Chương 300: Bạo Vũ Lê Hoa

Sĩ khí liên quân Nguyễn gia tức tốc dâng cao, vô số tiếng cười vang chấn động Đô Thành.

- Ha ha ha, chết mẹ chúng mày đi!

- Chết tốt, chết tốt, ha ha!

- Thiếu gia quá ngưu bức!

- Thiếu gia uy vũ!…

Nguyễn Anh, Nguyễn Trường đang mải chém giết, từ xa nhìn vị biểu ca của mình chiến đấu cũng phải đờ mặt ra.

Quá dũng mãnh rồi!

Hai người là xuất thân công tử dòng chính Nguyễn gia, tương lai là người thừa kế cơ đồ này. Cho tới hiện tại, bọn họ nào có thấy được tràng diện huyết tinh thảm liệt như trước mắt?

Lần này tham dự đoạt thế chi chiến nhìn thấy uy phong của Thanh Ngọc, trong lòng hai người cảm thấy tôn sùng không thôi.

Cả hai vô thức nắm chặt tay vào nhau, trong lòng âm thầm thề sau này chắc chắn phải mạnh mẽ như biểu ca mới được!

Bên kia, mặt lão già Tần Hoằng thoáng chốc đen như đít nồi. Chính bản thân lão cũng không tin vào những gì mình vừa thấy được.

Con bà nó, đây là có chuyện gì?

Tiểu tử kia xuất một chiêu giết hơn bốn mươi con nhện Hóa Chân trung kỳ?

Có đùa không vậy?

Nguyễn Nhạc lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ngọc, rồi bỗng dưng một người một thương đứng đó cười khà khà, không che giấu nổi niềm vui.

Đây là cháu trai ta a!

Đây là tương lai Nguyễn gia ta a!

Nhưng chỉ thoáng chốc, chiến trường bắt đầu sôi trào trở lại.

Tất cả tu sĩ liên minh Nguyễn gia dũng khí đại thịnh, tiếp tục bổ nhào tới địch nhân điên cuồng chém giết, không nể nang gì.

Chiến trường này không phải chỉ có nam nhân mới làm nên chuyện, mà chúng nữ của Thanh Ngọc cũng không kém cạnh đâu.

Bên kia, Lý Mỵ Nương trong tà áo trắng quen thuộc, đang vung trường kiếm lên đối kháng cùng một tên thiếu chủ của nhất đẳng gia tộc Liêm gia, Liêm Vỹ.

Lý Mỵ Nương chủ tu pháp thuật, trường kiếm trong tay nàng là pháp khí, chứ không phải vũ khí giống như Thanh Ngọc.

Nói nôm na cho dễ hiểu, vũ khí dùng để gây ra sát thương vật lý, chuyên dùng để thi triển kiếm kỹ, thương kỹ, đao kỹ… Còn pháp khí lại dùng để gây ra sát thương pháp thuật!

Lý Mỵ Nương tu luyện Đạo Nguyên Kinh và Tư Ngọc Tâm Quyết, mỗi một chiêu pháp thuật nàng đánh ra đều mang theo chân khí cường đại của cường giả Hợp Thể sơ kỳ.

Không biết chúng nữ ở trong bí cảnh của Hằng bà bà đã nhận được kỳ ngộ gì, nhưng phải nói là thực lực các nàng đều tăng lên mảng lớn.

Lý Mỵ Nương vung trường kiếm trong tay mà thi pháp, trong chớp mắt liên tiếp từ trong thiên không rơi xuống vô vàn đạo hỏa cầu trắng rỡ, trực chỉ đầu Liêm Vỹ mà tới.

Ngày trước, ở trong tầng thứ nhất của Cửu Đỉnh Tháp, nàng thu được một ngọn Bạch Nhật Hư Viêm, tới bây giờ đã tấn cấp thành Bạch Nhật Linh Viêm rồi.

Lý Mỵ Nương cũng tối ưu hóa sức mạnh Hỏa hệ của mình, pháp thuật của nàng dùng ra đều men theo lộ tuyến đó mà thi triển.

Uy lực của Thiên Hỏa không phải chuyện đùa!

Trường kiếm của Lý Mỵ Nương quét qua, tay ngọc liên tiếp kết ấn, môi xinh quát khẽ:

- Đơn Chỉ Liệt Diệm!

Ầm…Ầm…!

Một đoàn hỏa cầu to bằng cái nhà nhanh chóng hiển hóa trên không trung, sau đó lao tới với khí thế Thái Sơn áp đỉnh, ụp xuống đầu Liêm Vỹ trong nháy mắt.

Tên thiếu chủ Liêm gia này cũng rất ghê gớm, năm nay hắn đã hơn ngàn tuổi, có tu vi Hợp Thể trung kỳ, cũng không phải hạng người toi cơm.

Liêm Vỹ thôi động trường kích trong tay, nhanh chóng gầm lên một tiếng giận dữ, dồn chân khí vào đó sau đó vụt thẳng về phía trước!

Một đường thương ảnh lăng lệ sắc bén phá không mà đi, đối kháng trực diện với hỏa cầu trước mặt.

Nhưng Mỵ Nương cũng chỉ chờ có thế, tay phải nàng nắm trường kiếm, tay trái bắt pháp quyết, đôi mắt lung linh như sao trời của giai nhân chăm chú nhìn về phía trước, miệng hô:

- Ma Diệm Thất Sát!

Lập tức, không gian xung quanh Liêm Vỹ lập tức bùng cháy lên vô vàn đạo hỏa diễm đỏ rực, ẩn ẩn trong những ngọn lửa kia còn mang theo cả âm thanh long ngâm vang vọng, phượng hoàng lảnh lót, khiến cho hắn trong tức khắc không kịp trở tay!

Nói thì lâu nhưng tình huống chỉ diễn ra trong vòng có vài hơi thở mà thôi.

Một vụ nổ kinh thiên động địa diễn ra, không gian xung quanh Liêm Vỹ như muốn băng liệt, hắn muốn thoát đi nhưng lúc này đã muộn!

Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh…!

Từ vô vàn đạo hỏa diễm đỏ rực vây quanh Liêm Vỹ, ấy vậy mà lại liên tiếp tạo thành bảy vụ nổ lớn soi rọi hư không.

Kình khí và hơi nóng kinh hãi nhân tâm của Thiên Hỏa lan tràn khuếch tán, đến khi có tu sĩ xung quanh nhìn lại thì đã thấy Liêm Vỹ kia thi cốt vô tồn từ lâu, thậm chí hạt bụi cũng chẳng còn.

Lý Mỵ Nương khuôn mặt có hơi tái đi một chút, lại quay ra nhìn về phía nam nhân đang hai tay hai kiếm chém giết với đám nhện đằng xa.

Nàng khẽ lẩm bẩm:

- Cứ tưởng lần này ta về sẽ bắt nạt được chàng chứ! Sao lại mạnh như vậy?

Lý Mỵ Nương không biết bây giờ để nói về tu vi Khí cảnh nàng mạnh hơn Thanh Ngọc đấy, chẳng qua tên con ông cháu cha kia có Hồn lực mà thôi!

Nếu hắn mà không có tu vi Hồn cảnh, chắc chắn lần này về sẽ bị chúng nữ treo lên trần nhà, tụt quần búng **, cái tội hoa tâm đại củ cải.

Bên kia, Trương Phù Hoa giết người với tốc độ còn nhanh hơn Lý Mỵ Nương.

Nàng lăng không mà đi, thân hình yểu điệu xinh đẹp phất phơ trong tà áo đỏ quyến rũ. Mỗi lúc Trương Phù Hoa xuất hiện ở đâu, vậy thì chắc chắn xui xẻo cho mấy tên địch nhân ở đó.

Ưu thế của Trương Phù Hoa là tụ tiễn ám khí.

Nàng không có sở trường cận chiến, mà hầu hết đều bất ngờ công kích từ xa, khiến cho địch nhân trở tay không kịp.

Sát thương bằng tụ tiễn thuật của nàng có uy lực vô cùng lớn, hơn nữa trí mạng vô cùng.

Nếu địch nhân chỉ cần lơ là một giây phút thôi, chắc chắn sẽ bị vạn châm xuyên thể, chết ngay tức khắc.

Trương Phù Hoa không học phòng thủ, hơn nữa cách tấn công của nàng cũng không cần phòng thủ. Nàng chỉ cần tập trung vào sát thương tầm xa và thân pháp của mình là được rồi.

Hiện giờ Trương Phù Hoa đang theo chân Ma Tam trưởng lão của Thiên Ma Cung, hai người có thể nói là một bộ đôi song sát giữa chiến trường khốc liệt này.

Ma Tam cầm đôi hắc sắc song chùy to lớn bằng nửa người của hắn, lao tới cận chiến, còn Trương Phù Hoa đi theo chỉ việc thừa thời cơ, tận tình tung chiêu mà kết liễu sinh mạng.

Phải nói bộ hắc sắc song chùy của Ma Tam bá đạo không gì sánh được, khen một câu nhất chùy phá vạn pháp cũng không ngoa!

Ma Tam trưởng lão búng mình lên phía trước, vung mạnh hai chùy trong hư không, trực tiếp bổ tới một tên trưởng lão Nhật Thần Điện có tu vi Hóa Chân sơ kỳ.

Hư ảnh hai tôn đại chùy uy chấn không gian, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã sinh ra tâm tư không muốn đối kháng.

Chùy ảnh rợp trời, đơn thuần chỉ là lực lượng và lực lượng mà thôi!

Ma Tam hét lên một tiếng tràn đầy khí thế, vung mạnh chùy phải xuống mà hô rằng:

- Truy Phong Quyết!

Lập tức, tôn hắc sắc đại chùy trong tay hắn cấp tốc biến lớn, sau đó vỗ thẳng xuống đầu tên trưởng lão Nhật Thần Điện kia.

Uy lực vạn quân, không thể chống đỡ!

Uỳnh…!

Một trận khí kình khủng bố nện xuống, thậm chí một tòa đình viện bên dưới Tề gia thủ phủ chỉ dính chút dư ba thôi mà cũng phải ầm ầm đổ sụp!

Tên trưởng lão Nhật Thần Điện kia không ngu gì mà đối kháng trực diện với con trâu ủi này, bèn phải tức tốc né tránh, tìm cơ thoát thân.

Nhưng hắn đã tính sai một bước rồi.

Bởi vì ngay sau lưng hắn, bóng dáng Trương Phù Hoa đã mờ ảo hiện ra, tay phải nàng nắm lục sắc Khổng Tước Linh, môi xinh khẽ quát:

- Bạo Vũ Lê Hoa!