Chương 299: Giết nhện

Trong miệng mấy con nhện kia bỗng tràn ra một làn khí màu xám, cỗ khí tức này lan tràn cực nhanh, lấy một tốc độ không tưởng tượng nổi khuếch tán ra chiến trường.

Rất nhanh, làn hôi sắc độc vụ đó liền bao phủ một mảnh phạm vi lớn trên thiên không Tề gia thủ phủ.

Một đám tu sĩ liên quân Nguyễn gia và Tề gia bị độc vụ dính vào đều kêu thảm ngã xuống, hóa thành một vững máu, thi cốt vô tồn!

Bọn Nhân Diện Ảnh Thù này chân chính tức giận, dường như bắt đầu giết người không phân cả địch ta nữa rồi!

Thanh Ngọc lập tức lao trở lại, ôm Thái Phi vào lòng làm nàng bất ngờ hoảng hốt. Hắn đạp Bách Lý Bộ thuấn di ra xa, trong miệng gào lên:

- Cẩn thận kịch độc! Tránh xa chỗ hôi sắc độc vụ kia ra!

Có vài người kinh hô lên, tuy nhiên đã muộn, độc vụ vừa ra liền có năm mươi mấy người mất mạng, trong đó có cả cường giả Hợp Thể kỳ cũng không thoát.

Ở trong độc vụ có rất ít người có thể sống sót, chỉ có tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ hoặc cao hơn mới có thoát khỏi vận mệnh hóa thành vững máu, tuy nhiên da thịt họ cũng đã bắt đầu bị ăn mòn thảm thiết.

- A…A…!

Tiếng kêu gào đau đớn của mấy vị tu sĩ Đại Thừa trúng độc vang lên, chấn động không gian.

Chúng nhân xung quanh cũng tái mặt, chân khí đại động, vội vàng phi hành ra xa, căn bản không có cơ hội nào để phản công.

Một đám Nhân Diện Ảnh Thù liên thủ xuất kỳ chiêu làm chiến trường bỗng chốc vô cùng hỗn loạn, tạo lên thảm cảnh huyết tinh bay đầy trời.

Không ai ngờ được, đám nhện xấu xí này nhiều thủ đoạn kinh người như thế.

Thanh Ngọc vội vã ôm Thái Phi thuấn di ra xa, đầu hắn thì vẫn quay lại nhìn về phía sau, không chú ý tới trong ngực mình đang có một đôi mắt ôn nhu ngượng ngùng chăm chú quan sát hắn.

- Ở yên ngoài này, trợ công cho ta!

Thanh Ngọc vội vã nói với Thái Phi một tiếng, để nàng lại sau đó lập tức phi thân vào trong độc vụ, khiến cho ai nấy xung quanh cũng phải trợn mắt há mồm.

Thái Phi si ngốc, kinh ngạc lăng không đứng đó, trên dung nhan một mảng mê man hoảng sợ, mắt đẹp nhìn đăm đăm về phía nam nhân kia, không biết hắn định làm gì.

Cổ họng nàng vội vã hét lên:

- Đừng! Nguy hiểm! Mau quay lại…

- Thiếu gia, không được!

- Ngọc Nhi, quay lại!…

Tu sĩ và cường giả liên minh Nguyễn gia đều la lên thất thanh, nhưng tình cảnh tiếp theo mới thực sự khiến cho họ hoảng sợ vô cùng.

Thanh Ngọc hai tay hai kiếm, đạp Bách Lý Bộ giữa không gian, lao thẳng vào đám hôi sắc độc vụ của đám nhân diện ảnh thù như chỗ không người.

Song kiếm trong tay hắn toát lên ánh sáng hai màu đỏ trắng soi rọi thiên không, từng hạt mưa bụi lất phất từ trên trời cao lả lướt mà xuống, thấm ướt bạch bào nam nhân khí khái kiêu hùng.

Uỳnh…Uỳnh…!

Từng tràng lôi đình nổ vang, như thể cả Hằng Thiên Tinh này cũng giận dữ cùng với bóng dáng nam nhân kia, muốn trợ uy cho hắn giết sạch đám xâm lược này!

Thanh Ngọc hai tay nắm kiếm, vẽ một vòng ưu mỹ như thần họa thánh bút, vô số kình khí từ thân thể hắn khuếch tán ra khắp nơi, khiến cho tận mãi từ xa mà người ta cũng cảm thấy da thịt mình như thể bị ngàn vạn mũi kiếm đâm vào!

Một tiếng thét chấn động không gian:

- Kiếm Phi Diệt Thầnnn…!

Theo âm thanh kinh thiên động địa kia vang lên, mũi Trảm Thiên họa lên một đường cong ngập tràn kiếm ảnh giữa trời, sau đó người ta chỉ thấy sau lưng Thanh Ngọc hiển hóa ra một đôi bằng sí trắng muốt hư vô phiêu miểu.

Bằng sí vừa mới xuất hiện, đã khiến cho tất cả không gian xung quanh Thanh Ngọc dường như bị cắt vỡ, ngàn vạn âm thanh kiếm minh không biết từ đâu truyền ra, sau đó…

Một vạn lẻ tám trăm chiếc lông vũ trắng muốt lập tức tách ra khỏi bằng sí, sau đó chúng rung động lên những tiếng kiếm minh vang trời dậy đất.

Ông…Ông…!

Theo Kiếm Đạo Thần Kỹ, không, lúc này phải gọi là Kiếm Đạo Thần Hồn Kỹ【Kiếm Phi Diệt Thần】mà Thanh Ngọc thi triển, hơn một vạn chiếc lông vũ trắng muốt sắc nhọn sau lưng hắn nhanh chóng hợp lại cùng nhau, hóa thành tám mươi mốt thanh lôi kiếm.

Cửu Thải Quang Long trong đan điền Thanh Ngọc bạo động, nó gầm lên những âm thanh dữ dội!

Thanh Ngọc liên tiếp vung Trảm Thiên trong tay, dốc toàn lực chém về phía trước, tám mươi mốt đạo lôi quang kiếm ảnh xung quanh thân thể hắn đột nhiên bạo phát.

Một đợt chấn động bùng nổ, tám mươi mốt đạo lôi kiếm kia phá không mà đi, cuồng phong và kiếm quang giao hòa vào nhau, đem theo khí thế không gì cản nổi đâm thẳng về phía đám Nhân Diện Ảnh Thù!

Tám mươi mốt đạo lôi kiếm bá đạo tuyệt luân, từ đó mỗi một thanh lôi kiếm lớn lại hóa thành chín thanh lôi kiếm nhỏ, lăng lệ ác liệt, ma uy ngập trời!

Mỗi một thanh lôi kiếm kia lại mang theo Ma Đạo Chân Ý của Thanh Ngọc, uy thế như cầu vồng, khiến cho người ngoài nhìn vào mà phải há hốc mồm ra, không tin vào mắt mình!

Chưa dừng lại ở đó, đằng xa, Nhan Như Ngọc còn tiếp tục bồi công!

Nàng cũng muốn trợ uy cho nam nhân này!

Tiêm Lôi Thương trong tay Nhan Như Ngọc rung động liên hồi, nàng tung nó lên đỉnh đầu, trong miệng liên tiếp niệm chú, rồi nhanh chóng quát lớn:

- Lôi Động Cửu Thiên!

Ầm…Ầm…!

Theo ngón tay của Nhan Như Ngọc chỉ hướng, từ trên thiên không, chín đạo lôi đình sáng rỡ to bằng cổ tay người lớn liên tiếp giáng xuống, lập tức trúng vào vô vàn đường kiếm quang đang bay đi của Thanh Ngọc!

Những đường kiếm quang của【Kiếm Phi Diệt Thần】, sau khi bị chín đạo lôi điện khủng bố kia dính phải, ấy vậy mà dường như càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Mỗi một thanh lôi kiếm ngoài mang theo kiếm ý hung mãnh và Đại Đạo Chân Ý của Thanh Ngọc, lúc này lại còn lập lòe lôi đình sáng rỡ, khủng bố vô cùng!

Thậm chí có vài cường giả Hợp Thể kỳ xung quanh chiến trường nhìn tới mà cũng phải âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, trong đầu thầm suy nghĩ không biết bản thân mình đứng trước cơn mưa lôi kiếm kia liệu có còn sống hay không?

Vô vàn đạo kiếm quang phá không mà tới, khiến cho đám Nhân Diện Ảnh Thù sợ hãi không thôi.

Bọn chúng liên tiếp kết ấn, miệng gào lên những âm thanh quỷ dị chói tai, sau đó trước mặt đám nhện này ngay lập tức hiển hóa ra ngàn vạn đạo hư ảnh răng nanh sắc nhọn, dường như muốn đối kháng với ngập trời lôi kiếm mang theo khí tức tử vong đang áp sát lại gần.

Hơn bảy mươi con Nhân Diện Ảnh Thù đồng thời xuất chiêu, bọn chúng tức tốc bắn hàng loạt răng nanh lên không trung!

Điều gì tới cũng phải tới, cuối cùng lôi kiếm và răng nanh cũng bắt đầu va chạm vào nhau!

Xoẹt…! Xoẹt…!

Toàn trường như chết trân tại chỗ khi mà cơn mưa lôi kiếm kia xuyên thủng cả rừng răng nanh sắc nhọn như là đâm qua miếng đậu hũ vậy, không có chút trở ngại!

Thậm chí chiêu thức của đám Nhân Diện Ảnh Thù không thể ngăn cản lại một giây khắc nào!

Ánh mắt bọn nhện này sợ hãi hoảng hốt, trong miệng chúng gầm gừ lên những âm thanh không cam lòng, nhưng đã không còn kịp nữa!

Phập…Phập…!

Một bầy nhện đen khổng lồ cứ như thể một tấm ván gỗ mục đứng trước trùng khơi bão tố, thân hình ghê tởm của bọn chúng đứng ngơ ra, đón nhận lấy cơn cuồng nộ của người kế thừa Ma Đạo!

Không có vụ nổ khủng bố nào cả.

Cũng chẳng có âm thanh trời long đất lở nào hết.

Đám lôi kiếm kia đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, nhưng lúc chúng xuyên qua bọn Nhân Diện Ảnh Thù đứng đó, hầu như không gây ra một chút động tĩnh nào.

Chỉ có một chút tiếng động kiếm sắc cắt qua da thịt mà thôi.

Nhưng…

Toàn trường hốt hoảng khi nhìn thấy thân ảnh hơn bốn mươi con Nhân Diện Ảnh Thù cứ vậy mà mờ đi, như thể cơn mưa lôi kiếm kia là một cái giẻ lau, lau đi một đám bụi bẩn giữa đất trời vậy.

Thi cốt vô tồn!

Chết đến không thể chết hơn được nữa!

Thậm chí một chút máu tươi của đám nhện kia cũng không còn, đã bị lôi đình trên kiếm quang thiêu rụi sạch sẽ!

Yên lặng.

Toàn trường yên lặng.

Lúc này thậm chí một cơn gió thổi qua trong tai người ta cũng có thể nghe được rõ ràng!

Lão tổ Đại Thừa hậu kỳ của Quách gia, Quách Thần đứng trân trân giữa không trung nói một câu gọn lỏn, phá vỡ sự im ắng này:

- Chết rồi!

Bên kia, lão tổ Lý gia Lý Bất Phàm cũng hạ trường kiếm trong tay xuống, gật đầu nói:

- Ờ! Chết rồi!

Đến đây, toàn bộ chiến trường lập tức sôi trào lên.