Chương 60: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Qua giám định, bên trong có hơn trăm tên tu sĩ, tu vi cao nhất là một tên hán tử mình đầy sẹo, tu vi Kim Đan hậu kỳ, có lẽ là trại chủ.

Kim Đan trung kỳ có sáu người, Kim Đan sơ kỳ có hơn hai mươi người. Còn lại đều là tu sĩ Ngưng Chân, Thanh Ngọc không để ý tới. Ngưng Chân kỳ bây giờ đứng trước mặt Thanh Ngọc chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Bên dưới sườn núi, một tốp sơn tặc đang dẫn một đoàn nữ nhân bị trói tay lên dốc, chuẩn bị tiến nhập sơn trại.

Không cần nghĩ cũng biết số phận của đám nữ nhân này sẽ ra sao.

Thanh Ngọc đầu óc vận chuyển, xem xem nên giải quyết đám sơn tặc này như thế nào. Thực ra xông thằng vào chém giết thì cũng được thôi, nhưng có vấn đề là nếu có tên nào chạy thoát, về sẽ khó mà bàn giao với lão nhân.

Đám nữ nhân kia đã bị dẫn vào sơn trại, trực tiếp bị ném vào giữa quảng trường. Tên trại chủ đi từ trong ra, xách lấy một người, đang chuẩn bị quay lại phòng riêng để hành sự.

Thanh Ngọc biết cơ hội đã tới, nhanh chóng chọn đúng cửa sinh của trận pháp, rồi đạp Nhất Lý Bộ nhanh chóng tiến về phía căn phòng của tên trại chủ.

Không ngoài dự đoán, tên này đang bắt đầu xé tan y phục của nữ nhân kia, mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của nàng. Thanh Ngọc âm trầm suy tính, làm sao để một chiêu diệt sát tên này mà không gây ra động tĩnh. Kim Đan trung kỳ trước đây hắn từng đã giết tên Tu Thiếu Khang khi chỉ mới là Ngưng Chân đỉnh phong. Bây giờ tên trại chủ này không biết có thể nhất kích tất sát được hay không.

Chọn đúng lúc tên này đang bắt đầu mơn trớn nữ nhân, Thanh Ngọc động.

Hắn xuất một chiêu Cửu Hoang Trảm vô thanh vô tức, sau đó đạp Thập Lý Bộ tới gần tên trại chủ kia, tiếp tục thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm.

Không ngoài dự đoán, Cửu Hoang Trảm chém trúng một Pháp khí linh giáp tự động hộ chủ, làm nó vỡ tan tành, còn Tịch Diệt Thiên Ma Trảm đã bổ thân thể tên trại chủ ra làm bốn phần.

Nữ nhân kia không biết chuyện gì xảy ra, vô cùng hoảng sợ, định kêu to lên, nhưng Thanh Ngọc nhanh hơn, đánh một cái vào gáy nàng.

Nữ nhân hôn mê bất tỉnh, Thanh Ngọc thi triển một chiêu Dẫn Hỏa thuật thiêu cháy toàn bộ thi thể tên trại chủ, rồi thu nhẫn trữ vật của hắn lại.

Tiền nhiều tiền ít cũng là tiền a!

Xong xuôi đâu đấy, Thanh Ngọc lại tìm tới mấy tên Kim Đan trung kỳ tiếp theo. Mấy tên này cũng vừa chọn được nữ nhân xong, đang chuẩn bị vui vẻ thì đã bị Thanh Ngọc một kiếm chém chết.

Sau khi những nhân tố không ổn định đã bị tiêu diệt, Thanh Ngọc trực tiếp xông ra ngoài, hai tay cầm hai thanh trúc kiếm điên cuồng chém giết.

Tất cả địch nhân khi gặp phải Thanh Ngọc khi chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã đầu một nơi, thân một nẻo rồi. Sau khi đang chuẩn bị thu thập chiến lợi phẩm, một thân ảnh không biết từ lúc nào đã điên cuồng gào lên mà vung đao chém về phía sau lưng Thanh Ngọc:

- Tên khốn kiếp, dám giết huynh đệ ta, hôm nay ngươi phải chết!

Thanh Ngọc vung kiếm đón đỡ, trong lòng giám định, hóa ra là một tên Kim Đan hậu kỳ. Không cần nói nhảm nhiều, hắn trực tiếp lùi lại, phóng ra ba đường Vọng Nguyệt Trảm về phía tên tráng hán mặc y phục màu xanh kia.

“Tại sao thần thức của mình không bắt được tên này nhỉ?” Thanh Ngọc thầm nghĩ.

Sau khi hỏi Ly Ly thì mới biết được miếng ngọc bội tên này đang đeo có thể ngăn trở thần thức của tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ, cũng coi là một dạng bảo vật.

Tên tráng hán lập tức lấy ra một cây hắc phiên kỳ, thả ra vô số hồn thể phiêu đãng, sau đó lại lấy ra một pháp khí cực phẩm hình tấm khiên, nhanh chóng chặn lại ba đường kiếm của Thanh Ngọc.

Những hồn thể đang phiêu đãng này sau khi xuất hiện thì bắt đầu gào rú lên, mang theo những thanh âm tấn công trực tiếp vào thức hải Thanh Ngọc.

- Thật là lợi hại, nếu tu sĩ bình thường mà gặp tên này chắc chắn phải chết.

Sau khi nói xong, Thanh Ngọc đánh ra vô số đạo Vô Trần Hỏa, thiêu đốt toàn bộ số linh hồn kia. Tên tráng hán áo xanh thấy vậy thì vô cùng giận dữ, lập tức thu cây hắc phiên kỳ lại. Hắn nhanh chóng áp sát Thanh Ngọc, trong tay cầm thanh đao to bản, trên lưỡi đao tràn ngập những tia hắc ám, bổ về phía trước.

Thanh Ngọc lắc mình tránh né, khi tránh xong mới giật mình hoảng sợ. Mặc dù tên kia không chém trúng hắn, nhưng những tia hắc ám kia cứ như giòi trong xương, bám vào cánh tay trái của Thanh Ngọc, đang dần dần cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Thanh Ngọc hỏi Ly Ly mới biết thanh đao của tên áo xanh là một Vương khí hạ phẩm hắc ám hệ, khi tấn công mục tiêu trong khoảng cách gần có thể sử dụng hắc ám cắn nuốt đối phương.

Thật là một Vương khí đáng sợ!

Không thể để tiếp diễn tình trạng này, Thanh Ngọc điên cuồng vận chuyển Hồng Mông Kinh, chỉ giây lát sau tia hắc ám đã bị đẩy ra ngoài, cánh tay trái hắn lộ ra cả xương trắng hếu, kinh dị vô cùng.

Tên tráng hán thấy Thanh Ngọc bức được sát chiêu của mình ra ngoài thì cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không lùi lại, tiếp tục lao lên tấn công.

Thanh Ngọc đạp Nhất Lý Bộ liên tục tránh né tên tráng hán, vừa chạy vừa thi triển Cửu Hoang Trảm tấn công.

Tên kia thấy không áp sát được Thanh Ngọc, trực tiếp lấy ra một pháp khí cực phẩm hình cái lưới đen rồi quăng ra, mồm niệm chú, lập tức cái lưới đen trở nên vô cùng rộng lớn, ụp xuống đầu Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc rõ ràng mình nếu bị cái lưới đen này vây lại sẽ vô cùng phiền phức, nên trực tiếp thi triển Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, chẻ cái lưới ra làm bốn mảnh.

Không tiếp tục bị động nữa, Thanh Ngọc lập tức thi triển ra sát chiêu. Từ nãy đến giờ hắn vẫn đang chờ tên tráng hán này sử dụng pháp khí. Khi thấy cái lưới đen được quăng ra Thanh Ngọc biết mình thành công rồi.

Vừa rồi nếu Thanh Ngọc chủ động tấn công, khi đến gần tên tráng hán mà hắn bất ngờ tung lưới đen ra, Thanh Ngọc mất thời gian phá chiêu, chắc chắn sẽ trúng đòn từ thanh đao quỷ dị của hắn.

Một chiêu Vô Phong Trảm được tung ra, vô vàn kiếm khí mang theo lôi quang trắng nhạt bắn thẳng về phía tên tráng hán kia, làm hắn chỉ còn biết giơ tấm khiên lên trước mặt đón đỡ. Nhưng chưa để hắn đỡ xong, từ đằng sau lưng hắn đã xuất hiện bóng dáng của Thanh Ngọc, một kiếm xuyên đan điền, một kiếm bay thủ cấp.

Thanh Ngọc đứng im thở dài một hơi, cũng may hắn đoán đúng, tên này giơ tấm khiên lên che tầm mắt.

Chính vì hắn che tầm mắt để đỡ kiếm chiêu, nên Thanh Ngọc mới thành công thuấn di ra sau lưng kết liễu.

Qua trận chiến này Thanh Ngọc cảm thấy không thể coi thường anh hùng thiên hạ được, thế gian này có vô số thứ quỷ dị khó lường.

Nếu tu sĩ khác mà biết Thanh Ngọc nghĩ vậy chắc sẽ tức chết, Kim Đan sơ kỳ giết Kim Đan hậu kỳ mà còn sợ mình khinh địch!

Thu thập xong xuôi, Thanh Ngọc thả đám nữ nhân ra rồi lại bay trở về gặp Hồng Vân Chân Nhân.

Khi vừa về đến, đã thấy lão nhân gia đang đứng chắp tay sau lưng ở trước cửa đạo quan. Thanh Ngọc không ngờ lão thu lại cái vẻ ủ rũ chán đời, mà bây giờ lại tỏ ra sự uy nghiêm khó có thể hình dung. Nếu không phải trên mình lão đang vận bộ đạo bào sờn cũ, thì chắc Thanh Ngọc phải nghĩ đây là một cường giả đỉnh thiên lập địa.

Lão nhân nhìn Thanh Ngọc trở về, vuốt râu nói:

- Quỳ xuống.

Thanh Ngọc nghe vậy, quỳ xuống trước mặt Hồng Vân Chân Nhân. Lão nói:

- Dập đầu chín cái, gọi sư công!

Thanh Ngọc hoảng sợ. Sư công! Đây là sư phụ của cha mình a! Rất nhanh hắn ổn định lại tâm thần, dập đầu nói:

- Tiểu Ngọc bái kiến sư công!

Lão nhân mở đôi mắt tang thương, đánh giá Thanh Ngọc từ đầu đến chân, nói:

- Không tệ, lại còn có Tam Hoa tụ đỉnh, phải tiếp tục cố lên, khi nào đạt được Cửu Khí triều nguyên thì mới là hoàn chỉnh đạo cơ.

Thanh Ngọc nghe xong mà hết hồn hết vía. Đúng là sư công có khác!

- Đi vào thả mấy nữ nhân ở trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra đi, ta ở một mình cũng buồn, có người náo náo nhiệt nhiệt một chút cũng vui. Tư Mộng tiểu nha đầu kia cho truyền thừa mà không dạy dỗ đàng hoàng, tự tu luyện thì đến khi nào mới hiểu được tâm pháp nhập môn?

Tư Mộng tiểu nha đầu!

Thanh Ngọc nghe sư công nói vậy, vội vàng hỏi:

- Sư công, người biết cả mẹ con ạ?

Lão nhân vuốt râu tủm tỉm cười:

- Cái hệ thống trong đầu con là ta tạo ra, Sơn Hà Quan Tưởng Đồ là ta cho cha con, Cửu Đỉnh Tháp là ta cho mẹ con, con nói ta có biết hay không?

Thanh Ngọc sợ hãi, vội vàng đứng dậy nói:

- Vâng, con biết rồi.

Sau đó hắn trực tiếp vào trong, dẫn mấy nữ nhân ra ngoài. Khi các nàng vừa ra, thấy Hồng Vân Chân Nhân thì vô cùng hoảng hốt, nghe Thanh Ngọc nói thì đây là sư phụ của cha hắn, nếu không đoán sai thì chắc hẳn là tồn tại ngang với Thánh Quân trên Tiên giới!

Chúng nữ lập tức quỳ xuống, dập đầu rồi nói:

- Tham kiến sư công!

Hồng Vân Chân Nhân hiền hòa gật đầu, không cần làm gì mà chúng nữ tự nhiên cảm thấy có một lực lượng nào đó đỡ mình đứng dậy, khiến các nàng vô cùng hoảng hốt. Lão nhân nói:

- Lấy luôn căn nhà gỗ với cái giường kia ra ngoài, rồi mấy đứa ở hết trong đó đi. Ba gian nhà này không có sự đồng ý của ta không được bước vào. Ngọc Nhi, sáng sớm mai theo ta đi luyện công.

Sau đó Hồng Vân Chân nhân lại nhìn Trương Phù Hoa:

- Kiếm chút gì làm cơm đi, cả rượu nữa.

Trương Phù Hoa vội vàng thưa vâng, rồi tất bật đi làm đồ ăn. Thanh Ngọc thì chuyển căn nhà bằng gỗ với cái giường trúc ra ngoài, để chúng nữ vào ở.

Lý Mỵ Nương nói:

- Phu quân, lão nhân gia nếu là Thánh Quân sao lại xuất hiện ở đây?

Thanh Ngọc cũng không biết gì, xem ra phải từ từ hỏi sư công mới được.