Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có phần sợ sệt và mừng rỡ, lập tức run run đứng dậy cởi hết y phục xuống. Quả là một thân hình tuyệt mỹ a. Cổ nàng cao, hai chú tiểu bạch thỏ lớn vừa phải, eo nhỏ tinh tế, chân dài thon gọn, đặc biệt nhất là nàng có hàng xương quai xanh vô cùng đẹp. Tuy trên người Hạ Tuyết đã lấm bẩn, nhưng vẫn không tài nào che hết đi vẻ kiều diễm kia. Nàng vừa rơi hai hàng lệ vừa nói:
- Ân công, Hạ Tuyết xin được hầu hạ người, chỉ mong sao người giữ lời hứa, báo thù giúp nô tỳ, sau này nô tỳ làm trâu làm ngựa báo đáp ân công.
Thanh Ngọc thở dài. Hắn trực tiếp thi triển ra một Tịch Trần thuật và một Dẫn Thủy thuật lên người Hạ Tuyết, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật một bộ y phục nam nhân đưa cho nàng. Hạ Tuyết bất ngờ, nhưng lại thầm kêu may mắn, không nhìn lầm người, rồi từ từ chỉnh trang lại y phục đầu tóc.
Lúc này, Thanh Ngọc mới cảm nhận được hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng phát ra, khiến cả tâm hồn hắn thần thanh khí sảng. Không hổ danh là Thiên Hương Thể!
Điều khiến hắn bất ngờ hơn chính là dung nhan của Hạ Tuyết! Một khuôn mặt vô cùng thánh khiết, rạng rỡ khiến người ta vừa nhìn đã đem lòng thương tiếc. Nàng trông giống một chú nai nhỏ hiền lành nhu thuận, dễ thương vô cùng.
Thanh Ngọc ôm lấy eo Hạ Tuyết làm nàng có chút đỏ mặt, rồi lấy ra phi kiếm, để nàng đứng lên trên, sau đó nhanh chóng phi hành về hướng tây.
Một lúc sau, ở trong một sơn phong Mai Dương tông, một tên trung niên nhân gầy gò, người cũng y như que củi gầm lên giận dữ:
- Kẻ khốn nào giết con ta!
Đúng rồi, đây chính là cha của tên gầy gò Tu Minh mà Thanh Ngọc vừa giết kia, hai cha con hắn không biết tu luyện loại công pháp gì mà giống y như nhau, da thịt teo tóp lại.
Đây là Tu Thiếu Khang, tu vi Kim Đan trung kỳ, là Trưởng lão ngoại môn Mai Dương tông.
Tu Thiếu Khang nhanh chóng đạp lên pháp khí phi kiếm, biến mất trên bầu trời.
Sau một ngày truy tung hắn lại bất ngờ, thấy ấn ký thần thức của mình lại ở trên người một con chim ưng đang bay. Tu Thiếu Khang làm sao không biết là có người giở trò, lập tức quay lại linh thạch quáng.
Khi tới rồi thấy một đống xác người nằm lăn lóc trên đất, điều tra xong Tu Thiếu Khang xác định kẻ giết con mình là một kiếm tu. Hắn tỏa thần thức ra xung quanh, thì thấy bên bờ suối cách đây hai mươi dặm về phía đông bắc có dấu vết y phục thợ mỏ bỏ lại.
Vậy là Tu Thiếu Khang thu thi thể Tu Minh lại, cứ men theo hướng đông bắc mà hy vọng truy tìm ra hung thủ.
Nhưng hắn đâu có ngờ đoàn thợ mỏ đã giả trang thành một đoàn buôn đi về hướng toàn toàn trái ngược với hắn hơn một ngày nay rồi.
…
Dĩ nhiên là Thanh Ngọc không quan tâm đến việc Tu Thiếu Khang truy tìm hung thủ như thế nào, hiện tại bây giờ hắn đang được Hạ Tuyết hầu hạ bóp vai trong một khách điếm ở Hóa Thanh Thành, Đại Ấn quốc.
Cuộc đời Hạ Tuyết cũng là một câu chuyện buồn.
Nàng vốn dĩ là tiểu thư một gia tộc tu hành nhỏ ở trong Hoa quốc, nhưng trong một lần cha nàng đi lịch luyện đã vô tình bắt gặp một động phủ được ẩn giấu kỹ càng. Cha Hạ Tuyết có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, không thể nào tự khai mở được động phủ ấy. Khi đó, cha nàng mới về tìm một người bạn chính là tên béo Mai Dương tông, nhờ hắn giúp đỡ để cùng nhau thăm dò.
Có ai ngờ đâu, tên béo kia lại dẫn thêm năm người có tu vi Trúc Cơ tới, bắt ép cha Hạ Tuyết phải dẫn bọn chúng tới nơi động phủ hạ lạc. Cha nàng giữa đường lại đột ngột bỏ trốn, vẫn là bị mấy tên kia đuổi được, cuối cùng tự vẫn mà chết.
Không bao lâu sau, mấy tên đó còn quay lại giết sạch người trong gia đình Hạ Tuyết, trước khi chết một thị thiếp của cha nàng bỗng dưng lại khai ra chỉ có Hạ Tuyết biết được động phủ ở đâu.
Tình cảnh về sau này thì Thanh Ngọc đã biết rồi, Hạ Tuyết bị đưa tới nơi khai thác quáng mạch. May sao có ba tên khác bị tông môn triệu hồi về có việc gấp, nên chỉ còn lại hai tên béo gầy kia.
Nàng chỉ nhớ được ba tên còn lại có một tên họ Hạ, một tên họ Dư, một tên họ Bành, và biết mặt chúng.
Sau khi Hạ Tuyết phác họa ra chân dung ba tên đó, Thanh Ngọc nhìn rồi ghi nhớ trong lòng. Muốn giết được bọn hắn chẳng khác nào phải san bằng cả Mai Dương tông. Bây giờ hắn mới chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, chưa làm nên được trò trống gì cả.
Mai Dương tông mang tiếng danh môn chính phái mà lại làm ra toàn những việc hèn hạ bỉ ổi, dĩ nhiên Thanh Ngọc sẽ không bỏ qua.
Hắn quyết định sẽ để dành Mai Dương tông làm một hòn đá kê chân trên con đường quật khởi của mình.
Hạ Tuyết cũng vô cùng biết điều, tất cả những gì nàng đã trải qua nghĩ lại đến bây giờ vẫn còn vô cùng sợ hãi. Cũng may còn có Thanh Ngọc cứu nàng, chứ không chắc bây giờ nàng đã muốn sống không được, muốn chết không xong.
Dù từng là tiểu thư quyền quý, nhưng nàng đối với Thanh Ngọc vẫn là hết tâm hầu hạ, không có nửa lời than trách.
Đêm đầu tiên ở trong khách điếm, nàng còn định dâng hiến thân mình cho Thanh Ngọc, nhưng hắn lại không làm gì, chỉ an tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Thực ra trong lòng Thanh Ngọc đã quyết định là sẽ thu nàng, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hắn có ước định với Hạ Tuyết, sau khi hoàn thành xong việc báo thù thì hắn mới tính tới chuyện kia.
- Từ nay em sẽ không dùng tên Hạ Tuyết nữa, mà ta sẽ kêu em là Tuyết Nhi. Em cũng không cần gọi chủ nhân, xưng nô tỳ. Gọi ta là thiếu gia, xưng em được rồi.
Hạ Tuyết nhu thuận gật đầu:
- Vâng, thiếu gia.
Thanh Ngọc hỏi nàng:
- Tuyết Nhi, em biết động phủ ở đâu sao?
Tuyết Nhi trong mắt có vài tia hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
- Vâng, thiếu gia. Nghe cha em nói động phủ ở chân núi Thiếu Thương.
Thanh Ngọc biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn nói:
- Tuyết Nhi, việc ta đồng ý với em ta chắc chắn sẽ làm được. Bây giờ ta sẽ đưa em tới Vạn Hoa cốc, em chờ ta ở đó, cố gắng tu luyện cho thật tốt. Ở đó có Trương ma ma, nàng như là mẫu thân của ta vậy, khi em tới đó thì cố gắng hầu hạ nàng.
Tuyết Nhi nghe vậy, mặc dù không muốn rời khỏi Thanh Ngọc, nhưng vẫn là đồng ý.
…
Một tháng sau, chân núi Thiếu Thương.
Sau khi đưa Tuyết Nhi trở lại Vạn Hoa cốc thì Thanh Ngọc ngày đêm bay thẳng tới đây. Mất công tìm kiếm nửa tháng, cuối cùng hắn đã tìm thấy lối vào động phủ kia sau một trận pháp tự nhiên, ẩn nấp trong làn sương mù dày đặc.
Chưa kịp kiểm tra cửa động phủ, hắn đã nghe thấy tiếng người vang lên:
- Vị đạo hữu này, tìm được cơ duyên thì phải chia sẻ với đồng đạo chứ.
Đằng sau Thanh Ngọc bỗng dưng xuất hiện ba thân ảnh. Ba người này toàn thân mặc hắc y, che giấu dung mạo, đến cả tóc cũng buộc đấu cân kín mít, hai người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, một người có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Thanh Ngọc thấy vậy, nhíu mày.
Đối phó với ba người này, chắc chắn hắn không có cơ hội nào.
Hắn bình tĩnh, ôm quyền nói:
- Ba vị đạo hữu là đi theo tại hạ tới đây ư?
Người có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ kia bỗng nhiên bước ra:
- Đạo hữu không cần sợ hãi, Tam Dạ Hắc Sát chúng ta không phải loại người không nói đạo lý. Chúng ta là dựa theo một tấm tàng bảo đồ đi đến đây. Đạo hữu mời xem.
Nói xong, hắn lấy ra một mảnh da dê, giở ra trước mặt mình. Thanh Ngọc quét qua thì thấy quả thực ở đây đúng là vị trí được đánh dấu trên tấm tàng bảo đồ kia.
Thanh Ngọc nói:
- Tại hạ họ Tiêu, là một tán tu. Bây giờ bốn người chúng ta ở đây, các vị đạo hữu có dự định gì không?
Tên Trúc Cơ hậu kỳ kia lên tiếng:
- Hóa ra là Tiêu đạo hữu. Ba chúng ta cũng là tán tu, gặp được cơ duyên nên mới tìm được đến đây. Bây giờ chúng ta cùng khai mở động phủ này, nếu tìm được gì thì tất cả chia đều, Tiêu đạo hữu thấy thế nào?
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu:
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi, các vị đạo hữu, mời.
Thanh Ngọc làm sao không biết ba tên này có suy nghĩ gì, bọn chúng chỉ là muốn tìm một tên dò đường mà thôi. Tìm phú quý trong nguy hiểm, ai mà biết trong động phủ có sát cơ chết người nào hay không?
Bốn người từ từ tiến đến trận pháp ở cửa vào động phủ.
Một tên Trúc Cơ trung kỳ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đây là Huyền Quang Phù Vân trận, là ảo trận Pháp cấp, bên trong không biết có khốn trận, sát trận hay không.
Tên Trúc Cơ hậu kỳ hỏi lại:
- Có cách khai mở không?
- Đây là Pháp cấp đấy! Chỉ có trực tiếp xông vào thôi, trận này chia làm tám quan ải, vượt qua được cả tám là có thể tiến vào bên trong.
Lúc này, ba tên hắc y nhân cùng nhau gật đầu, sau đó tên cầm đầu nói với Thanh Ngọc:
- Tiêu đạo hữu, chúng ta không có cách nào phá trận, bây giờ cách duy nhất là bước vào trong trận để vượt quan ải. Đạo hữu có ý kiến gì không?
Thanh Ngọc mỉm cười, trong lòng cũng là vui mừng không thôi. Hắn còn đang không biết tránh thoát mấy tên này kiểu gì. Bây giờ thì dễ rồi.
Đây không phải Huyền Quang Phù Vân trận, mà là Thái Âm Huyền Phù trận, đây là ảo trận Vương cấp, chứ không phải Pháp cấp. Bên trong trận này có sáu mươi tư quan ải, chờ khi bọn chúng bước vào thì cứ từ từ mà thưởng thức. Bên trong này không biết là động phủ của ai, hình như là một Trận vương.
Trận vương a!