Chương 49: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Hai tên tu sĩ Ngưng Chân sơ kỳ vội vã đáp:

- Không có tàng bảo đồ, chỉ có thể đi theo con hải sa màu xám kia thì mới tìm được lối vào. Chúng ta vừa mới truy tung nó tới đây xong, bây giờ không thấy nữa.

Thanh Ngọc lăm lăm thanh kiếm, làm bộ tức giận:

- Ngươi là đang đùa ta sao?

- Không dám không dám, con hải sa đó chính là Bá Long Sa, có linh giác vô cùng nhạy bén. Trong cả vùng biển này chỉ có một con thôi, và nơi ở của nó chính là chỗ bảo tàng.

Thanh Ngọc suy tư một chút, nói:

- Thông tin này là từ đâu các ngươi nhận được?

Hai tên tu sĩ nhìn nhau, một tên đáp:

- Trong cuốn điển tịch từ một di tích mà có, trong đó ghi rõ ràng hải sa kia mặc dù tu vi Thừa Đỉnh cường đại, nhưng lại không bao giờ giết người, hình như nó đang tìm kiếm cái gì, thi thoảng mới xuất hiện.

Thanh Ngọc lắc đầu, một chiêu Phách Hoa Trảm chém bay đầu hai tên kia, thu lấy nhẫn trữ vật, rồi lại tiếp tục phi hành về phía đất liền.

Chuyện này quá kỳ quái rồi, làm gì có con hải sa Thừa Đỉnh kỳ nào lại không giết người? Chắc đây chỉ là thông tin vớ vẩn mà thôi.

Bảo tàng thì tốt đấy, nhưng mà phải có mạng mới giữ được!

Một ngày sau, khi Thanh Ngọc đang phi hành thì lại thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ trên mặt biển. Một cái vây cá mập bỗng dưng trồi lên làm hắn hoảng hốt.

Con hải sa này vậy mà thần thức hắn không quét tới?

Hải sa cũng không lớn lắm, chỉ to bằng loại cá mập trắng Thanh Ngọc từng thấy ở trái đất mà thôi. Điều kỳ lạ là con cá mập này trông lại có vẻ rất thân thiện, thậm chí có thể nói hơi ngốc ngốc một chút.

Thanh Ngọc bất ngờ, nhìn chằm chằm hải sa. Giám định mới biết không thể nhìn thấu tu vi. Đây là con Bá Long Sa mà bọn người kia nói ư?

Tiểu Long bỗng dưng từ ngực áo Thanh Ngọc bay ra, rồi tiến lại gần con cá mập, hai thú có vẻ như đang trao đổi gì đó, phát ra những âm thanh khó hiểu.

- Khè khè, khè khè khè?

- Uồm uồm, uồm uồm uồm uồm!

Thanh Ngọc đứng nghe chúng nói chuyện mà bật cười. Khi nào phải hỏi Ly Ly xem hệ thống có bán ngôn ngữ yêu tộc không mới được.

Một lúc sau, Tiểu Long trở lại. Nó truyền ý niệm cho Thanh Ngọc, bảo rằng con cá mập này muốn mời bọn họ tới một nơi. Thanh Ngọc sững sờ? Một con cá mập Thừa Đỉnh kỳ mời một tên Ngưng Chân kỳ đi đâu?

Đi uống nước chè à?

Nếu nói rằng con cá mập này định cho hắn bảo tàng thì Thanh Ngọc không tin. Làm gì có bánh ngọt rơi từ trên trời xuống thế?

Nhưng Ly Ly lại phát hiện nó không hề có ác ý, nên Thanh Ngọc bảo cá mập:

- Ta chưa tới Kim Đan kỳ, không thể ở lâu được dưới nước.

Hải sa nghe vậy nhe hàm răng sắc mừng rỡ, trông rất quái dị, rồi vẫy vẫy hai cái vây cá sang hai bên:

- Uồm uồm, uồm uồm uồm.

Thanh Ngọc đặt tay lên trán.

Bần tăng thấy hơi nhức đầu rồi đấy!

Tiểu Long truyền ý niệm vào đầu Thanh Ngọc: “Ngồi lên lưng nó đi”.

Ra vậy!

Tới luôn bác tài!

Thanh Ngọc hạ xuống, ngồi lên lưng hải sa, rồi cảm nhận mình đang lao vun vút về phía đáy biển. Bác tài này lái cũng hơi nhanh đấy! Các loài yêu thú xung quanh khi thấy hải sa bơi qua đều nhẹ nhàng tránh đường, không dám tới gần.

Hai ngày hai đêm sau, hải sa đưa Thanh Ngọc tới một vực sâu đen kịt, rộng lớn mênh mông dưới lòng biển. Đây không biết là cách trên mặt nước bao xa.

Vực sâu tăm tối âm u, không biết bên dưới có gì. Tất cả các loài yêu thú hay sinh vật biển đều không thấy xuất hiện ở đây.

Hải sa bỗng dưng há miệng, phun ra một viên ngọc màu xanh thẳm, lấp lánh tinh quang, đưa cho Thanh Ngọc. Hóa ra đây là một viên Tị Thủy châu, sau khi luyện hóa có thể tự do đi lại dưới đại dương, hơn nữa còn có thể cản trở áp lực nước.

Thanh Ngọc nghĩ hẳn là cá mập muốn đưa hắn xuống vực sâu kia, nên cũng không chần chờ luyện hóa Tị Thủy châu.

Xong xuôi, bỗng dưng Thanh Ngọc cảm thấy thân thể nhẹ nhàng đi nhiều, cứ như là ở trên mặt đất vậy, không còn cảm giác gò bó khó chịu như trước. Hải sa lại bắt đầu di chuyển, lao thẳng vào vực sâu tối đen kia.

Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc mới nhìn thấy ánh sáng le lói ở phía xa. Hải sa tăng tốc, vọt về phương hướng đó.

Khi tiến vào trong rồi thì Thanh Ngọc mới giật mình hoảng sợ. Một tòa cung điện dưới lòng biển thật lớn, khổng lồ kỳ vỹ, rộng đến ngàn dặm, nhưng dường như không có ai ở. Đình đài lầu các xa hoa tráng lệ, nhưng mà đã hoen mờ dấu vết của thời gian.

Sao dưới đáy Đông Hải lại có tòa cung điện thế này?

Ở trong làn nước, ngoài thủy linh khí thuần khiết ra Thanh Ngọc còn cảm nhận thấy một loại khí khác, giám định ra thì mới biết là ma khí.

Ở đây sao lại có ma khí?

Đây là di tích ma tộc ư?

Không phải! Sau khi Thanh Ngọc tỏa thần thức về phía chủ điện, hắn thấy được ba chữ Hải Thần cung. Đây rõ ràng là di tích của yêu tộc, hơn nữa còn là yêu tộc vô cùng cường đại, đã hóa hình.

Yêu thú tu luyện tới Hợp Thể kỳ có thể hóa hình thành nhân loại, trừ khi để ý kỹ chứ không thể nào phát hiện ra được. Sau khi tiến vào Hóa Chân kỳ, khi tất cả Yêu khí cũng hóa thành chân nguyên, lúc đó thì trừ khi yêu thú đó tự trở về bản thể, nếu không ngươi không thể nào biết được.

Từ trước tới nay Thanh Ngọc cũng chưa được tiếp xúc với một vị đại yêu nào, nên hắn cũng không nắm rõ nhiều lắm về yêu tộc. Hải sa tiếp tục chở Thanh Ngọc băng qua cổng cung điện, đến trước một cái Vương tọa to lớn. Cái Vương tọa này vô cùng tinh xảo, màu vàng ròng, bên trên có chạm trổ công phu, hơn nữa hai bên tay nắm còn chìa ra hai cái đầu rồng dữ tợn.

Một hư ảnh nam tử trung niên mặc giáp vàng lóng lánh, tóc xoăn xõa ngang vai, râu dài quắc thước bỗng nhiên xuất hiện trên vương tọa. Khí thế không giận tự uy, khiến người ta nhìn vào mà đem lòng kính nể. Nếu chỉ cần cầm thêm một cây Hải Thần tam xoa kích nữa thôi thì Thanh Ngọc sẽ nghĩ đây là Ba Tái Đông không thể nghi ngờ. (Ba Tái Đông: Poseidon, thần biển cả của thần thoại Hy Lạp)

Con hải sa kia thấy nam tử này thì cúi đầu hành lễ, sau đó nhẹ nhàng bơi qua một bên.

Người đàn ông nhìn Thanh Ngọc nói:

- Tiểu bằng hữu, ta có một cơ duyên muốn cho ngươi. Nhưng muốn đạt được cơ duyên này thì ngươi phải trải qua khảo nghiệm sinh tử, ngươi có đồng ý không?

Thanh Ngọc trả lời:

- Xin hỏi tiền bối là cơ duyên gì vậy?

Hư ảnh trả lời:

- Ta chỉ nói một câu, nếu ngươi không phải con của Nguyễn Khôi huynh đệ thì ngươi không có tư cách nhận được cơ duyên này. Bây giờ ngươi có tham gia khảo nghiệm không?

Thanh Ngọc hoảng hốt:

- Tiền bối biết cha vãn bối ư?

Hư ảnh kia lại đáp:

- Không những biết, chúng ta còn từng uống rượu cùng nhau bảy ngày bảy đêm trên đỉnh Thướng Phong sơn. Nhớ năm đó ta và cha ngươi uy phong một cõi, còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán mới kết làm huynh đệ. Sau này cha ngươi phi thăng rồi, ta lại ở đây gặp kẻ thù mà chịu cảnh diệt môn. Ai… Trên người ngươi còn ấn ký mà cha ngươi lưu lại, nên ta mới bảo Tiểu Bàn đưa ngươi tới đây.

Nếu mà đúng như lời vị tiền bối này thì hóa ra ngày xưa đây cũng là một cường giả Độ Kiếp kỳ! Ai mà lại diệt được một cung điện của cường giả Độ Kiếp?

Ly Ly xác định hư ảnh không hề nói dối nên Thanh Ngọc cũng chắp tay ôm quyền:

- Tiểu Ngọc bái kiến thúc thúc, không biết thúc thúc muốn Tiểu Ngọc khảo nghiệm cái gì?

- Có ba khảo nghiệm. Khảo nghiệm đầu tiên là bước lên bậc thang, khảo nghiệm thứ hai là đứng im một chỗ, còn khảo nghiệm thứ ba là ngồi im một chỗ. Ngươi có chấp nhận khảo nghiệm không?

Thanh Ngọc sững sờ. Lại có loại khảo nghiệm như này à?

- Nếu ngươi thông qua được cả ba loại khảo nghiệm, thì ta sẽ giao phó cho ngươi một việc, dĩ nhiên chỗ tốt cho ngươi cũng không thiếu.

Thanh Ngọc nghe vậy, liền nói:

- Vâng, Tiểu Ngọc chấp nhận khảo nghiệm.

Hoa mắt một cái, Thanh Ngọc thấy mình đang đứng trước một chiếc cầu thang dài bằng bạch ngọc. Có tổng cộng chín mươi chín bậc thang. Âm thanh của hư ảnh vang lên:

- Bước lên bậc thang cuối cùng, sẽ tính là hoàn thành khảo nghiệm.

Thanh Ngọc lập tức bước lên một bước. Cầu thang này chắc chắn sẽ không bao giờ dễ đi như vậy, nếu không đã không gọi là khảo nghiệm rồi.

Vừa bước lên bậc thang đầu tiên, Thanh Ngọc đã thấy mình lâm vào ảo cảnh. Ảo cảnh này đưa hắn trở lại thời gian ở trái đất. Lúc này, hắn đang ngồi trong một căn phòng xa hoa, tiếng nhạc mạnh đinh tai nhức óc, vây xung quanh hắn là bốn cô em xinh đẹp tuyệt trần. Trang phục vô cùng thiếu vải, khoe ra những đường cong tinh mỹ. Phía trước, hắn còn thấy la liệt ma túy, rồi đồ chơi các loại.

Một cô gái xinh đẹp cầm một chiếc đĩa, bên trên đã kẻ sẵn vài đường ke, nói với Thanh Ngọc:

- Chơi đi anh!

Bần tăng thấy đồ là cũng hơi lên rồi đấy!