Thanh Ngọc rùng mình, trút hết tinh hoa lần đầu của nam nhân vào trong miệng nàng. Tử Nhược vẫn còn chưa chịu thôi, nuốt hết xuống, sau đó lại lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình mơn man đầu mệnh căn của hắn, làm Thanh Ngọc phải kêu rên một hồi.
- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Ta là đàn ông”, nhận được 100 điểm tích lũy!
Thanh Ngọc nghe xong mà không biết nên khóc hay nên cười.
Bần tăng vốn là đàn ông a!
Hành sự xong xuôi, Thanh Ngọc cũng nhảy xuống dòng suối thanh mát, trong tâm hồn bỗng cảm thấy nhân sinh viên mãn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mỹ miều của Tử Nhược dưới làn nước trong vắt kia, hỏi nàng:
- Sao nàng biết mấy trò này vậy?
Tử Nhược sau khi súc miệng nhỏ, nhổ một ngụm nước suối ra mới đáp lại:
- Hừ, người làm nha hoàn thì dĩ nhiên phải học cách làm nha hoàn. Trước đây người ta tìm được một quyển xuân cung đồ, về nghiên cứu mới biết đấy.
Sách này ở đâu hay vậy, có còn không, cho bần tăng một cuốn!
Thanh Ngọc cười hì hì, lại trêu đùa nàng thêm một lúc, dưới dòng suối rì rào kia, xuân quang vô hạn.
Khi hai người còn đang hớn hở đùa nghịch, bỗng dưng từ dưới nước, một dòng khí lưu to lớn màu đỏ đột nhiên xuất hiện, bao trọn lấy hai người, làm cả hai giật mình hoảng hốt.
Nhưng khí lưu kia cũng không có làm hại gì, mà dần dần hóa thành một dấu ấn hình năm cánh sen đỏ, sau đó đính thẳng lên mi tâm Tử Nhược, rồi an tĩnh ở trên đó, khiến dung nhan của nàng càng thêm điên đảo chúng sinh.
Thanh Ngọc hốt hoảng:
- Nàng có làm sao không, có chuyện gì vậy!
Tử Nhược bỗng dưng mỉm cười yêu kiều:
- Không có chuyện gì, là mẹ chàng tặng quà cho thiếp. Sau này chàng nhớ đưa các vị tỷ tỷ tới đây, mẹ sẽ ban tạo hóa cho các nàng. Vừa rồi mẹ cho thiếp ba bộ công pháp đấy, nhưng nàng nói sau này thiếp phải đưa linh hồn bản nguyên cho chàng.
Thanh Ngọc cảm thấy ấm lòng, cha mẹ lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho hắn đấy, đến cả con dâu cũng có quà. Tử Nhược hôn hắn một cái, rồi nói:
- Ở bí cảnh của Thiên Dịch tộc ngoài kia còn có một bảo vật, nhưng không phải ai cũng lấy được. Chàng ra ngoài đi, tĩnh tâm tìm kiếm, thiếp ở đây nhận truyền thừa của mẹ. Ra ngoài rồi chàng cũng phải cố gắng thật nhiều, đừng đắm chìm vào ôn nhu hương mà quên đi mục đích ban sơ.
Thanh Ngọc gật đầu, thoáng cái liền biến mất.
…
Bên ngoài bí cảnh Thiên Dịch tộc.
Thanh Ngọc sau khi mặc lại y phục thì bất ngờ đã thấy chân khí trong đan điền đã nhiều hơn một thành. Đúng là dòng suối không tầm thường a!
Hắn ngồi xuống, tỏa thần thức ra xung quanh, tĩnh tâm tìm kiếm xem bảo vật mà Tử Nhược nói là cái gì.
Năm ngày sau, bỗng dưng trong tâm thần Thanh Ngọc nghe được một lời kêu gọi như mờ như ảo. Hắn đứng dậy, cứ nhắm mắt mà bước đi về một phương hướng.
Khi mở mắt ra thì đã thấy một tế đàn làm bằng đá màu đen sì, xung quanh khắc đầy những văn tự rườm rà khó hiểu.
Đây là trình độ quẻ thuật cao thâm bực nào a!
Thanh Ngọc nắm giữ trình độ quẻ nghệ là kém nhất trong lục nghệ, nhưng vẫn nhận ra đây là một dạng chiêm tinh đài. Ở chính giữa tế đàn, có một vòng lưỡng nghi thái cực đồ còn đang tự động xoay chuyển.
Trong không gian bỗng nhiên có một hư ảnh không thấy rõ được mặt mũi, thân vận bạch trang dần dần hiện ra. Hư ảnh đó hỏi:
- Thế nào là đạo?
Thanh Ngọc biết mình đang được khảo nghiệm, bèn nhớ lại những gì ngoại công dạy, trả lời:
- Nhất âm nhất dương vị chi đạo.
Hư ảnh gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Thế nào là đạo?
Thanh Ngọc lại nói:
- Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh. Tịch hề liêu hề, độc lập nhi bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên địa mẫu. Ngô bất tri kỳ danh, tự chi viết đạo…
Cứ như thế, qua chín câu hỏi “Thế nào là đạo” hư ảnh kia chìa tay ra, bên trong có một đoàn sấm sét màu trắng bạc đang yên vị nằm đó. Rồi nói:
- Đây là Hám Thiên Hư Lôi, nhưng mới chỉ là giai đoạn ấu sinh. Loại Hư lôi này không được xếp hạng trong Thiên Lôi bảng, nhưng nó cũng không kém gì. Ngươi có tư cách nhận lấy, nhưng có luyện hóa được hay không là do cơ duyên tạo hóa của chính bản thân ngươi. Nếu không thành công, hình thần câu diệt là chắc chắn.
Thanh Ngọc không cần suy nghĩ, hắn từng làm qua ít việc khó sao?
Tu hành vốn dĩ là nghịch thiên mà đi.
Thanh Ngọc tiến lên, nhận lấy Hám Thiên Hư Lôi, rồi bắt đầu ngồi xuống luyện hóa. Ngón tay khi vừa tiếp xúc với lôi điện đã hoàn toàn mất hết da thịt, còn lại mỗi xương. Dần dần, huyết nhục từ bàn tay, cổ tay rồi đến cánh tay cũng đang bị hủy diệt.
Thanh Ngọc cố không gào lên, trực tiếp vận chuyển Hỗn Độn Kinh, muốn luyện hóa ngọn lôi điện kinh khủng này. Trong linh giác của hắn bây giờ đã cảm thấy sự đè nén kinh khủng, như là chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm trí mạng.
Khi thân thể Thanh Ngọc bị hủy đến quá nửa, thì đóa Hỏa liên cùng ba đoàn Hỗn nguyên khí trong người hắn lại bay ra, xoay quanh ngọn Hám Thiên Hư Lôi. Hai bên như đang giao phong kịch liệt, không bên nào chịu nhường bên nào.
Bỗng dưng, phía sau lưng Thanh Ngọc lại hiện ra vòng Phàm luân thần bí, nó xoay với tốc độ kinh khủng, tỏa ra hào quang màu đỏ sẫm như một mặt trời máu, đè ép Hám Thiên Hư Lôi.
Hám Thiên Hư Lôi vô cùng linh tính, nhìn thấy vòng Phàm luân kia thì sợ hãi vô cùng, bắt đầu run rẩy, để cho đóa Hỏa liên một hơi nuốt trọn vào trong cánh hoa.
Dị biến xảy ra, đóa Hỏa liên cắn nuốt nó, cuối cùng lôi quang thu nhỏ lại, hóa thành một đài sen màu trắng tràn đầy tia chớp mịt mờ. Trước đây nếu như Hỏa liên chỉ có cánh hoa, thì bây giờ đã trở thành một bông sen hoàn chỉnh.
Bên ngoài bông sen là ba búp hoa lớn màu đỏ máu, ở giữa có những cánh sen màu xanh biếc nhạt hơn, còn chính giữa lại là một đài sen trắng tinh lập lờ lôi điện.
Đóa Hỏa liên này lại bay lên đỉnh đầu Thanh Ngọc, rải xuống một trận linh vân, làm những huyết nhục đã bị tiêu biến đi dần dần tái sinh trở lại.
Lần này chữa thương mất tận một tháng, Thanh Ngọc mới khôi phục như lúc ban đầu.
Đúng là suýt chết a!
Thanh Ngọc nội thị vào trong đan điền, thấy đóa hoa tinh mỹ kia, trong miệng lẩm nhẩm:
- Chả biết bông hoa này là cái gì nữa, thôi được rồi, từ nay gọi mày là Vô Trần Liên đi!
Như thể nghe thấy lời Thanh Ngọc, bông hoa còn rung rinh một chút như hưởng ứng lời hắn.
Thật linh tính a!
Nếu như trước đây Thanh Ngọc chắc sẽ sợ đến mức kêu oa oa, nhưng từ khi vào trong Sơn Hà Quan Tưởng đồ xong, hắn không lạ mấy nữa rồi.
Hư ảnh kia lại hiện lên, nói một câu với Thanh Ngọc rồi từ từ biến mất:
- Hài tử, ngàn vạn lần đừng đi Tiên giới, đối xử với hậu nhân của ta cho tốt…
Thanh Ngọc nghe mà không hiểu. Ở Tiên giới có cái gì đáng sợ lắm sao?
Làm sao ai cũng muốn mình đi Ma giới vậy?
…
Rời khỏi bí cảnh Thiên Dịch Tộc, Thanh Ngọc lại trở về Đông Hải. Hắn muốn tìm một thương hội thanh lý số mai Lôi Cương Giải một chút, hơn nữa còn cần vài loại tài liệu nâng cấp trúc kiếm.
Sau khi phi hành hai tháng về phía đất liền, Thanh Ngọc lại bị mấy tên tu sĩ chặn lại.
- Vị đạo hữu này, ngươi từ phía đó có nhìn thấy một con hải sa màu xám không?
Thanh Ngọc lắc đầu đáp:
- Ta không thấy.
Mấy tên tu sĩ nhìn nhau, sau đó một tên nói:
- Giao ra túi trữ vật, bọn ta tha cho ngươi khỏi chết.
Thanh Ngọc giám định, một tên Ngưng Chân trung kỳ, hai tên Ngưng Chân sơ kỳ, còn có bốn tên Trúc Cơ hậu kỳ nữa. Không nói nhảm nhiều, Thanh Ngọc rút hai thanh trúc kiếm ra, lập tức thuấn di về một phương hướng khác.
Mấy tên tu sĩ thấy vậy, nhanh chóng lấy vũ khí đuổi theo.
Thanh Ngọc đang liên tục thuấn di, bỗng dưng ngừng lại, một thanh phi kiếm không biết từ đâu hiện ra, xuyên qua đầu một tên Trúc Cơ hậu kỳ. Sau khi hắn súc thế vào trên thân trúc kiếm, chém ra một chiêu vô hình vô ảnh, rồi tiếp tục quay người chạy tiếp.
Đám tu sĩ đang đuổi theo kia thấy một tên Trúc Cơ kỳ bị chết, cũng không để ý lắm, nhưng một lát sau lại quay đầu giật mình hoảng sợ.
Tên Ngưng Chân trung kỳ kia bị chẻ làm đôi, máu văng tung tóe, rơi xuống mặt biển, thân tử đạo tiêu.
Chưa để đám này hoàn hồn lại, vô số Vọng Nguyệt Trảm phá không mà đến, tạo thành một long quyển phong khổng lồ, bên trong ngập tràn những đạo kiếm khí sắc bén bao phủ lên chúng.
Ba tên Trúc Cơ hậu kỳ còn chưa hiểu vấn đề gì xảy ra thì thân thể đã bị chém thành nhiều mảnh rơi rớt lả tả.
Hai tên Ngưng Chân kỳ kia thấy thế hoảng sợ vô cùng, làm sao không biết mình đá trúng tấm sắt, vội vàng xin tha:
- Vị đạo hữu này xin tha mạng! Xin tha mạng! Chúng ta có thông tin về một nơi cất giấu kho tàng, xin tha mạng!
Thanh Ngọc không nói gì, thu toàn bộ nhẫn và túi trữ vật của bọn người chết kia lại, sau đó hỏi:
- Tàng bảo đồ ở đâu?