Sau khi để lại tứ nữ ở bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ tu luyện, tiếp nhận truyền thừa, Thanh Ngọc ra ngoài. Bên ngoài bây giờ chăm lo sự vụ chỉ có A Phong thúc, nên Tử Ngọc mới nhờ đệ tử về Vạn Hoa cốc mời Đàm Trưởng lão tới đây.
Với tốc độ của Đại Thừa kỳ thì chỉ mất có nửa ngày Đàm Trưởng lão đã tới nơi rồi.
Thanh Ngọc nói:
- Đàm Trưởng lão, ngài nghĩ sao nếu chúng ta chuyển cả Vạn Hoa cốc tới Trung Vực?
Đàm Bách Hương nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ Trương Phù Hoa nói với hắn rồi sao?
Chắc không phải, nhưng mà Thanh Ngọc đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ thì mới được về Trung đô. Bây giờ hắn mới Kim Đan kỳ mà thôi.
Từ từ đã.
Kim Đan kỳ? Ăn gì mà nhanh vậy?
Đàm Trưởng lão trợn mắt há mồm nhìn Thanh Ngọc. Một lúc sau nàng bình tĩnh lại, hỏi:
- Làm sao, ngươi muốn đi Trung Vực à? Nhưng mà chúng ta thân cô thế cô, đến Trung Vực lại mang theo cả vạn người như vậy, ngươi thấy ổn sao?
Đàm Bách Hương nói câu này chính là muốn dò xét xem Thanh Ngọc đã biết được câu chuyện giữa mình và Trương Phù Hoa hay chưa. Nàng không thể trực tiếp nói với hắn là ta muốn dựa dẫm Nguyễn gia của ngươi được. Đúng là người tu luyện đến cảnh giới cao thâm không ai không phải là một con cáo già cả.
Thanh Ngọc thì hoàn toàn không biết việc này, hắn chỉ nghĩ muốn đưa cả Vạn Hoa cốc tới Trung đô mà thôi. Thanh Ngọc nói:
- Thiên Long Vực dù cũng lớn, nhưng mà không có tiềm năng phát triển. Ta nghe Trung đô là nơi địa linh nhân kiệt, thiên tài đầy rẫy, nên có ý muốn cùng Đàm Trưởng lão mưu toan bá nghiệp một phen.
Đàm Bách Hương nghe vậy, cũng là âm thầm vừa ý. Bây giờ thực lực của nàng đã được khôi phục, ở đây linh khí ít ỏi, không thể tiến thêm được. Đàm Bách Hương hỏi:
- Ngươi có dự định gì không?
Thanh Ngọc đáp:
- Vấn đề là Đàm Trưởng lão có muốn để lại căn cơ ở Thiên Long Vực hay không, hay muốn toàn cốc di dời?
- Dĩ nhiên Trung đô thì không phải ai cũng muốn đi. Ai thích đi thì đi, còn không thì ta định để lại Vạn Hoa cốc cho những người ở lại. Dù sao có một đường lui vẫn là vẹn toàn đấy.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:
- Thời gian này cả Trương Trưởng lão và Mỵ Nương đang tiếp nhận một truyền thừa, không thể ở đây chăm lo cho Vạn Hoa Đan Các được. Xin nhờ Đàm Trưởng lão an bài. Phía Hồng Trần đường thì vẫn do Mai Âm và A Phong thúc của ta lo liệu.
Đàm Bách Hương nghe vậy có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì. Cơ duyên của mỗi người là do tự mình có được. Thanh Ngọc nói tiếp:
- Đàm Trưởng lão về Định Nam thành ở Hoa quốc mở một chi nhánh Vạn Hoa Đan Các nữa đi, nơi đó gần sư môn, dễ bề kiểm soát. Chúng ta muốn đi Trung đô thì cần rất nhiều tiền.
Đàm Bách Hương gật đầu:
- Được rồi, chuyện này giao cho ta. Nghe nói ngươi bây giờ cũng là Uyển chủ một Uyển rồi. Hôm qua nhận được tin tức ta đã sắp xếp cho ngươi một khu vườn kế bên Mẫu Đơn Phong rồi đấy, ai ngờ sắp tới lại chuyển đi Trung đô. Thôi, nói tới đây thôi, ta đi xem cửa hàng một chút.
Thanh Ngọc cáo từ Đàm Bách Hương, rồi về Mai Phủ tìm Mai Sương Sương. Hắn nói với nàng:
- Ta có một nơi muốn đưa nàng đi, nhưng nàng phải giao linh hồn bản nguyên cho ta, đồng thời không để một kẻ nào khác biết. Tùy nàng lựa chọn, ta không bắt ép nàng.
Không để Thanh Ngọc thất vọng, một lúc sau Mai Sương Sương cũng dứt khoát giao ra linh hồn bản nguyên của mình. Đến đây thì có bao nhiêu nữ nhân, Thanh Ngọc đã dồn hết vào ở bên cạnh hắn.
Thanh Ngọc trực tiếp để Mai Sương Sương đến bên thác nước nhỏ kia, rồi nói nàng chờ ở đó một chút. Sau khi lấy được cơ duyên rồi, thì đi theo con đường mòn trước mặt trở lại căn nhà gỗ, có bọn Trương Phù Hoa đang ở đó.
Mai Sương Sương mặc dù tò mò, không biết đây là đâu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Ngọc. Bây giờ trong cuộc đời nàng chỉ còn mỗi hai người thân là Mai Âm và Thanh Ngọc mà thôi, hắn sẽ không hại nàng, nàng có niềm tin như vậy.
Sau khi bàn giao lại công việc ở Hồng Trần đường cho A Phong, Thanh Ngọc mở tấm địa đồ mà Tô Thượng Khiêm cho ra, sau đó tiến thẳng một đường về Tử Yên sơn mạch.
…
Hai tháng sau.
Hiện giờ Thanh Ngọc đang một mình quỳ ở trước cửa một tòa đạo quan. Tòa đạo quan này giản dị đơn sơ, cũng không có gì đặc biệt.
Nơi đây hạ lạc giữa núi rừng xanh thẳm, hai bên là dốc đá cheo leo, địa thế hiểm trở. Ở bên cạnh đạo quan còn có một dòng suối róc rách chảy quanh.
Trong đạo quan chỉ có ba gian phòng lớn, nhưng lại vô cùng gọn gàng ngăn nắp, không có chút bụi bặm nào.
Chủ nhân đạo quan này là Hồng Vân Chân Nhân, một lão giả mặc đạo bào tồi tàn cũ nát, râu tóc bạc phơ, nếu không phải Ly Ly không giám định được tu vi của lão thì Thanh Ngọc còn tưởng đây là một lão đạo nhân nát rượu.
Mấy ngày trước, Thanh Ngọc có tới, rất lễ phép xin được chỉ điểm, nhưng Hồng Vân Chân Nhân chẳng nói câu nào với hắn cả. Bí nước, Thanh Ngọc trực tiếp quỳ xuống trước cửa đạo quan, chơi chiến thuật mặt dày.
Đẹp trai không bằng chai mặt a!
Nhân lúc đang quỳ, Thanh Ngọc đổi mới Đế quân thương hành. Bây giờ hắn có những 2722 điểm tích lũy, phải thoải mái mua sắm một phen!
Đổi một lần, Thanh Ngọc dùng 1000 điểm tích lũy mua một Hoàng khí phi hành, có tên là Tử Điện Bảo Xa. Nghe Ly Ly nói nếu có tu sĩ Hợp Thể kỳ điều khiển Hoàng khí này thì từ Thiên Long Vực tới Trung Vực chỉ mất ba tháng mà thôi. Thanh Ngọc không cần nghĩ, trực tiếp mua về.
Cái Hoàng khí này giống y hệt một chiếc Lamborghini khổng lồ, mỗi tội không có bánh xe, được thiết kế theo đúng kiểu cách ở trái đất, Thanh Ngọc nhìn là thích ngay. Chưa có nhận chủ mở ra xem nhưng Ly Ly nói nó có thể chở được một vạn người.
Vấn đề di chuyển giữa hai vực đã được giải quyết xong, giờ Thanh Ngọc chỉ còn lo toan làm sao tăng tiến tu vi, báo thù cho Mai Sương Sương, rồi dự định khởi hành về Trung Vực.
Sau khi tốn thêm 100 điểm mua một cái Pháp khí máy phát điện tự động chạy bằng linh thạch kèm theo một bộ bóng đèn, Thanh Ngọc lại tiếp tục đổi mới.
Cái hệ thống này đúng là đa năng a!
Lần này không để Thanh Ngọc thất vọng, hắn thấy được Giám Định thuật trung cấp!
Mãi sau này Thanh Ngọc mới biết, Hằng Thiên tinh không hề có Giám Định thuật, nên hắn nhìn thấy trong Đế quân thương hành thì trực tiếp bỏ ra 1000 điểm nữa, mua không cần hỏi.
Sau khi lĩnh hội Giám Định thuật trung cấp, bây giờ Thanh Ngọc đã có thể giám định toàn bộ tu vi tu sĩ của Hằng Thiên tinh. Nhưng mà một điều kỳ lạ xảy ra, lão nhân bù xù trong đạo quan hắn không thể giám định được!
Thế là như nào?
Chỉ có hai khả năng.
Một, lão nhân này là phàm nhân.
Hai, lão nhân này là cường giả cao hơn cả Độ Kiếp kỳ?
Nhưng mà, cao hơn Độ Kiếp kỳ không phải sẽ bị pháp tắc thiên địa đá ra khỏi Hằng Thiên tinh hay sao?
Nếu để mà nói lão nhân này là phàm nhân thì chắc chắn Thanh Ngọc không tin, bởi vì quanh thân lão có vô số đạo vận lưu chuyển.
Số người được tiếp xúc với Đại Đạo trong Hằng Thiên tinh này có lẽ chỉ có Thanh Ngọc mà thôi, là do ngoại công dạy hắn.
Kể cả những cường giả Hóa Chân đỉnh phong kia cũng mới gọi là sơ nhập tiểu Đạo, chưa thấm tháp gì.
Đạo vận trên người lão nhân này còn khủng bố hơn nhiều so với mầm non Bồ Đề thụ!
Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc chắc chắn lão nhân không phải người phàm, mà là tồn tại có thể đối kháng với pháp tắc thiên địa ở Hằng Thiên tinh!
Đối kháng với thiên địa a!
Sau một hồi tiêu hao, Thanh Ngọc chỉ còn lại 612 điểm tích lũy.
Đổi thêm một lần nữa!
Lần này Thanh Ngọc ngay từ ô đầu tiên đã thấy một quyển Vạn Tửu Phương. Trong cuốn sách này có công thức nấu hơn vạn loại rượu, giá 300 điểm tích lũy.
Không cần suy nghĩ, Thanh Ngọc lập tức lấy đến tay, bây giờ không cần quỳ nữa rồi!
Hắn lập tức đứng dậy rời đi, rồi bay thẳng vào sâu trong Tử yên sơn mạch, mở một động phủ ra, thả Ma Đằng ra ngoài, sau đó tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.
Tới nơi, Thanh Ngọc giao Vạn Tửu Phương cho Trương Phù Hoa, cùng với một đống linh dược Hoàng cấp, nhờ nàng chế giùm mình một vài loại rượu.
Lúc này, chúng nữ đã an ổn ở trong nhà gỗ tu luyện. Thật thần kỳ, nhà gỗ cùng với giường trúc kia cứ có thêm người vào là sẽ tự động rộng ra, bây giờ có năm nữ nhân ở trong, nó trực tiếp lớn thêm gấp đôi!
…
Ba tháng sau, Thanh Ngọc quay lại đạo quan, trong tay còn cầm một vò rượu lớn được mở sẵn nắp. Thấy lão nhân đang ngồi trước bàn, Thanh Ngọc nhẹ nhàng tiến lại gần, cố ý để vò rượu ở đó.
Hồng Vân Chân Nhân đang ngồi, tự nhiên cánh mũi nhếch nhếch lên, sau đó vơ lấy vò rượu, nói:
- Ở năm vạn dặm về phía Bắc có một ổ sơn tặc, không việc gì ác mà không làm. Đi giết hết chúng rồi quay lại đây.
Thanh Ngọc nghe vậy mừng rỡ, lập tức lấy ra phi kiếm bay vút đi. Lão nhân thì nhẹ nhàng thở dài:
- Cha nào con nấy.
Thanh Ngọc phi hành nửa canh giờ, đã thấy bên trong núi rừng có một sơn trại vô cùng rộng lớn. Bốn phía sơn trại có chòi canh, bên ngoài còn có trận pháp Vương cấp.