Thanh Ngọc mỉm cười, ngồi nghe nhạc một chút, rồi mở miệng nói:
- Phá!
Ảo cảnh biến mất, Thanh Ngọc lại trở về bậc đầu tiên của cầu thang đá. Ảo cảnh cũng bình thường, không phải ghê gớm gì lắm. Tiếp tục, hắn bước lên bậc thang thứ hai.
Lần này ảo cảnh hiển hóa ra Thanh Ngọc cùng cha mẹ mình đang ngồi dùng bữa trong một tòa đình viện cao quý xa hoa. Cha mẹ hắn mỉm cười, vừa nói chuyện vừa gắp thức ăn cho hắn. Bữa cơm gia đình vô cùng vui vẻ, bắt đầu làm tâm thần Thanh Ngọc xao động. Phải mất một lúc lâu sau hắn mới thoát ra được khỏi ảo cảnh này.
Thanh Ngọc biết chiếc cầu thang này khảo nghiệm gì rồi.
Đây là tâm ma cảnh.
Nếu không có đạo tâm kiên định, chắc chắn sẽ bị ảo cảnh lung lạc, rồi trầm mê trong đó.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Ngọc lại bước lên bậc tiếp theo.
Các loại ảo cảnh trôi qua, nào là hóa thân thành Đế vương quyền lực, nào là tiền tài như nước, rồi có cả mỹ nữ trần truồng vây quanh hầu hạ, Thanh Ngọc vẫn là từ từ vững bước mà lên.
Hắn không hề biết mầm mống đạo tâm mình mỗi khi vượt qua được một bậc cầu thang lại trưởng thành mạnh mẽ hơn một chút, tâm cảnh lại được từ từ tăng lên. Tu vi luyện Thần qua Ma Hồn châu ôn dưỡng lại đột phá Hồng Cung tam tinh, thần thức tăng nhiều.
Mỗi một ảo cảnh lại là một kiếp sống, khiến hắn như trải qua luân hồi sinh tử, mỗi lần lại được sống một cuộc sống khác. Sau khi thoát ra khỏi ảo cảnh của bậc cầu thang số ba mươi, Thanh Ngọc bỗng nhiên có một tia cảm ngộ trong lòng.
Hồng Mông tàn, Hỗn Độn khai, rồi mới bắt đầu sinh ra Thiên Diễn.
Vậy làm sao dể dung hợp ba bộ công pháp lại với nhau?
Đúng rồi!
Chỉ có luân hồi!
Nào ai biết trước thế giới này sẽ tồn tại bao lâu? Có khi đến ngày tất cả bị hủy diệt, có phải chăng Hồng Mông sẽ được sinh ra lần nữa?
Thanh Ngọc đứng im đắm chìm trong suy nghĩ mông lung, về cuộc đời, về đại đạo.
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, hắn đã tìm được con đường mà mình phải đi.
Một nan đề khó nhằn bao năm qua đã được thông thấu, Thanh Ngọc tiếp tục bước về phía bậc thang tiếp theo, mà không hề để ý rằng trong thân thể hắn các phù văn nhỏ li ti đã bắt đầu tiến lại gần nhau hơn một chút.
Từ bậc thang thứ ba mươi mốt, hóa ra lại không còn ảo cảnh, mà là áp lực.
Mỗi một bậc thang cao hơn khi bước lên lại phải chịu áp lực tăng thêm. Thanh Ngọc bước một hồi, khi tới bậc thứ năm mươi sáu thì bắt đầu dừng lại, thở hổn hển.
Trên vai hắn như đang phải chịu đựng sức nặng vạn cân, máu huyết trong người bị đè ép đang nhao nhao náo loạn. Mặt Thanh Ngọc đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như suối.
- Cố gắng! Phải thật cố gắng!
Đại đạo một đường, không chết không thôi!
Thanh Ngọc gầm lên, đứng thẳng dậy, trực tiếp tiến lên bậc tiếp theo, sức nặng lại gia tăng thêm nữa. Thanh Ngọc điên cuồng vận chuyển Hồng Mông Kinh kháng cự lại áp lực. Ở hoàn cảnh này, tự nhiên Thanh Ngọc lại cảm thấy thân thể mình đang được từ từ rèn giũa. Hắn trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt. Ở đây mà luyện Tinh thì đúng là không còn gì bằng.
Hai tháng sau, Thanh Ngọc ngồi ở bậc thứ năm mươi chín, tu vi Tinh cảnh đã là Khai Mạch tầng mười hai đỉnh phong, mở được thêm hai yếu huyệt Thiên Tông và Bỉnh Phong. Hắn mừng rỡ, chỉ hai tháng thôi mà đã tăng được tận hai tiểu cảnh giới, nếu như là ở ngoài thì phải mất gần ba năm. Hơn nữa còn là ba năm khổ tu, ngày nào cũng phải luyện tập Lực Đỉnh, rồi giữa trưa ngồi dưới ánh mặt trời!
Một giọng nói lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Ngọc:
- Hài tử, Khai Mạch cảnh không phải chỉ có mười hai tiểu cảnh giới thôi đâu. Bế thủ tâm thần, ta dạy ngươi một môn vô thượng bí thuật, trùng kích hai yếu huyệt ẩn cuối cùng.
Thanh Ngọc vội vàng lắng nghe, sau đó mới biết còn hai yếu huyệt quan trọng nhất kia chính là Nhâm mạch và Đốc mạch. Hai mạch này chính là quan khẩu dẫn linh khí vào trong người tu sĩ, nếu được đả thông chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ tăng thêm ba phần!
Sau khi lĩnh hội xong “Định Mạch thuật” mà hư ảnh truyền thụ cho, Thanh Ngọc chắp tay hướng về hư không hành lễ:
- Tiểu Ngọc đa tạ thúc thúc.
Bước lên bậc sáu mươi, Thanh Ngọc cảm nhận được một áp lực vô tận. Hắn trực tiếp khụy xuống, hộc ra một ngụm máu tươi. Âm thanh kia lại vang lên:
- Vô thượng chi đạo thì phải trải qua vô thượng khổ ải mới là tìm kiếm được. Nếu chút tâm tính này mà không có thì dứt khoát tự phế tu vi đi thôi. Không có ai nói tu hành là sung sướng cả!
Thanh Ngọc nghe vậy, bình tâm tĩnh khí, bắt đầu từ từ ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Hồng Mông Kinh, đối kháng với áp lực kia.
Không phụ lòng Thanh Ngọc, nửa năm sau hắn đã khai thông hai mạch Nhâm Đốc, trực tiếp tiến vào Khai Mạch viên mãn chi cảnh. Đúng là xứng đáng với hai chữ viên mãn, toàn bộ tiềm năng trong thân thể được kích phát, hơn nữa tốc độ thu nạp linh khí nhanh hơn vài lần.
Thanh Ngọc dần dần hiểu ra, hóa ra ba mươi bậc đầu là khảo nghiệm Thần cảnh, ba mươi bậc sau lại khảo nghiệm Tinh cảnh. Vậy kế tiếp chính là khảo nghiệm Khí cảnh rồi.
Không ngoài Thanh Ngọc dự đoán, ở bậc thứ sáu mươi mốt, khi Thanh Ngọc vừa bước lên thì đã thấy trong bậc thang này tràn đầy các loại khí hỗn loạn. Nào là linh khí, yêu khí, ma khí… thậm chí có một vài loại Ly Ly chưa xác định được.
Không biết thử thách ở đây là phải làm gì?
Chẳng lẽ là phải hấp thu hết mấy loại khí này mới được bước lên bậc tiếp theo ư?
Chưa để Thanh Ngọc suy nghĩ, vòng Phàm luân thần bí lại tự nhiên hiện ra, các loại khí hỗn tạp trực tiếp bị hút hết vào trong đó, không chừa lại chút nào, chỉ để dành linh khí đậm đặc tinh thuần cho Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc sững sờ?
Cái này là cái gì?
Ly Ly nói: “Thiếu gia không cần lo lắng, cái này là do tự bản thân thiếu gia ngưng tụ ra, gọi là Phàm luân, khi thiếu gia đề thăng tu vi nó sẽ từ từ phát triển, lợi ích vô cùng, nhưng bây giờ người đừng quan tâm tới nó.”
Thanh Ngọc trầm tư, không biết mình có một cái mâm thủng lỗ ở sau lưng là có chuyện gì, nhưng Ly Ly đã nói vậy thì mặc kệ. Nghĩ đến đây hắn mới nhớ tới nếu thế mình lên bậc thang có phải vô cùng dễ dàng?
Ở đằng xa bóng hình hư ảo kia thấy Phàm luân của Thanh Ngọc cũng là vô cùng hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Chứng đạo chi tư a! Xem ra gửi gắm Hân Nhi cho hắn không sai chút nào.”
Thanh Ngọc cứ từng bước từng bước tiến lên bậc thang, một đường hát vang không có trở ngại nào, thậm chí khi đến tầng thứ tám mươi mốt hắn đã chuyển hóa được tới bốn thành chân khí, bước vào Ngưng Chân cảnh trung kỳ.
Càng lên cao, càng nhiều loại khí hỗn tạp hơn, sau khi chiếc Phàm luân kia hút hết vào thì đã vô cùng ngưng thực, phía bên trên lại có thêm nhiều loại phù văn phức tạp khó hiểu.
- Ly Ly, cái mâm thủng này giấu ở chỗ nào trong cơ thể mà ta không biết vậy?
- Thiếu gia, nó ở trong bụng người, ở trên huyệt Thiên Song. Thiếu gia đừng coi thường nó, nếu không có Phàm luân sau này thiếu gia sẽ không tiến lên được cảnh giới cao hơn đâu. À không phải, bây giờ nó là Linh luân rồi, vừa mới tiến cấp.
Thanh Ngọc cũng không để ý nhiều, trực tiếp tiến tới tầng chín mươi. Linh khí ở đây đậm đặc vô cùng, tất cả đều hóa thành thực chất, khiến cho Thanh Ngọc hấp thu hết ba tháng mới xong, chân khí trong đan điền cũng chuyển hóa tới năm thành.
Không biết bậc thang thứ chín mươi mốt khảo nghiệm cái gì?
Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Thanh Ngọc bước lên. Hoa mắt một chút, Thanh Ngọc đã thấy một tên giống y hệt như mình, cầm hai thanh trúc kiếm đứng ở phía đối diện.
Cái trò này xưa như trái đất rồi, chắc lại đánh với ảo ảnh của bản thân mình chứ gì?
Thanh Ngọc lập tức lao lên, không nói nhảm nhiều. Bốn thanh kiếm va chạm vào nhau, tóe lên hoa lửa, nhưng Thanh Ngọc lại cảm thấy không đúng. Chiêu thức mà ảo ảnh kia thi triển hoàn mỹ hơn Thanh Ngọc nhiều lắm.
Thế tấn công vô cùng sắc sảo, luôn luôn chọn đúng cơ hội.
Nhanh.
Hiểm.
Nhất kích muốn tất sát.
Nếu không phải Thanh Ngọc nắm vững kiếm thuật thì bây giờ chắc đã là người chết rồi. Nhưng thân thể hắn cũng không tránh khỏi việc thụ thương, bị ăn mấy nhát chém, máu tươi chảy ròng ròng.
Kiếm thuật thật đáng sợ!
Thanh Ngọc lập tức dùng tâm cảm ngộ từng chiêu, từng chiêu mà ảo cảnh đánh ra, dùng đó để bù đắp cho những lỗ hổng trong kiếm đạo của mình.
…
Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, nửa năm sau.
Ở bậc thang thứ chín mươi chín, lúc này Thanh Ngọc đang chiến đấu với cái ảo ảnh cuối cùng. Kiếm ảnh ngập trời, các chiêu thức được tung ra liên tục. Thậm chí cả Vũ Phong Trảm cùng với Tịch Diệt Thiên Ma kiếm ý cũng được tung ra toàn bộ, không bảo lưu chút nào.
Ảo ảnh cuối cùng này sở hữu toàn bộ chiêu thức và lĩnh ngộ của Thanh Ngọc, thậm chí còn cao hơn một tầng. Trên người Thanh Ngọc bây giờ đã chằng chịt vết thương, máu tươi chảy ra rầm rề. Nếu không giải quyết nhanh chóng được tên ảo ảnh này có lẽ hắn sẽ phải bỏ mình tại đây.