Cái ảo trận ngoài này chỉ là bữa khai vị mà thôi.
Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc lại tươi cười trả lời:
- Ba vị đạo hữu, vậy chúng ta bắt đầu xông trận thôi!
Ba tên hắc y kia cũng là âm thầm gật đầu. Xem ra thằng nhãi này vừa mới ra ngoài lịch luyện không lâu, không biết cái gì cả, cho đi dò đường đúng là hữu hiệu.
Thanh Ngọc chắp tay:
- Tiêu mỗ đi trước!
Vừa nói xong, Thanh Ngọc đã tiến vào bên trong đại trận, biến mất không thấy đâu nữa.
Ba tên hắc y nhân đứng lại, tên Trúc Cơ hậu kỳ nói:
- Chờ một lúc, để tiểu tử kia vào đi.
Lúc này, Thanh Ngọc đã bước vào trong đại trận, lập tức hắn cảm thấy xung quanh có sự thay đổi. Hắn đang đứng trong một cung điện xa hoa tráng lệ, vô cùng cao quý. Ở phía xa xa thấy đàn hạc bay lượn, sương khói mờ ảo, vô cùng có phong thái tiên gia. Từ cửa cung điện bước vào mười hai nữ tử, ăn mặc vô cùng khêu gợi, đều là mỹ nhân.
Thanh Ngọc lắc đầu, mấy người này còn không đẹp bằng Mỵ Nương. Hắn lập tức đi tới một góc của cung điện, nhưng mà lộ tuyến thì lại hơi rối rắm.
Lúc thì qua trái hai bước, lúc lại qua phải một bước, dường như hắn đang di chuyển theo một trình tự nào đó vậy.
Cuối cùng, hắn đào lên một viên gạch ở dưới chân. Sau khi bóp vỡ viên gạch, cuối cùng hiện ra một cái trận bàn to bằng nắm tay, được điêu khắc kỹ càng, vô cùng tinh xảo.
Trận bàn này lại còn tự động câu thông với Tụ Linh trận cao cấp ở trong phía trong, có thể duy trì trận pháp liên tục!
- Đồ tốt a!
Thanh Ngọc chẳng cần nghĩ, hắn hỏi Ly Ly xem trận bàn này hắn có vấn đề gì hay không, sau đó nhỏ máu nhận chủ.
Ảo cảnh trực tiếp biến mất, hắn thấy mình đang đứng gần cửa sơn động, mà ba tên hắc y nhân kia vẫn đang đứng nhòm ngó ở ngoài.
- Xem bần tăng hố chết cha chúng mày!
Thanh Ngọc lập tức chỉnh mức độ ảo trận tới tối đa, sau đó lại đặt trận bàn xuống vị trí cũ.
Hắn mặc kệ ba tên áo đen đứng đó, rồi tiếp tục bước vào sâu trong động phủ.
Qua một ngày thời gian, Thanh Ngọc đã tổng cộng bước qua đến mười hai cái Vương trận, nhưng chỉ thu được thêm một cái trận bàn nữa.
Trận pháp sư có hai cách bố trí trận pháp, một là dùng trận bàn, hai là dùng trận kỳ.
Trận kỳ luyện chế dễ dàng hơn nhiều so với trận bàn, và uy lực thì cũng lớn hơn, nhưng khi bày bố lại rất mất thời gian, và chỉ có tự bản thân Trận pháp sư mới bày trận được. Khi đã bày trận thì không có khả năng di chuyển.
Còn trận bàn thì khác, ai cũng có thể dùng trận bàn bày trận, chỉ cần cung cấp năng lượng đầy đủ cho trận bàn là được rồi. Tuy uy lực không lớn như trận kỳ, nhưng rất tiện dụng, dễ mang theo.
Nếu không phải Thanh Ngọc có cuốn sách “Nghệ” mà lao đầu vào đây thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Một sát trận Vương cấp dễ dàng tiêu diệt một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đừng nói tới Trúc Cơ sơ kỳ như Thanh Ngọc.
Ai bảo hắn là con ông cháu cha!
Bần tăng cũng ngại ngùng lắm a!
Sau khi vượt qua toàn bộ trận pháp, Thanh Ngọc thấy một con đường màu đen vô cùng âm u, hướng thẳng xuống lòng đất.
Hai tay nắm sẵn hai kiếm, Thanh Ngọc từng bước từng bước tiến lên. Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm xuống đáng sợ.
Vận chuyển Hồng Mông Kinh đánh tan khí lạnh, cuối cùng Thanh Ngọc thấy một gian địa đạo rộng lớn. Bên trong hoàn toàn trống không, không có thứ gì.
Tiểu Long lúc này bỗng chui ra từ cổ tay Thanh Ngọc, nó nhìn đăm đăm về phía giữa căn phòng, trông có vẻ rất hứng thú.
Con rồng nhỏ này khi Thanh Ngọc rời khỏi bí cảnh Sâm Dược cốc đã lâm vào ngủ say. Ly Ly nói nó đang bắt đầu tiến giai nên Thanh Ngọc cũng không chú ý đến nó nữa. Bây giờ có vẻ đã tiến giai thành công, ngưng tụ Long Châu, tiến vào Kim Đan sơ kỳ.
Trông ngoại hình của nó vẫn giống y như vậy, chỉ là trên lưng có chìa ra hai gai xương nho nhỏ.
Tiểu Long bỗng giơ giơ móng vuốt.
Thanh Ngọc thấy vậy, tiến tới chỗ mà Tiểu Long chỉ, khi càng tới gần thì cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp hơn.
Đến một góc địa đạo, Tiểu Long truyền ý niệm cho Thanh Ngọc: “Dưới này có một mật thất”.
Thanh Ngọc đứng ở chỗ đó, lập tức sử dụng Độn Địa thuật.
Sau khi độn địa được chừng ngàn trượng, Thanh Ngọc thấy mình đã rơi xuống một căn mật thất từ lúc nào. Hóa ra hàn khí là từ đây tỏa ra.
Thanh Ngọc nhanh chóng vận chuyển Hồng Mông Kinh, nhưng vẫn còn cảm thấy buốt giá. Ở giữa căn phòng, có một chiếc băng sàng. Nằm trên đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp!
Vân tưởng nghê thường, hoa tưởng dung!
“Má, lại gái à!” Thanh Ngọc thầm than.
Hắn bỗng dưng cảm thấy hoài nghi nhân sinh, hình như cuộc đời mình chỉ có ăn với đi săn gái thì phải?
Bình tĩnh!
Mấy thằng vua ngày xưa là hay chết sớm lắm, bần tăng còn muốn thọ thêm vài năm!
Nữ nhân này nếu ở trái đất mà nói đúng chuẩn là mang phong thái nữ hoàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao, bờ môi mỏng phớt hồng. Gương mặt có tỷ lệ hoàn mỹ!
Thân hình này nếu thêm một chút thì thừa mà bớt một chút thì thiếu. Nàng mặc một bộ cung trang màu trắng, hai gò núi kia nhô lên căng tràn như muốn phá tan trói buộc, eo nhỏ tinh mỹ, chân dài thon thả. Hai tay nàng chắp trước bụng, trong lòng bàn tay còn có một chiếc hộp vô cùng tinh xảo. Tất cả hàn khí nơi đây đều là từ chiếc băng sàng và cái hộp này tỏa ra.
Ở bên cạnh nữ nhân đang nằm, có một lá thư và một viên thủy tinh cầu. Sau khi Ly Ly xác nhận không có nguy hiểm gì, Thanh Ngọc mới giở thư ra xem.
- “Chào người lạ mặt, ta là A Lan, ta tới từ Bạch Hổ Vực. Năm ngàn năm trước ta bị trúng một loại độc, dù tìm cách nào cũng không thể giải được. Khi đó ta có gặp một Đế cơ nhân vô cùng cường đại, nói ta phải tới Thiếu Thương sơn ở Thiên Long Vực này khai mở động phủ, chờ một người tới cứu.
Ta đã dùng Thiên Tinh Băng Ngọc phong ấn bản thân và thần hồn vĩnh viễn, chờ ngươi tới. Nếu là người có duyên, xin hãy tìm cách cứu ta.
Ta thề với thiên đạo sẽ nhận người cứu sống ta làm chủ nhân. Chỉ cần ngươi hứa với ta sẽ tìm mọi cách giải độc cho ta, ta xin tặng trước cho ngươi đóa Băng Liên Hư Hỏa này.
Khi ngươi cứu được ta rồi, ta còn có thể nói cho ngươi biết nơi cất giấu một trong năm loại Tiên Thiên thần thụ.
Nếu ngươi muốn mang ta đi, xin hãy thu cả chiếc Thiên Tinh Băng Ngọc sàng này cùng thân thể ta vào trong thủy tinh cầu.
Ta chờ ngươi.”
- Đinh, phát động nhiệm vụ truyền thuyết “Cứu sống A Lan”, đây là nhiệm vụ bắt buộc tiếp nhận.
A Lan mang trong mình thể chất Mị Linh Băng Tâm Thể, để làm gì thì thiếu gia cũng biết rồi. Nàng trúng độc của loài Hổ Long Thiên Hạt, yêu thú này thường có tu vi dao động trong khoảng từ Hợp Thể kỳ tới Hóa Chân kỳ. Thiếu gia muốn cứu sống A Lan cần phải lấy được một trái tim hoàn chỉnh của Hổ Long Thiên Hạt, sau đó tách lấy tinh huyết cho nàng phục dụng. Nhiệm vụ cần được hoàn thành trong hai ngàn năm, phần thưởng là một hạt Tử Không Viêm Tủy, 5000 điểm tích lũy.
Cái đệch!
Yêu thú Hợp Thể tới Hóa Chân kỳ!
Có nghĩa là trong hai ngàn năm mình phải đạt tới Hóa Chân kỳ, đứng trên đỉnh phong của Hằng Thiên tinh?
Nếu không chết chắc?
- Ly Ly, lần trước ngươi nói Mai Sương Sương có thể áp chế huyết mạch của ta đúng không? A Lan này thì áp chế cái gì vậy?
- Thưa thiếu gia, thể chất!
Cạn lời!
Không còn gì để nói!
Hóa ra bần tăng đúng là có số hưởng!
Thanh Ngọc không biết khi mình sinh ra đã gây ra tội vạ gì mà linh căn, tư chất, huyết mạch, thể chất tất cả đều phải che giấu!
Mình ăn phải thứ gì kinh khủng lắm hay sao?
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại thở ra một hơi. Không cứu nàng mình cũng chết, mà cứu nàng khả năng cao mình cũng chết.
Thôi, nhắm mắt đưa chân vậy.
Hơn nữa hắn cũng có thiện cảm với A Lan, chỉ đơn giản vì nàng muốn mình hứa, chứ không cần thề sẽ cứu nàng.
Lời hứa và lời thề đối với người tu hành là hai phạm trù vô cùng khác biệt.
Thanh Ngọc tiến về bên cạnh A Lan, nhìn nàng rồi nói:
- Ta hứa nhất định sẽ làm nàng tỉnh lại!
Thanh Ngọc vừa dứt lời, A Lan bỗng dưng thả tay ra, một bông tiểu liên hoa xanh biếc vô cùng tinh xảo, xung quanh nó bốc lên những đốm lửa vô cùng linh tính từ chiếc hộp nhỏ bay lên trước mặt Thanh Ngọc. Nó tỏa ra hàn khí thấu xương, nhưng tự nhiên Thanh Ngọc lại không cảm thấy lạnh.
Ly Ly lập tức nói: “Thiếu gia, Băng Liên Hư Hỏa muốn nhận thiếu gia làm chủ, mau mau nhỏ máu vào luyện hóa nó”.