tất cả y phục được cởi ra xong, Trúc Tố My cũng là thất thần giây lát.

Một nam nhân thật là đẹp!