Tần Hoằng lúc này cũng không thèm lấy đi nhẫn trữ vật trên tay Tề Khâm Vi, mà lui lại phía sau đàng hoàng giao xác chết của lão cho người Tề gia, rồi mới quay lại chiến trường.
Không có ai nhìn thấy được, trên khóe môi Tần Hoằng bỗng chốc nở một nụ cười quỷ dị.
Đại chiến, bây giờ mới chính thức bắt đầu mà thôi!
Tần Hoằng nắm chắc trong tay Hắc Huyết Bá Hồng Đao của lão, lập tức đạp pháp khí phi hành dưới chân, lao lên không trung mà bắt đầu chém giết!
Lão vẫn còn con bài chưa lật đấy, chẳng qua chưa đến thời điểm mà thôi!
Bên kia, lúc này Thanh Ngọc và Thái Phi đã giết tới đỏ mắt.
Hai người liên thủ, tứ kiếm vung lên giật xuống liên hồi, chỉ qua một quãng thời gian ngắn mà đã giết được tới hơn hai mươi con Nhân Diện Ảnh Thù.
Sĩ khí liên quân Nguyễn gia bạo tăng, hăng hái lao tới chém giết, nhân thủ bên phe Tần Tề hai nhà, à không, bây giờ chỉ còn lại Tề gia thôi, đang ít đi nhanh chóng.
…
Viễn An và Tuế Ninh Tiên Tử lúc này đang cùng sáu cường giả Hóa Chân khác, đứng theo phương vị tám góc mà bao vây lấy con thần thú Bạch Hổ Độ Kiếp trung kỳ kia.
Tám người trên người lúc này đã tràn ngập vết thương, nhưng có một điều kỳ lạ là thần thú Bạch Hổ này dường như không muốn giết bọn họ vậy.
Chiêu thức của nó tung ra vô cùng uy lực, mỗi một trảo vồ xuống đều có thể khiến cho đất trời rung chuyển, mạnh mẽ tới mức rối tinh rối mù, nhưng không hề có tý sát thương trí mạng nào cả.
Viễn An và Tuế Ninh Tiên Tử thấy có điều lạ, vừa né tránh công kích của Bạch Hổ, vừa thử nháy mắt ra hiệu với nó xem sao.
Ai ngờ Bạch Hổ kia lại nháy mắt lại với họ!
Đây là có chuyện gì?
Viễn An không phải kẻ ngu, trong đầu tức tốc hiểu ra!
Hóa ra thần thú Bạch Hổ này cũng là tay trong đấy!
Viễn An lập tức gào lên:
- Chư vị, mau đi nơi khác hỗ trợ, để Viễn mỗ đối phó với thần thú Bạch Hổ này!
Đám người kia bất giác giật mình, nhưng sau đó được Tuế Ninh Tiên Tử truyền âm gì đó, liền phá không bay về phía khác, bắt đầu lao vào chém giết.
Vậy là ở khu vực này chỉ còn lại hai diễn viên gạo cội, Viễn An và thần thú Bạch Hổ!
Ngươi nếm ta một quyền oai phong lẫm liệt!
Ta trả ngươi một trảo chấn động hư không!
Hai ta lại đây đại chiến năm trăm hiệp!
Thế nhưng…hai vị tồn tại này đánh mãi đánh mãi mà chả có thêm chút vết thương nào cả, mà cứ quần nhau đi, quần nhau lại, tới tới lui lui.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ khí thế vô cùng, nhưng thực chất ra thì chỉ kẻ trong cuộc mới hiểu được mà thôi!
Mấy tháng trước, sau khi Thanh Ngọc biết được thông tin Tần Ba lén tới Bạch Hổ Vực mời trợ lực, hắn cũng đã ngay lập tức nhờ Trương Bá trưởng lão mang theo một đồ vật thần bí xuất hành một phen.
Ở Bạch Hổ Vực Thanh Ngọc còn có một người quen, đó chính là vị huynh đệ tiện nghi Bạch Viêm Hổ kia, nên hắn đã để Trương Bá trưởng lão tìm tới vị đại yêu Hóa Chân đỉnh phong này dò la tin tức, xem Tần Ba muốn làm gì.
Trương Bá trưởng lão sau hai tháng mới từ Bạch Hổ Vực lặn lội trở về, không biết đã đạt được thành quả to lớn gì, mà lập tức báo tin đại công cáo thành cho Thanh Ngọc đấy.
…
Bên phía Thanh Ngọc lúc này, lại xảy ra dị biến.
Chín con Nhân Diện Ảnh Thù ở phía sau không biết móc từ đâu ra mỗi con một cái tù và màu đen to lớn quỷ dị, sau đó chúng lập tức dùng Hồn lực dồn vào đó mà thổi mạnh.
Tiếng rống giận dữ truyền ra khắp chiến trường rộng lớn, mặc dù liên quân Nguyễn gia đều là cường giả, cũng phải thất thần trong nháy mắt.
- Kha kha kha…
Một đám Nhân Diện Ảnh Thù cười lên quái dị, từ trong cái đầu tù và kia của bọn chúng hiện ra lần lượt từng cái Quỷ Diện màu đen to lớn dữ tợn.
Những Quỷ Diện này thoát khỏi trói buộc bên trong tù và, lập tức tản ra bốn phương tám hướng, khiến cho lòng người kinh hãi, tâm thần thất thủ.
Đám Quỷ Diện đó gào khóc, rất nhanh liền bủa đi khắp nơi, thân thể chúng giống như hư vô quái dị vô cùng, lao vào trong đám người liên quân Nguyễn gia, tàn sát bừa bãi.
Vô số Quỷ Diện ghê tởm bay múa trong không gian, cảnh tượng như quần ma loạn vũ hiện ra trước tầm mắt chúng nhân.
Những nơi Quỷ Diện đi qua, nổi lên từng đợt âm phong rét lạnh ập tới, làm cho người ta toàn thân lạnh lẽo như đang ở trong chốn u minh địa ngục.
Một đám Nhân Diện Ảnh Thù dường như hưng phấn, trong cổ họng chúng không ngừng phát ra tiếng cười “Kha kha kha…”, càng làm cho một đám tu sĩ liên quân Nguyễn gia tay chân luống cuống.
Có một nữ cường giả Hóa Chân kỳ của Nguyệt Thần Điện phản ứng mau lẹ, thi triển vũ kỹ công kích Quỷ Diện, nhưng chiêu thức đó lại xuyên thấu qua, không tạo được bất kỳ tổn thương nào.
Trong chiến trường, rất nhiều tu sĩ liên quân Nguyễn gia bị Quỷ Diện kia đâm phải, trong phút chốc hai tròng mắt họ mất đi màu đen, thần sắc trở thành ngơ ngác, sau đó lập tức chết ngay tại chỗ, thân thử đạo tiêu.
Trong nháy mắt liền có hơn một trăm người trúng chiêu.
Hơn một trăm người này dường như hết thảy mất đi thần hồn, không còn hơi thở, nhanh chóng rớt xuống mặt đất, khiến cho toàn bộ chiến trường nhìn qua mà sởn hết gai ốc.
Trong phút chốc, hắc sắc Quỷ Diện bay toán loạn, thấy người là giết, chỗ chiến trường này lập tức giống như là nơi u minh địa ngục vậy.
- Kha kha…
Đám Nhân Diện Ảnh Thù kia càn rỡ cười lớn, liên tục thổi tù và thả Quỷ Diện ra ngoài, khiến cho cục diện rối rắm tới cực điểm.
Nhân số bên liên quân Nguyễn gia lập tức lâm vào hiểm cảnh!
Thanh Ngọc rất nhanh phản ứng kịp, trong đầu suy nghĩ.
Đám Nhân Diện Ảnh Thù kia phóng xuất ra Quỷ Diện, đây là hồn kỹ từ trong cái tù và đen kia thi triển ra, vũ kỹ và pháp thuật công kích bình thường, căn bản không thể tổn thương tới chúng được.
Duy có Phật Đạo Chân Thân của Viễn Quý La!
Đột nhiên, Thanh Ngọc vội vàng gào lên:
- Viễn huynh! Dùng La Hán Chân Thân!
Lúc này, Viễn Quý La bên kia còn đang mải nện Kim Cô Bổng xuống đầu một tên đệ tử Tề gia khác, vội vàng hô:
- Tới ngay!
Lập tức, Viễn Quý La từ xa bay lại, búng người lên cao, sau đó tức tốc triệu hồi ra Chân Thân của mình.
Ầm…Ầm…
Một đợt Phạn âm không biết từ đâu tới, vang vọng trong thiên địa, rồi sau lưng Viễn Quý La xuất hiện hư ảnh một vị La Hán màu vàng kim cao hơn trăm trượng.
Viễn Quý La ngồi xếp bằng trên một chiếc pháp khí phi hành hình đài kim liên hoa, trong miệng liên tiếp lẩm nhẩm:
- Sa na a ca di lạp ca, ta na si đà a dạ đa…
Chỉ trong nháy mắt, hư ảnh La Hán Chân Thân khổng lồ kia bỗng dưng phát sáng lộng lẫy, hai bắp tay cường tráng ấy vậy mà dần dần chập vào nhau.
Ầm…Ầm…!
Chữ Vạn trên mi tâm hư ảnh vị La Hán cấp tốc xoay tròn, rồi bắt đầu tỏa ra vô số đạo Phật quang vàng óng, soi sáng khắp cửu thiên thập địa.
Viễn Quý La hét lên thanh âm mạnh mẽ chấn nhiếp nhân tâm:
- Kim Cang Phục Ma! Diệt!
Tức thì, hư ảnh vị La Hán khổng lồ trong không trung giơ một cánh tay to lớn vạm vỡ ra, ấn thẳng về phía trước, như Thái Sơn áp đỉnh. Từ bàn tay vĩ ngạn đó tỏa ra một làn kình khí màu vàng nhạt, nhanh chóng bay đi khắp bốn phương tám hướng.
Bụp…Bụp…Bụp…
Vô số Quỷ Diện mà đám Nhân Diện Ảnh Thù kia thả ra ngoài lập tức bị chấn tan thành phấn vụn, ngay lập tức nổ tung trong không gian.
Thậm chí chín chiếc tù và màu đen của đám nhện này gặp phải làn kình khí màu vàng nhạt mà La Hán Chân Thân tỏa ra, cũng tức tốc vỡ vụn, không thể dùng được nữa.
Vô số âm thanh hưng phấn từ phía liên quân Nguyễn gia vang lên, sĩ khí lập tức lại được tăng cao thêm lần nữa!
Người bất ngờ nhất ở đây chính là Thanh Ngọc, bởi vì hắn đang chém giết với đám Nhân Diện Ảnh Thù, ấy vậy mà cũng bị làn Phật quang kia ảnh hưởng.
Mặc dù không có tác động nhiều tới thực lực, nhưng Thanh Ngọc cảm giác thấy Chân Thân của mình ẩn ẩn nảy sinh cảm giác hơi khó chịu.
Quả là Đại đức Phật tu chuyển sinh có khác, mới chỉ là Chân Thân chưa có tu vi Hồn cảnh mà đã khủng bố như vậy, không biết sau này Viễn Quý La còn có thể với tới độ cao bao nhiêu nữa!
Nhưng bây giờ Thanh Ngọc chưa hề để ý tới việc đó vội, vì trước mặt hắn đám Nhân Diện Ảnh Thù kia dường như lại đang tiếp tục bày ra trò khác!