Chương 58: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

- Thiếu gia, đây là sự trợ giúp của Ma Đạo, người nên nhớ đã được Ma Đạo tán thành từ lúc mới Trúc Cơ.

Thanh Ngọc hỏi lại:

- Ly Ly, phẩm cấp viên Kim Đan này thế nào?

- Thiếu gia, hiện tại không thể nói.

Thanh Ngọc lại vỗ tay vào trán. Cứ đến tình tiết quan trọng thì lại không thể nói. Thanh Ngọc bỗng nghĩ ra một việc, vội vàng hỏi:

- Ly Ly, Cửu Đỉnh Tháp có phải bây giờ ta vào được rồi không?

- Vâng, nhưng một khi vào sẽ tốn chừng vài năm thời gian mới có thể trở ra. Hiện tại thiếu gia có muốn vào không?

Thanh Ngọc trả lời:

- Không, chờ ta sắp xếp xong một số chuyện rồi sẽ vào. Mà này, cái viên Trấn Không Thạch kia để làm gì?

Ly Ly trả lời:

- Thiếu gia, viên Trấn Không Thạch đó để luyện chế Trữ Mạch Giới, có thể thu cất Linh mạch. Sau này nếu thiếu gia thu được Vạn Linh Cương Thiết, Ly Ly sẽ giúp người luyện chế một chiếc nhẫn có khả năng rút Linh mạch đi mà không ai biết.

Thanh Ngọc nghe thấy vậy liền mừng rỡ, bọn chó chết Mai Dương tông kia cứ chờ đấy, lão tử chơi chết bọn ngươi!

Tới đây, Thanh Ngọc quay trở lại phòng, ôm ba nữ nhân như hoa như ngọc kia nằm ngủ. Đã lâu rồi hắn không có ngủ qua một giấc an ổn.

Sáng sớm ngày hôm sau, một cảm giác nhột nhạt dưới hạ thân làm Thanh Ngọc tỉnh lại. Mở mắt ra thì đã thấy Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết đang gối đầu lên tay mình, còn Trương Phù Hoa thì đang phun ra nuốt vào mệnh căn của hắn.

Thanh Ngọc sững sờ, mấy nữ nhân này cũng quá to gan đi. Các nàng thấy Thanh Ngọc vừa tỉnh, cũng càng bạo gan hơn, liên tiếp khiêu khích hắn. Một lúc sau, Thanh Ngọc nói:

- Giao ra linh hồn bản nguyên của các nàng.

Tam nữ nhìn nhau một lúc, Trương Phù Hoa và Lý Mỵ Nương đều đưa ra linh hồn bản nguyên cho Thanh Ngọc nắm giữ. Vận mệnh của các nàng chính thức gắn liền với hắn.

- Phù Hoa phong bế căn phòng này lại đi, ta đưa các nàng đi một nơi.

Sau khi tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, tam nữ trợn mắt há mồm nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc này trên thân các nàng cũng không hề mặc gì, được Thanh Ngọc đưa tới dòng thác nhỏ.

Dòng suối nhẹ nhàng đẩy tới từng làn nước mát lạnh, xua đi hết mệt mỏi và đau đớn tối ngày hôm qua cho tam nữ, khiến các nàng vô cùng thích thú.

Còn Thanh Ngọc thì bây giờ đang đứng trong vườn cây, trước một thân cây Bích Nhục Thánh Thụ. Quả của loại cây này vô cùng quý hiếm, hai mươi vạn năm mới được có bảy quả mà thôi. Trên cây Thanh Ngọc thấy tổng cộng có bốn mươi ba quả chín, và bảy quả xanh. Tu vi đã là Kim Đan kỳ, giờ Thanh Ngọc được tiến vào hái quả của cây này.

Bích Nhục Thánh Quả có thể khiến tu vi luyện Tinh tăng lên một khoảng lớn, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.

Kiểm tra một lúc, Thanh Ngọc hái xuống sáu trái, để hắn và chúng nữ cùng sử dụng.

Thanh Ngọc còn hái thêm bốn Phách Chuyết Tâm Vương Quả, sau khi thấy Tử Nhược vẫn còn đang an tĩnh bế quan thì hắn trở lại chỗ Trương Phù Hoa, Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết đang tắm.

Bên bờ thác, trên một chiếc bè trôi nổi giữa dòng, ba thân ảnh kiều diễm mỹ lệ đang ngồi nơi đây nói chuyện.

- Phù Hoa tỷ tỷ…

Trương Phù Hoa nghe Lý Mỵ Nương gọi như vậy thì vuốt má nàng, nói:

- Gọi tỷ tỷ là đúng rồi, còn muốn gọi ma ma nữa sao?

Lý Mỵ Nương nói:

- Miếng Phượng Tâm ngọc này tỷ cầm đi, tỷ mới xứng đáng làm chính thê, muội không tranh với tỷ đâu.

Trương Phù Hoa âm thầm cười:

- Đồ ngốc này, Tiểu Ngọc cho dù là chính là phụ sẽ đối xử khác nhau với chúng ta sao? Chàng không phải người như vậy. Nữ nhân của chàng ai cũng như ai cả.

Hạ Tuyết ở một bên cũng nói:

- Đúng vậy, em cảm thấy thiếu gia không để ý tới chuyện thê thiếp đâu. Nhưng mà ở đây là đâu vậy ạ? Tại sao chúng ta đang ở trong phòng mà lại đã tới đây rồi?

- Đây là thế giới chân linh, nghe nói ở Tiên giới mới có bảo vật này. Không biết Tiểu Ngọc lấy được từ đâu. Ai, mệnh chàng đúng là vất vả.

Thanh Ngọc từ xa nghe thấy câu này thì nhẹ nhàng phi thân tới, rồi nói với tam nữ:

- Từ nay các nàng đều phải tu luyện cả Tinh, Khí, Thần, không được thiếu một môn nào. Nếu ta phát hiện ra ai lười biếng, ta sẽ đánh cái mông người đó.

Nói xong, hắn đưa Phách Chuyết Tâm Vương, Cứu Hoa Ngọc Lộ và Bích Nhục mỗi thứ một quả cho tam nữ, cũng dạy các nàng cách phục dụng và công hiệu của từng loại. Tam nữ khi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì.

Các nàng biết phu quân mình có bí mật không hề đơn giản.

Trương Phù Hoa nháy mắt với nhị nữ, sau đó trực tiếp lột bỏ y phục của Thanh Ngọc, lôi hắn xuống nước. Thanh Ngọc đang định trêu đùa các nàng một chút thì bỗng nhớ ra điều gì, hỏi:

- Nãy giờ các nàng có nhận được truyền thừa nào không?

Tam nữ lắc đầu. Chắc phải chờ một lúc. Nếu vậy… lại phóng túng một chút.

Bần tăng đang thừa dinh dưỡng a!

Hắn lập tức nhảy lên mép bè, sau đó banh hai chân ra, để lộ rõ vật ngạo nghễ của nam nhân. Thanh Ngọc nói:

- Phù Hoa, nàng tới đi.

Trương Phù Hoa đánh yêu vào đùi hắn một cái, rồi bắt đầu đứng dưới nước dùng chiếc miệng nhỏ xinh ngậm mệnh căn của Thanh Ngọc vào, từ từ mút. Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng không rảnh rỗi, ngồi lên mép bè cạnh Thanh Ngọc, rồi thay nhau hôn hắn.

Từ xa, Tử Nhược vừa bế quan xong đã nhìn thấy cảnh này. Chưa để nàng kịp nghĩ gì, một đại thủ chân khí to lớn đã nắm được nàng, kéo nàng xuống dưới nước.

Thanh Ngọc nói:

- Đừng làm đau nàng. Đây là Tử Nhược, cũng là nữ nhân của ta.

Phù Hoa lườm hắn rồi nói:

- Thiếp biết là nữ nhân của chàng. Đây là thế giới chân linh của chàng, không phải nữ nhân của chàng mà được vào đây ư?

Đứng ở dưới nước, Tử Nhược đỏ mặt xấu hổ. Trên người nàng chỉ mặc mỗi một cái yếm và một cái quần lụa ngắn cũn cỡn mà thôi. Vừa rồi khi đại thủ chân khí kia tóm lấy nàng còn cố tình xé hết quần áo của nàng nữa. Tử Nhược hành lễ với mọi người rồi nói:

- Tử Nhược ra mắt các vị tỷ tỷ.

Trương Phù Hoa kéo Tử Nhược vào lòng, bàn tay ở dưới suối vỗ mông nàng một cái:

- Đều là người một nhà, không cần e ngại.

Thanh Ngọc nhìn vậy mỉm cười. Tam nữ đều nhìn thấy hai mắt Tử Nhược có vấn đề, vô cùng nhường nhịn nàng. Ở đây chỉ có Hạ Tuyết là nhỏ nhất, phải gọi Tử Nhược là tỷ tỷ. Thanh Ngọc bỗng dưng tỏa ra chút khí thế:

- Từ nay trở đi Phù Hoa sẽ làm đại tỷ tỷ, tất cả các vấn đề khi ta không có ở đây sẽ đều do nàng quyết định, có biết hay không? Ta không quan tâm chuyện thân phận ngoài kia, đã vào trong này rồi thì tất cả đều là tỷ muội. Đừng khiến ta khó xử.

Đúng là bây giờ Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi đau đầu. Nhà nhiều nữ nhân quá cũng không tốt. Cũng may hắn có Phù Hoa, bởi vì nàng tu vi cao, lại thông minh hiểu chuyện, nàng nói ai cũng phải nghe.

Trương Phù Hoa hỏi:

- Tử Nhược, em còn chưa ủy thân cho chàng sao?

Tử Nhược lặng lẽ lắc đầu:

- Em với chàng có ước hẹn, bây giờ em sẽ không cho chàng nguyên âm của mình. Nhưng mà… nếu cái đó bằng miệng thì được.

Sau đó Thanh Ngọc ngồi trên mép bè, lần lượt để từng mỹ nhân qua hầu hạ một lượt. Cuối cùng, làn tinh hoa nóng hổi kia vẫn bị Tử Nhược nuốt mất. Ba luồng khí lưu to lớn màu đỏ lại xuất hiện, bao quanh Phù Hoa, Mỵ Nương và Hạ Tuyết, làm họ bị thất thần trong giây lát.

Sau khi mở mắt ra thì tâm trạng của các nàng vô cùng phức tạp, nhất là Trương Phù Hoa. Bây giờ nàng mới biết công pháp tâm pháp Thanh Ngọc từ bé tu luyện từ đâu ra. Hơn nữa, Nguyễn gia ở Trung đô có khi cũng chỉ là trạm dừng chân của hắn mà thôi. Mục đích của hắn là hư không vũ trụ xa vời ngoài kia.

“Lúc đó mình còn có thể theo hắn hay không?” Trương Phù Hoa hơi có chút thất thần.

Nếu bây giờ để Trương Phù Hoa xa rời Thanh Ngọc chắc chắn nàng không thể làm được. Tình cảm của Trương Phù Hoa với Thanh Ngọc trước nay vẫn luôn dạt dào yêu thương như thế, chỉ là tối ngày hôm qua bức màng mỏng đó bị xé ra, nên nó chuyển hóa thành tình yêu nam nữ mà thôi.

Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng nhìn Thanh Ngọc, không ngờ nam nhân của các nàng lại có bối cảnh như vậy. Hai nàng muốn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không có ngày hắn sẽ bỏ các nàng mà đi. Trong lòng hai nàng không hề muốn điều đó xảy ra chút nào.

Trương Phù Hoa thu hồi tâm tình, nhéo lấy eo Thanh Ngọc:

- Nói, ngoài ở đây ra còn có mấy nữ nhân khác, thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng.

Thanh Ngọc giơ tay đầu hàng:

- Còn Sương Sương, và hai người nữa. Nhưng các nàng đều là người mệnh khổ, một người thì trúng độc chưa tỉnh lại, một người thì bị phong ấn thần hồn không biết bao nhiêu vạn năm…

Thanh Ngọc bình tĩnh kể lại câu chuyện của A Lan và Tô Hân cho chúng nữ nghe…