Trong đầu Thanh Ngọc bỗng dưng tự nhiên nhớ tới lời nói trước đây của Tử Nhược:
- Ngươi phải tin tưởng song kiếm nơi tay, thiên hạ không có thứ gì có thể ngăn được ngươi! Cho dù là trong tay ngươi chỉ có hai thanh kiếm gỗ, dù phía trước là một ngọn đại sơn, cho dù là một ngọn thiết sơn, ngươi cũng phải tin tưởng chính ngươi có thể một kiếm phá hủy nó, đây chính là lòng tin, đây chính là khí thế khiến cho địch nhân phải kinh hồn khiếp vía. Không có chút khí thế này, ngươi dựa vào cái gì cướp đoạt cơ duyên tạo hóa với anh hùng thiên hạ?…
Không có chút khí thế này ư?…
Khí thế…
Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc hiểu ra. Đúng rồi, chính là khí thế. Từ trước tới nay hắn tung ra kiếm chiêu không có chút khí thế nào. Một khi kiếm thế đã vung ra, chắc chắn kẻ địch phải chết. Đây mới là sự giao thoa với song kiếm trong tay, tỏ rõ niềm tin vào kiếm đạo.
Không cần biết ngươi là ai, ngươi cường đại tới đâu, song kiếm của ta sẽ đè bẹp ngươi!
Ong! Ong!…
Hai thanh trúc kiếm rung lên bần bật, như chúc mừng chủ nhân ngộ ra chân ý. Thanh Ngọc đứng thẳng đối diện với ảo ảnh kia, một làn khí thế ngất trời tỏa ra xung quanh hắn khiến không gian ba động kịch liệt. Trong sát na đó, Thanh Ngọc lại cách không tung một chiêu Cứu Hoang Trảm.
Uy thế như hồng, không thể ngăn cản!
Ảo ảnh kia trúng một kiếm chiêu, tan biến trong hư không.
Thanh Ngọc lúc này mới cắm hai thanh trúc kiếm xuống đất, thở ra hồng hộc, lấy một viên linh đan chữa thương bỏ vào miệng. Khu vực chiến đấu biến mất, hắn trở lại bậc thang thứ chín mươi chín.
Một đạo hào quang sáng trắng trực tiếp bao phủ lên người Thanh Ngọc, đưa hắn đến khảo nghiệm tiếp theo.
Thanh Ngọc mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên một đạo đài hình tròn to lớn. Không gian xung quanh tối đen, không có ánh sáng. Vết thương trên người hắn cũng đã biến mất từ bao giờ.
Không biết khảo nghiệm ở đây là gì nhỉ?
Từ trong không gian tối đen kia có dị động, hai con mắt của một loài vật nào đó bỗng dưng mở ra, làm Thanh Ngọc hãi hùng. Hai con mắt này to lớn khổng lồ, bên trong không có tròng mắt, chỉ có một màu đỏ tươi. Thanh Ngọc cảm thấy chỉ cần tồn tại kia có một ý nghĩ thôi, hắn cũng sẽ hình thần câu diệt.
- Ly Ly, đây là quái vật gì?
“Thiếu gia, người không được phép biết. Người cứ đứng im.” Ly Ly nói.
Hai con mắt kia cứ chằm chằm nhìn Thanh Ngọc, nhưng không hề có bất cứ động tĩnh gì. Thanh Ngọc cảm thấy nó tỏa ra ma khí vô cùng đậm đặc.
“Hóa ra ma khí ở trong Hải Thần cung là do thứ này phát ra” Thanh Ngọc thầm nghĩ.
Sau lưng hắn, vòng Linh luân lại hiện ra, không biết để làm gì. Đôi mắt kia nhìn thấy vòng Linh luân này, bỗng dưng tiêu biến thành vô vàn tử khí, náo loạn bay xung quanh đạo đài.
Vòng Linh luân sau lưng Thanh Ngọc bắt đầu xoay, càng lúc càng nhanh, sau đó bay lên cao, thu hết số tử khí kia vào bên trong, vô số phù văn lại tự động được suy diễn ra, mờ mờ ảo ảo, tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, vô cùng thần dị.
Ở xa, hư ảnh nam nhân trung niên thì thào nói:
- Đến cả Ma Thần Chi Nhãn cũng bị thu phục, tiểu tử này tiền đồ thật là bất khả hạn lượng. Xem ra, vòng thứ ba không cần khảo nghiệm nữa.
Thanh Ngọc còn chưa hết bàng hoàng, âm thanh Ly Ly đã vang lên:
- Đinh! Phát động nhiệm vụ sử thi “Phục sinh Tô Hân”, mặc định là thiếu gia đã tiếp nhận. Con gái của Hải Thần Cung cung chủ, Tô Hân, chỉ còn hồn thể, đã bị phong ấn. Thiếu gia cần tìm thấy Tịnh Linh Tâm Quả để tái sinh thân thể cho nàng, phần thưởng là 1000 điểm tích lũy.
Thanh Ngọc thở dài, hắn biết hư ảnh kia muốn giao phó cho mình chuyện gì rồi. Nhưng không sao, người ta giúp đỡ mình nhiều như vậy, nếu có thể báo ân một chút cũng tốt.
- Ly Ly, lần này không thu vợ sao?
“Thiếu gia, ít nhất người cũng phải phục sinh cho người ta, rồi mới có cái mà làm ăn chứ, chẳng lẽ người muốn chơi trong tưởng tượng sao?” Ly Ly khinh bỉ nói.
Không biết làm sao mà bây giờ Thanh Ngọc cảm thấy cái hệ thống này càng ngày càng nhây, cũng có cảm xúc hơn trước rất nhiều.
Tịnh Linh Tâm Quả là Đế dược a, không biết tìm ở đâu bây giờ?
Không biết trong vườn của cha mẹ có không nhỉ?
Khi Thanh Ngọc còn đang suy nghĩ thì lại thấy không gian trước mắt tối sầm lại
…
Đây là một tòa đại điện to lớn bằng bạch ngọc, trên đỉnh có gắn những viên dạ minh châu tỏa ra tia sáng mờ nhạt.
Thanh Ngọc thấy mình đang ngồi xếp bằng trước một cái bàn, trên bàn còn có ba chén rượu với ba màu sắc khác nhau. Hư ảnh kia thì đang ngồi đối diện hắn, từ từ nói:
- Ngươi uống chén rượu thứ nhất đi, rồi chúng ta nói chuyện.
Thanh Ngọc hỏi Ly Ly xem có vấn đề gì không, rồi mới đưa chén rượu đầu tiên có màu đỏ nhạt lên uống một hơi cạn sạch.
Hư ảnh bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi có biết Hằng Thiên tinh này ở đâu không?
Thanh Ngọc nghe xong câu này, cũng không để ý tới chén rượu kia có tác dụng gì, lập tức hỏi:
- Tiểu Ngọc ngu dốt, xin thúc thúc chỉ điểm.
Hư ảnh nói:
- Ta tên Tô Thượng Khiêm, con cứ gọi một tiếng Khiêm thúc. Ta nói cho con biết, Hằng Thiên Tinh này là điểm giao giữa Tiên vực và Ma vực, dễ hiểu ra thì chúng ta đang ở gần giữa trung tâm vũ trụ. Xung quanh tinh cầu này chính là khu vực trung lập, mà cả Tiên Ma hai phe đều đang muốn chiếm lấy.
Thanh Ngọc chăm chú nghe, cũng không nói câu nào.
- Hài tử, con nói, Tiên có phải là người không?
Thanh Ngọc nghe tới đây thì có điều suy nghĩ, trả lời:
- Con nghĩ Tiên cũng chỉ là một loại tu sĩ cao cấp mà thôi.
Tô Thượng Khiêm khà khà cười hai tiếng:
- Tốt, quả không hổ danh là con của Khôi huynh. ta nói con đừng giật mình, Tiên bây giờ không phải là Tiên.
Thanh Ngọc nghe vậy sửng sốt hồi lâu:
- Tiên mà lại không phải là Tiên thì là gì ạ?
- Tiểu Ngọc, không, Ngọc Nhi, việc này là mãi sau này ta mới biết. Thực ra Tiên bây giờ chính là bọn ngoại xâm.
Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin mà không thể nào tin nổi, sau lưng toát ra một đoàn mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn có một suy nghĩ, có phải cha mẹ mình đối kháng với bọn ngoại xâm này nên mới bị như vậy hay không?
Tô Thượng Khiêm lại nói tiếp:
- Những việc này ta cũng không thể nói cho con nhiều. Bây giờ con uống nốt hai chén rượu kia đi, rồi Khiêm thúc nhờ con một việc.
Thanh Ngọc cũng không chần chừ, uống hết hai chén rượu còn lại. Bỗng nhiên thể nội hắn nóng bừng như thiêu như đốt, Thanh Ngọc cảm thấy xương cốt, kinh mạch mình đang được rèn giũa qua một lượt.
- Đây là Hoán Cốt Tam Sinh Tửu, uống xong ba chén sẽ khiến tư chất con tăng lên một bậc. Con vận công một chút đi.
Thanh Ngọc nghe vậy, lập tức nhắm mắt vận chuyển Hỗn Độn kinh, bắt đầu luyện hóa.
- Ly Ly, mở ra thông tin.
.
Chủ nhân: Thanh Ngọc
Linh căn: Cửu linh căn
Tư chất: Đỉnh giai
Thể chất: Không được tiếp cận thông tin
Huyết mạch: Không được tiếp cận thông tin
Chức nghiệp: Linh kiếm sư
Tinh cảnh: Luyện Bì sơ kỳ
Khí cảnh: Ngưng Chân trung kỳ
Thần cảnh: Hồng Cung tam tinh
.
Tư chất Đỉnh giai! Đây là tư chất cao nhất ở Hằng Thiên tinh!
Hơn nữa Tinh cảnh còn tiến vào Luyện Bì sơ kỳ nữa!
Ba chén rượu này là đồ tốt a!
Thanh Ngọc mở mắt ra, nhìn Tô Thượng Khiêm:
- Khiêm thúc, người muốn nhờ con việc gì, người nói đi.
- Trong viên linh châu này có thần hồn nữ nhi Tô Hân của ta đang ngủ say. Hiện giờ ta sức tàn lực kiệt, một lát sau sẽ tiêu tán. Ta muốn nhờ con tìm cách cứu Hân Nhi. Sau đó, con chăm lo cho nàng một chút. Làm nha hoàn cũng được, làm thiếp cũng được, được sống là tốt rồi.
Thanh Ngọc lập tức nói:
- Con đồng ý. Hơn nữa con còn biết cách làm sao để cải tạo thân thể cho nàng. Nếu thúc tin tưởng, thì cứ giao nàng cho con.
Tô Thượng Khiêm biến sắc:
- Con không gạt ta chứ?
Thanh Ngọc phân trần:
- Nguyễn Ngọc con nói được làm được. Nhưng thúc phải nói cho con biết tại sao thúc không để nàng tiến vào luân hồi, trọng sinh kiếp khác?
Tô Thượng Khiêm thở dài lắc đầu:
- Con không biết bọn ác ôn đó tàn nhẫn thế nào đâu. Chúng thi triển một loại thuật pháp khiến sinh linh sau khi chết thì lập tức hôi phi yên diệt, không thể tiến vào luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh. Lúc đó may mắn ta có một Đế bảo lưu trữ thần hồn, nếu không thì đã tiêu tán trong thiên địa rồi, không gặp được con ở đây.