Tiểu Long đứng trên vai hắn bỗng dưng khè ra một ngọn lửa trắng tinh thẳng vào trong hộp sọ của bộ xương, thì bất ngờ từ đó lại rơi ra một viên châu đỏ óng!
Thanh Ngọc cẩn thận nhặt viên châu lên, sau khi giám định mới biết được đây là Ma Hồn châu, có tác dụng để ôn dưỡng thần hồn cho ma tộc, là một món Tiên Thiên linh vật!
Tên dược nô này hóa ra là ma tộc!
Mình cũng tu luyện ma công, không biết có sử dụng được không?
Mặc kệ đã, sau này rồi tính tiếp.
Hắn thu viên châu vào nhẫn trữ vật, sau đó lại tiến tới trước nơi lão giả và phu nhân tọa hóa, vái một cái thật sâu, rồi mới điều động linh khí nhẹ nhàng thu bộ xương đặt vào trong quan tài. Xong xuôi đâu đấy hắn thu quan tài lại.
Ở phía dưới chiếc bồ đoàn nơi bộ xương ngồi, Thanh Ngọc nhìn thấy một quyển sách thật dày, bên trong có ghi lại tâm đắc cả đời luyện dược sư của lão giả!
Thứ này mới là trân quý nhất!
Nếu đem về cho Mỵ Nương chắc chắn sẽ giúp ích cho nàng rất nhiều!
Bỗng nhiên trong tâm thần hắn lại vang lên giọng nói của lão giả: “Hài tử, ngươi là một người tốt. Nếu như vừa rồi ngươi không thu quan tài của ta lại mà lại lấy quyển sách đi thì bây giờ tất cả các ngươi đã là người chết. Nhưng không để ta thất vọng, ngươi không làm thế. Ở dưới bồ đoàn của ta có một cái cơ quan, một ít tài sản cuối đời ta đều ở trong ấy, nay để lại cho ngươi.”
Thanh Ngọc nghe xong mà run sợ, toát hết mồ hôi. May mắn! May mắn!
Người tốt vẫn là có báo đáp!
Khi chúng nữ còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, thì Thanh Ngọc đã lật chiếc bồ đoàn lên, rồi ấn ngón tay xuống. Đột nhiên, một cái hộc tủ từ phía dưới sàn hiện ra.
Thanh Ngọc cùng chúng nữ nhìn vào mà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ!
Bên trong có hơn 30 vạn linh thạch thượng phẩm!
30 vạn a!
1 viên linh thạch thượng phẩm tương đương với 100 viên linh thạch trung phẩm, lại bằng 10000 viên linh thạch hạ phẩm!
Một năm các nàng chỉ được 12 viên linh thạch hạ phẩm mà thôi!
Phát tài, phát tài rồi!
Dư Hoa bỗng nhiên bước ra nói:
- Sư đệ, có thể tiến được đến đây tất cả đều là công lao của đệ, bọn ta chỉ đi theo sau đệ mà thôi. Số linh thạch này đệ thu lại đi, dù sao đệ cũng sắp sửa đi ra ngoài lịch luyện, làm gì cũng cần dùng tới.
Chúng nữ nghe xong, mặc dù hơi có chút tiếc nuối nhưng cũng không có ý kiến gì.
Chính sư đệ dẫn các nàng đi tìm linh dược, lần này về lập được công lớn, tự nhiên sẽ được sư môn ban thưởng.
Hơn nữa nếu không có sư đệ, gặp phải bọn Mai Dương tông vây công, các nàng có dùng đầu gối mà nghĩ kết quả của mình thế nào.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thế này đi, các tỷ mỗi người lấy một vạn linh thạch, còn đâu đệ sẽ thu.
Hắn cũng không cố gắng tỏ ra kiêu kỳ làm gì, có tiền trước mặt mà không lấy chỉ có là đồ ngốc!
Tham lam! Ngu dốt! Ối giời ôi!
Bần tăng không làm người xấu thì ai làm bây chừ?
Chúng nữ hào hứng thu lại linh thạch, liên tục nói cảm ơn Thanh Ngọc. Chỉ có sư tỷ sư đệ đồng môn Vạn Hoa cốc mới được như vậy a, do từ nhỏ nhập môn các trưởng lão đã giáo huấn vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa Lý Mỵ Nương quản lý tông môn rất tốt.
Nếu gặp phải lũ Mai Dương tông kia có khi bây giờ đã huynh đệ tương tàn, đầu rơi máu chảy rồi.
- Đi thôi, chúng ta về lối cửa vào bí cảnh.
Thanh Ngọc dẫn chúng nữ vừa ra khỏi đại điện thì đã thấy một nữ tử tuổi chừng mười sáu mười bảy tiến đến, chắp tay hành lễ với hắn rồi nói:
- Nguyễn công tử, lâu chủ sai tôi tới đưa một tấm thiếp mời cho công tử.
Thanh Ngọc vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía nữ tử kia:
- Lâu chủ các ngươi là ai?
Thanh Ngọc sau khi giám định thấy tấm thiếp này hoàn toàn không có vấn đề, mới đưa tay nhận lấy.
- Công tử, tiểu nữ đi trước một bước, xin cáo từ.
Nói xong lời này, nàng lắc mình một cái liền biến mất. Thanh Ngọc giật mình, tỏa thần thức ra xung quanh tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy gì!
Ẩn thân thuật thật cường đại!
Thanh Ngọc nghĩ mà lạnh người, nếu nàng ở bên cạnh đột nhiên muốn ám sát mình thì có phải mình đã chết rồi không? Người này đi theo bọn hắn từ lúc nào?
Nhưng mà hắn bình tâm lại, nếu như nàng có ác ý mà tiếp cận mình, thì đầu tiên Ly Ly sẽ nhắc nhở, còn không thì linh giác của hắn sẽ cảm nhận được nguy hiểm.
Vừa rồi hắn không cảm thấy bất kỳ điều gì.
Hơn nữa hắn cũng đoán sai, nàng không phải dùng ẩn thân thuật mà là dùng Tiểu Na Di phù!
Thần thức của hắn có thể bao quát có hai dặm mà thôi, mà Tiểu Na Di phù có thể lập tức truyền tống tới năm dặm. Sau khi Ly Ly nói cho hắn biết điều này hắn mới vỡ lẽ ra.
Thế giới này mình còn chưa hiểu hết a!
Không thể coi thường anh hùng thiên hạ được!
Nghĩ tới đây, hắn mới mở chiếc thiếp màu đỏ ra xem.
“Nguyễn công tử, nếu có thời gian mời công tử tới Lan Hương Viện ở Minh Hồ Thành, Cam Chi Quốc, Sương Sương có lời muốn nói”.
Thì ra là Mai Sương Sương. Nàng hẹn mình làm gì?
Mình cũng đâu có quen biết gì nàng, mà nàng lại còn từng phái người giết mình nữa?
Đây có phải Hồng Môn Yến không?
Ở cửa ra bí cảnh Sâm Dược cốc.
- Ra rồi, có người ra rồi!
Trương Phù Hoa thấy cửa ra có dị động, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần thì lập tức đứng bật dậy.
Người ra ngoài đầu tiên không phải ai khác chính là bọn Thanh Ngọc và chúng nữ Vạn Hoa cốc, tất cả đều mặt tươi như hoa, có vẻ như bên trong bí cảnh hái lượm không ít.
Thanh Ngọc nhìn thấy Trương Phù Hoa, sắc mặt mừng rỡ, chạy lại nắm lấy tay nàng:
- Ma ma, con về rồi.
Trương Phù Hoa cũng là tràn đầy âu yếm, nhè nhẹ vỗ bàn tay hắn:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi, có bị thương không?
- Cũng chút phiền toái nhưng con giải quyết rồi, ma ma, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói.
Thanh Ngọc nói vậy nhưng trong lòng là vẫn âm thầm cảm thán. Nếu lần này không có Trương ma ma của hắn, đừng nói đến chuyện an ổn mà thu hoạch linh thảo, có khi đệ tử Vạn Hoa cốc đi là lành ít dữ nhiều. Một tông môn tam lưu tới đây không có thực lực, có lẽ chỉ biết để mặc cho người ta xâu xé mà thôi.
Ngươi hái được linh thảo ư? Ta có nắm đấm lớn hơn ngươi, ta đòi ngươi chia cho ta năm phần, ngươi có cho không?
Nếu như là Vạn Hoa cốc ngày xưa dĩ nhiên là phải cho rồi.
Nhưng tình huống bây giờ trái ngược hoàn toàn so với trước đây, chả có tông môn nào ngu mà đứng ra chịu chết.
Người ta có Đại Thừa kỳ đấy!
Thanh Ngọc tự nhận thấy rằng mình ở trong vòng tay Trương ma ma quá an toàn, từ trước tới nay chỉ cần an tâm tu luyện, vẫn chưa chứng kiến được bên ngoài kia giang hồ hiểm ác.
Lần này khi thu hoạch truyền thừa, suýt nữa bị đoạt xá thì hắn mới vỡ lẽ ra thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí.
Hắn so với đám tu sĩ đồng trang lứa thì may mắn hơn nhiều lắm.
Người ta được cấp cho số lượng tài nguyên vô cùng ít ỏi, công pháp tâm pháp cấp thấp, lại phải bôn ba khắp nơi.
Thanh Ngọc thì tốt rồi, công pháp đỉnh cao, vũ khí trang bị cũng là được cha mẹ chuẩn bị cho kỹ càng.
Lần này hắn quyết tâm tự mình ra ngoài rèn luyện một phen, phải tự mình đối chọi với âm mưu thử thách, kẻ địch cường đại thì mới có tiến bộ được.
Ở mãi trong vòng ôm ấp của người thân thì chỉ là hoa trong lồng kính mà thôi.
Vốn hắn định trực tiếp từ đây rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng hắn quyết định trở lại Vạn Hoa cốc Trúc Cơ rồi mới bắt đầu hành trình của mình.
Thanh Ngọc chưa có hiểu biết sâu xa về lục nghệ, lần này nếu Trúc Cơ thành công, Thanh Ngọc sẽ dành thời gian lĩnh hội, tìm hiểu quyền sách “Nghệ” xem sao.
Lần này nữ tử Hồng Trần lâu kia ném ra một cái Tiểu Na Di phù biến mất làm hắn cảm thấy nguy cơ. Nếu có loại phù chú cường đại giết địch từ xa, có phải người ta ném ra một cái là hắn chết chắc hay không?
- Đinh, chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Bình bình an an”, nhận được 50 điểm tích lũy và một thông tin.
Âm thanh Ly Ly vang lên trong đầu Thanh Ngọc.
…
Lát sau, trên lưng Thất Thải Điểu.
Thanh Ngọc kể lại chi tiết sự tình trong bí cảnh cho Trương Phù Hoa nghe. Chúng nữ đệ tử nghe xong mới kinh hồn bạt vía, hóa ra một mình sư đệ chiến đấu với mấy chục tên Mai Dương tông và đệ tử môn phái khác. Còn các nàng chỉ yên tâm đứng trong trận pháp mà hái lượm linh dược!
Thanh Ngọc bỗng nhiên hỏi:
- Ma ma, người đi theo chức nghiệp nào vậy?