Chương 31: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Trương Phù Hoa cười với hắn rồi nói:

- Ta á, ta là một Vương thực sư. Hơn nữa chính vì con nên ta mới lựa chọn Thực nghệ đấy.

Vương thực sư!

Trong lục nghệ có một “Thực” nghệ, chính là linh thực sư. Linh thực sư phải nói là những người có trù nghệ đỉnh cao, họ biết cách phối trộn linh thảo, linh dược vào trong nguyên liệu, tạo ra những món ăn có hương vị và dinh dưỡng tốt nhất.

Tuy nói tu sĩ tới cảnh giới Ngưng Chân kỳ có thể bắt đầu Ích cốc, nhưng mà được nếm những món linh thực sư nấu thì vẫn không thể chê vào đâu được, khi ăn vào toàn bộ sẽ chuyển hóa thành linh khí, có thể cố bản bồi nguyên, rèn giũa thân thể gia tăng tu vi.

Bảo sao mà lúc còn ở Lâm Hòa thôn mình được ăn ngon như vậy!

Thanh Ngọc nhìn Trương Phù Hoa âu yếm nói:

- Ma ma, khi về cốc người nấu cho con ăn được không?

- Được, cho con ăn, còn cho một cô bé khác nữa ăn cùng đấy…

Chúng nữ Vạn Hoa cốc nghe vậy mà âm thầm ghen tỵ, cô bé nào mà có phúc như vậy, được Vương thực sư nấu cho ăn.

Người so với người thật là tức chết người a!

Thanh Ngọc bắt đầu kiểm tra lại số thu hoạch trong bí cảnh lần này. Mười hai thanh linh khí hạ phẩm, hơn hai trăm gốc linh dược do bọn Mai Dương tông hái được, hơn năm ngàn viên linh thạch hạ phẩm và hai mươi mốt vạn linh thạch thượng phẩm.

Bội thu a!

Bần tăng muốn đi quẩy a!

Sâu trong rừng trúc, Mẫu Đơn phong.

Một nấm mồ nhỏ được xây dựng lên, quỳ trước đó bây giờ chính là Lý Mỵ Nương. Nàng sau khi biết Thanh Ngọc lấy được Sâm Dược bí cảnh truyền thừa, lại nghe qua hắn kể về Phí Thiên Sầu lão nhân gia thì trong lòng vô cùng kính phục.

- Hôm nay tại đây, tiểu nữ Lý Mỵ Nương xin được dập đầu cảm tạ truyền thừa của tiền bối.

Nói xong, Lý Mỵ Nương thành kính dập đầu. Từ trong cuốn sách của Phí Thiên Sầu để lại, nàng nhận được ích lợi vô cùng to lớn. Cuốn sách không chỉ có rất nhiều đan phương thất truyền từ xa xưa, mà còn ghi lại những thủ pháp thần hồ kỳ kỹ.

Quan trọng nhất là có đan phương Duẩn Ích đan, đan dược Pháp cấp, có thể thanh lọc cơ thể, bài trừ đan độc.

Vạn Hoa cốc có bốn vị Trưởng lão tu vi Kim Đan kỳ không thể tiến thêm do tích lũy quá nhiều đan độc. Bây giờ tốt rồi, một thời gian nữa khi Lý Mỵ Nương tiến lên Pháp dược sư, nàng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.

Hơn nữa, sau khi nghiên cứu cuốn sách, nàng hiện tại còn tự tin có thể chế ra được đan dược linh cấp cực phẩm, bên trong không có chút tạp chất nào.

Vui mừng hơn nữa chính là tiểu phu quân của nàng vẫn luôn quan tâm tới nàng, khi tiến vào bí cảnh còn giúp nàng nhận lấy truyền thừa đem về. Cái này đối với nữ nhân mà nói mới là vấn đề mấu chốt a!

Đứng sau lưng Lý Mỵ Nương là Thanh Ngọc. Hắn chắp tay hành lễ với mộ phần, cảm thán một đời cường giả, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi thiên đạo mà đọa nhập luân hồi.

Người ta nói khi đắc đạo thành tiên có thể trường sinh bất tử, nhưng Thanh Ngọc lại không truy cầu sự tầm thường đó.

Quan niệm của hắn bị ảnh hưởng từ trái đất, khi mà nhân sinh chưa tới trăm năm đã tàn, không như ở đây, con người ta sống vài ba vạn năm vẫn là bình thường.

Sống ngắn cũng là sống, sống dài cũng là sống, chỉ mong sao có một kiếp tràn đầy ý nghĩa.

Sau khi bái tế mộ phần xong, Thanh Ngọc cùng Lý Mỵ Nương song song rảo bước về phía nhà trúc.

- Cốc chủ, ta, ta…

Lý Mỵ Nương xinh đẹp tuyệt trần, từng phong thái cử chỉ của nàng làm tim Thanh Ngọc đập rộn ràng. Đã lâu lắm rồi hắn vẫn đóng thật chặt trái tim mình, do lần thất bại trong tình yêu kia ở trái đất. Nhưng cuộc đời vẫn luôn xoay vần, cái gì nên đến cũng phải đến, không thể bị rắn cắn một lần mà sợ dây thừng mãi được.

Lý Mỵ Nương bỗng dưng quay sang nhìn hắn mà nói:

- Còn gọi cốc chủ à? Gọi Mỵ Nương!

Thanh Ngọc nghe xong mừng rỡ, lại quay đầu nhìn về phía nàng. Mỵ Nương thẹn thùng, một Hóa Thần sơ kỳ cường giả như nàng lại có lúc e lệ đến thế.

- Ừm, Mỵ Nương.

Thanh Ngọc đưa tay nắm lấy tay nàng, hai người thong dong đi trên con đường trải đầy lá trúc.

- Mỵ Nương, ta là người mang nhiều bí mật, ta…

Lý Mỵ Nương bỗng dưng lấy tay che miệng hắn, nhẹ nhàng nói một câu:

- Ta chờ chàng.

- Ly Ly, mua tẩy tủy đan, sau đó mở ra thông tin về mẹ ta.

- Thiếu gia, phu nhân bây giờ chỉ còn là hồn thể, vẫn đang tịnh dưỡng bên trong tầng thứ chín của Cửu Đỉnh Tháp. Nhưng nàng bị lâm vào trạng thái đình trệ, vẫn biết mọi việc xung quanh nhưng không thể tự do hành động, do trúng một loại Định Hồn Thần Âm chú, loại chú này là Thánh chú, tạm thời Thiếu gia không có biện pháp nào phá giải.

Thanh Ngọc nghe tới đây thì trong lòng dậy sóng.

Hóa ra mẹ vẫn luôn ở trong thức hải mà mình không biết!

Kẻ thù sử dụng được Thánh chú, hẳn phải là Thánh nhân! Dù Thanh Ngọc chưa hiểu Thánh là cấp bậc nào nhưng chưa phải bây giờ hắn có thể đối phó được.

- Ly Ly, có cách nào để cứu mẹ ta sao?

- Thiếu gia, hiện thời Ly Ly không thể nói. Khi Thiếu gia cường đại đến một mức nhất định, Ly Ly tự khắc sẽ trả lời. Nhưng thiếu gia yên tâm, phu nhân vô cùng an toàn. Cửu Đỉnh Tháp đã vượt ra khỏi phạm trù Tiên Thiên Thánh khí, nàng ở bên trong không có vấn đề gì.

Thanh Ngọc nghe mà hít một ngụm khí lạnh. Vượt qua Thánh khí! Trâu bò a!

Không được, phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Thanh Ngọc lập tức lấy Tẩy Tủy đan, một hơi nuốt xuống

Bốn canh giờ sau, Mẫu Đơn Phong ầm ầm dậy sóng, mặt đất rung lên từng trận nhè nhẹ.

Thanh Ngọc sau khi tăng tư chất lên tới Thượng giai, bắt đầu quyết định trùng kích Trúc Cơ kỳ.

Sau khi từ bí cảnh về hắn đã luyện hóa toàn bộ số tinh thần lực của tên dược nô lưu lại, nhưng Thần cảnh chỉ dừng lại ở Hoang Cung tam tinh đỉnh phong, chưa thể tiến thêm.

Về Tinh Cảnh, hắn đã khai mở được năm huyệt Thiếu Trạch, Tiền Cốc, Hậu Khê, Uyển Cốt và Dương Cốc, vững vàng ở Khai Mạnh cảnh tầng năm. Sau khi Trúc Cơ hắn mới có thể tiếp tục giải khai yếu huyệt.

Phải nói ít ai cùng một lúc có Tinh, Khí, Thần đồng thời đạt tới cực hạn của cảnh giới như Thanh Ngọc.

Căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, kinh nghiệm chiến đấu vượt xa đám tu sĩ cùng giai. Khi đi ra từ bí cảnh, hắn đã thuận lợi đột phá Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, cộng thêm hai tháng trời nay vẫn luôn luôn củng cố rèn luyện, bây giờ chạm tới cảnh cửa đột phá là chuyện đương nhiên.

Thời gian vừa rồi hắn vô cùng khắc khổ đối với bản thân. Hàng ngày hắn đeo ở hai tay hai chân bốn chiếc vòng sắt nặng tới cả năm trăm cân, điên cuồng luyện tập Lực Đỉnh, sau đó mài giũa kiếm thuật.

Mẫu Đơn phong lúc này đã bị Trương Phù Hoa dùng trận pháp phong tỏa, đứng bên trong chỉ có nàng cùng Đàm Trưởng lão và Lý Mỵ Nương hai người.

Do sợ Thanh Ngọc đột phá gây ra động tĩnh quá lớn, Trương Phù Hoa còn trực tiếp lấy ra trận bàn ẩn nấp Tôn cấp, bao phủ toàn bộ sơn phong.

Trương Phù Hoa phất tay, lần này nàng lấy ra tận năm vạn linh thạch thượng phẩm, chấn nát rồi lại đẩy vào trong nhà gỗ của Thanh Ngọc.

Trong cơ thể Thanh Ngọc bây giờ đang có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô vàn những đạo phù văn với ba màu sắc khác nhau đang phá rồi lại lập, phá rồi lại lập, liên tục diễn ra như thế.

Linh khí dày đặc từ bốn phương tám hướng điên cuồng mà đến, tạo nên một cơn lốc xoáy khổng lồ phía trên không trung. Căn nhà trúc không chịu nổi áp lực, đã bị ép đến nổ tan tành, không còn nguyên vẹn.

Da thịt của Thanh Ngọc không chịu nổi sự trùng kích, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, máu tươi chảy rầm rề. Lúc đầu Thanh Ngọc cảm thấy vô cùng đau đớn, bây giờ thậm chí hắn còn mất đi cảm giác đối với thân thể mình.

Từng luồng từng luồng tạp chất hóa thành những làn khói đen tràn ra từ cơ thể hắn.

Đứng từ ngoài nhìn, Lý Mỵ Nương thấy hắn chịu đựng khổ sở như thế mà nước mắt không biết đã rớt xuống từ khi nào.

Nàng biết, Thanh Ngọc chỉ có một phần mười cơ hội mà thôi.

Muốn đạt được Thiên hoa trong truyền thuyết yêu cầu phải có đại ý chí, đại tiềm năng, đại nghị lực.

Từng đoàn, từng đoàn phù văn nối tiếp nhau trải đều ra trong cơ thể Thanh Ngọc, chúng phá hủy toàn bộ kinh mạch, sau đó lại từ từ bối đắp vào kinh mạch đó.

Nếu Thanh Ngọc an tĩnh nội thị vào cơ thể chắc sẽ phải vô cùng kinh hãi.

Toàn bộ những con đường lưu thông kinh mạch giờ đây trải đầy ba màu phù văn rực rỡ.

Cả tâm thần và thể xác Thanh Ngọc bỗng dưng cảm thấy uể oải vô cùng, hắn tự dưng có cảm giác muốn buông xuôi.

Từng hình ảnh cuộc sống ở trái đất hiện về, như muốn lôi hắn trở về lại cuộc sống đó, không cho phép hắn ở lại nơi này.

- Đi, đi về đi, ngươi thất bại rồi, không sống nổi đâu. Về, về thôi…

Một luồng âm thanh cứ văng vẳng trong thức hải hắn.

- Không! Ta không cam lòng! Ta muốn nghịch thiênnnn…

Trong lòng hắn gào to, lập tức thanh tỉnh trở lại, chấn nát âm thanh đang văng vẳng kia, tiếp tục đột phá.

Thời gian và không gian trong khoảng khắc này bỗng dưng ngừng lại. Lốc xoáy linh khí trên bầu trời dần dần tản đi. Thanh Ngọc ngồi im trên bồ đoàn, thất khiếu chảy máu, thân người cũng là tràn đầy máu tươi. Hơi thở và sinh mạng của hắn yếu dần, yếu dần đi.