Nếu có thể đem Hằng Thiên Tinh ra đổi lấy quyền thế của mình, những kẻ như Tề Khâm Vi và Tần Hoằng sẽ không bao giờ do dự mảy may!
Một trăm tên hoàng giáp thiên tướng long hành hổ bộ bước xuống bậc thang, sau đó tên cầm đầu bọn chúng phất tay lấy ra một đạo bạch sắc trường vân, ném ra phía trước.
Trong nháy mắt, trường vân hóa lớn, biến thành một tầng mây óng ả tỏa ra bạch sắc lượn lờ, hư vô phiêu miểu. Một trăm tên thiên tướng mau chóng đạp lên trường vân, cưỡi mây lướt gió mà đi, chỉ trong thoáng chốc đã hạ tới trước mặt Tề Khâm Vi. Lập tức, bậc thang hoàng kim trên thiên không kia cũng tan biến thành vô số điểm sáng li ti trong thiên địa.
Trông bộ dạng đám thiên tướng này vô cùng kiêu căng hách dịch, không thèm nói năng câu nào cả, mà lập tức tản ra tiên uy ghê gớm, chèn ép lại khí thế của thần thú Bạch Hổ bên Tần gia.
Một trăm luồng uy áp Hóa Chân đỉnh phong, đối chiến với một luồng khí thế Độ Kiếp trung kỳ, vậy mà có vẻ ngang tài ngang sức.
Gió thổi mây phun, trời đất tối sầm, trên thiên không thi thoảng vẫn còn chớp lóe một vài đạo lôi đình dữ tợn.
Tề Khâm Vi chủ động quỳ xuống hành lễ đầu tiên, không cần chú ý tới một chút phong phạm siêu cấp thế gia chi chủ nào của mình:
- Bái kiến các vị thượng tiên!
Đám gia chủ và lão tổ các gia tộc phụ thuộc Tề gia thấy vậy, sắc mặt biến ảo một lúc, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Bọn chúng mau chóng thúc giục con cháu đệ tử nhà mình quỳ theo, vội vàng hành lễ:
- Bái kiến các vị thượng tiên!
Một trăm tên hoàng giáp thiên tướng nhếch mắt trông thấu một màn này, sau đó cũng không hề nói năng gì cả, mà chỉ uy phong lẫm lẫm đứng đó, quét mắt ra toàn trường, bộ dáng vô cùng hống hách.
Đứng trước lợi ích, đứng trước quyền lực, đứng trước sức mạnh, đám súc sinh này không có một chút lòng tự tôn nào cả.
Nói quỳ là quỳ ngay!
Bên kia, Thanh Ngọc cười nhạt.
Đám hoàng khôi hoàng giáp kia làm gì phải thiên binh thiên tướng nào?
Rõ ràng là một trăm con Nhân Diện Ảnh Thù Hóa Chân đỉnh phong biến thân!
Hơn nữa, Thanh Ngọc còn cảm nhận thấy một trăm con nhện mặt người này lại có tu vi Hồn cảnh Địa Ma giống mình, trong lòng cũng loáng thoáng có chút bất an.
Từ xa xa, hắn đã thấy một trăm con Quỷ Hồn màu đỏ lờ mờ xuất hiện, bắt đầu phiêu đãng lượn lờ trong không trung rồi.
Chưa cần phải nói gì sâu xa hơn, chỉ cần đám quỷ hồn này gào lên mà thi triển công kích thần hồn của chúng thôi, chắc chắn nhân thủ liên minh Nguyễn gia sẽ tổn thương thảm trọng!
- Đinh! Hằng Thiên Tinh phát động nhiệm vụ “Trừng Quỷ”, yêu cầu thiếu gia toàn diệt những kẻ xâm lăng của Quỷ Ảnh Tộc, phần thưởng nhiệm vụ là một bí mật, địa đồ hoàn chỉnh Hằng Thiên Tinh, ngoài ra Hệ thống ban thưởng thêm 50000 điểm tích lũy!
- Đinh! Hằng Thiên Tinh cho thiếu gia biết trong Tề gia thủ phủ có một truyền tống trận, có thể vận chuyển vật phẩm từ Hà Quang Tiên Trạm tới đây, xin thiếu gia mau chóng phá hủy truyền tống trận này!
Địa đồ hoàn chỉnh Hằng Thiên Tinh?
Chẳng phải trước đây Tô Thượng Khiêm, cha của Tô Hân đã đưa cho Thanh Ngọc một bản rồi ư?
Sao bây giờ bản nguyên tinh cầu lại lấy một tấm địa đồ khác ra làm phần thưởng?
Nhưng bây giờ cũng chưa phải lúc suy xét chuyện đó.
Thanh Ngọc đến lúc này mới hiểu ra được, vì sao đám Nhân Diện Ảnh Thù kia lại tới được đây. Thì ra bọn chúng lẩn trốn trong động thiên pháp bảo, sau đó có người truyền tống pháp động thiên bảo đó vượt thời không từ Tiên giới tới Tề gia.
Lúc nào khai chiến, thì chỉ cần lão già Tề Khâm Vi kia thả mấy con nhện này ra, vậy chiến thắng là nắm chắc trong tầm tay Tề gia rồi đấy.
Với một đội ngũ hùng hậu như thế kia, chỉ e lúc này lòng lão già Tề Khâm Vi đã cười tới mức muốn nở hoa tới nơi rồi!
Toàn trường xôn xao chấn động, từ việc Tần gia lấy ra thần thú Bạch Hổ, đến bây giờ Tề gia lại mời tới Tiên nhân trợ trận, khiến cho chúng nhân hoang mang hãi hùng!
Thế này thì Nguyễn gia lại lâm vào thế yếu a!
Cũng may mà Nguyễn Tần hai nhà còn liên minh. Nhưng kể cả có liên minh đi chăng nữa thì cũng không thể nào chống chọi lại với lực lượng kia của Tề gia được!
Nhưng thế cục chưa an ổn lại ở đó.
Đột nhiên, Thanh Ngọc nói một câu khiến cho toàn trường khiếp hãi thêm nữa:
- Tần huynh! Giả bộ làm gì nữa, còn không mau chóng đem quân về bên kia đi, đứng đó diễn kịch mãi Nguyễn mỗ thấy không vui đâu!
Vô số tu sĩ xung quanh lâm vào hoảng hốt, đang cố định thần lại xem những lời Thanh Ngọc vừa phát ngôn có ý tứ ra sao.
Nói cái gì?
Thế này là thế nào?
Tần Ba làm ra một bộ dáng mê man khó hiểu:
- Nguyễn huynh lời này có ý gì?
Thanh Ngọc phong khinh vân đạm đáp:
- Tần huynh không cần phải trang nữa. Trang nhiều quá không tốt đâu!
Trong ánh mắt kinh nghi bất định của hai ức người đang nhìn vào, Tần Ba vậy mà lại ôm bụng cười ha ha liên tục, sau đó ung dung nói:
- Ha ha, Nguyễn huynh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, không có việc gì lại qua được mắt Nguyễn huynh cả! Vậy Tần mỗ cũng xin đi trước một bước rồi!
Nói tới đây, lập tức lão già Tần Hoằng nhếch mép cười lạnh, rồi dẫn theo quân số Tần gia phi hành sang, đứng lẫn vào đội ngũ của Tề gia bên kia, khiến cho tất cả nhân thủ Nguyễn gia trông thấy mà muốn xám ngoét hết cả mặt mày!
Vừa tới nơi, Tần Hoằng và toàn bộ phe cánh Tần gia cũng đều quỳ xuống trước đám hoàng giáp thiên tướng đang đứng trên bạch sắc trường vân kia:
- Bái kiến các vị thượng tiên!
Đám thiên tướng kia lập tức gật đầu, sau đó tất cả bọn chúng cùng một lúc không hẹn mà ngửa đầu lên trời mà cười vang những âm thanh quái đản.
Tiếng cười này như thể ma trêu quỷ khóc vọng lại từ mười tám tầng u minh, khiến cho tất cả đám người Tần Tề hai nhà đều rùng mình khiếp hãi.
Đây là thanh âm của quái vật có được hay không?
Làm gì phải tiếng người?
Tuy vậy, nhưng sau khi quỳ bái xong đứng lên, đám người Tần Tề hai nhà này trên gương mặt vẫn là thuần một vẻ vui mừng đắc thắng.
Hôm nay, bọn chúng nhất quyết phải diệt đi cái mối họa Nguyễn gia này đấy.
Còn về việc sau này ai làm bá chủ Hằng Thiên Tinh ư?
Dĩ nhiên là các vị đại nhân Tiên Tộc rồi!
Tần Tề hai nhà chỉ cần trong trận chiến hôm nay biểu hiện tốt một chút, vậy thì vinh hoa phú quý cả đời cũng không dùng hết được!
Còn chuyện đối kháng với Tiên Tộc ư?
Tề Khâm Vi và Tần Hoằng không có ngu dại tới vậy.
Thứ nhất là hai lão tham luyến hồng trần, bản chất lười nhác sợ sệt, đạo tâm rạn nứt đã lâu, cả đời không có cách nào tiến lên Độ Kiếp kỳ nữa, vậy nên cứ thà đi làm một con chó cho Tiên Tộc, cùng nhau cai quản thống trị Hằng Thiên Tinh này là hơn.
Thứ hai là Tiên Tộc thế lớn, hơn nữa nghe nói đằng sau bọn họ còn tồn tại khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần chống lưng, bây giờ ngu dại mà đối kháng thì chỉ có một con đường chết!
Chính vì vậy, Tần Tề hai nhà đã thương thảo đối sách từ lâu rồi, bọn chúng từ sớm vốn dĩ là những con chó săn trung thành nhất của đám Tiên Tộc kia trên Hằng Thiên Tinh này đấy.
Bốp…Bốp…Bốp…!
Ba tiếng vỗ tay thâm thúy của Thanh Ngọc vang lên, khiến cho toàn trường lại tập trung ánh mắt về phía Nguyễn gia bên này.
- Hay! Hay cho một liên hoàn kế! Tần huynh! Nguyễn mỗ có lời khen đấy!
Tần Ba bên kia giờ này vẫn giữ nguyên thái độ ung dung nho nhã của mình, cười nhạt mà đáp:
- Nguyễn huynh khách sáo rồi!