Chương 289: Thần thú Bạch Hổ

Thanh Ngọc khoanh tay mà đứng, trong lòng nhanh chóng mặc niệm Hệ thống giám định đạo phù chú này, thì được thông tin như sau:

- Tinh di phù, Đế cấp thượng phẩm, có thể tạo một thông đạo thời không dịch chuyển tức thời trong phạm vi cùng hành tinh.

Thanh Ngọc hứng thú nhìn về phía Tần gia, lần này cũng lôi cả Đế phù ra dùng rồi, xem ra lão già Tần Hoằng kia cũng chấp nhận trả đại giới đấy.

Từ trong hư không bên cạnh Tần Hoằng, bỗng dưng hiển hóa ra một hắc sắc thông đạo, lớn chừng mấy trăm trượng, trong đó có vô số lôi đình chớp động, khí thế rung trời dậy đất tràn ra từ bên trong.

Uỳnh…Uỳnh…!

Hắc sắc thông đạo kia ầm ì một lúc, rồi chậm rãi xoay tròn.

Vô số người len lén thả thần thức vào trong, muốn điều tra xem rốt cuộc thông đạo này có gì quỷ quái, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra không tài nào nhòm ngó được gì cả.

Vài hơi thở sau, bất giác từ trong thông đạo kia đã xuất hiện ba thân ảnh nhân loại, đi theo sau đó nữa chính là một con bạch hổ to lớn trắng toát.

Sau khi đám người này thong thả bước ra, thông đạo lập tức mờ mờ ảo ảo, sau đó tiêu tán trong thiên địa.

Ba thân ảnh nhân loại kia ấy vậy mà đều là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, vô cùng cường đại. Khí tràng của họ thâm sâu mà sắc bén, hơn nữa còn có chút gì đó tràn đầy dã tính hung mãnh tột cùng.

Đây là đại yêu thú đã hoàn toàn hóa hình thành nhân loại!

Ba người này có hai nam một nữ. Nam thì lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền, đầu tóc bù xù. Trên thân hai người đó khoác lên một thứ y phục màu nâu bằng da thú, nhìn qua cứ tưởng từ nơi thâm uyên rừng rú bước ra vậy.

Nữ nhân còn lại thì cũng mặc đồ da, hở hang thiếu vải, trông cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương vạn người có một. Nhất là hai bầu vú ngoại cỡ kia của ả lại hở ra một nửa, theo mỗi bước đi đều rung lên bần bật, khiến cho vô số tu sĩ quanh đây nhìn vào mà cũng phải âm thầm nuốt nước bọt.

Tuy vậy, cũng không ai dám mở miệng làm càn cả, bởi vì người ta là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong đấy.

Nhưng điều khiến cho người ta kinh hãi ở đây không phải là ba tu sĩ trông như người rừng kia, mà là con bạch hổ đi sau lưng họ.

Gia chủ một gia tộc nào đó bên phía Tề gia khiếp sợ kêu lên:

- Thần thú…Thần thú Độ Kiếp trung kỳ!

Lời này vừa ra, toàn trường biến sắc.

Thần thú Độ Kiếp trung kỳ a!

Hơn nữa còn là thần thú Bạch Hổ!

Ở trong Tứ tượng, loài luôn được nhắc đến cùng với Thanh Long chính là Bạch Hổ.

Nó là vua của muôn thú, nổi danh bởi sự dũng mãnh và bản năng khắc chế yêu vật của mình. Thần thú Bạch Hổ được mệnh danh là chiến thần, sát phạt chi thần, thần thông Kim hệ oai chấn cổ kim.

Thần thú Bạch Hổ kia trông thì chỉ như một con hổ trắng cao lớn bình thường thôi, ấy vậy nhưng uy thế của nó ở đây là không ai có thể chống đỡ nổi!

Thanh Ngọc nhìn qua Bạch Hổ mà mắt cũng lóe lên dị sắc, không biết đang suy nghĩ gì.

Hẳn con thần thú này đã sống sót qua trận hạo kiếp năm ngàn năm trước đi, sau đó nó tìm một chỗ lẩn trốn tu hành cho tới tận bây giờ mới lộ diện ra.

Một tồn tại Độ Kiếp trung kỳ vẫn còn sống sót đến hiện tại như con Bạch Hổ này thì chắc chắn là có thể chân chính đi ngang trong Hằng Thiên Tinh.

Ánh mắt Nguyễn Nhạc lão gia tử và Tề Khâm Vi cũng có chút đổi sắc, nhưng cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Không ngờ ấy vậy mà Tần gia lại tìm được cả thần thú Bạch Hổ!

Thanh Ngọc lúc này mới chắp tay nói:

- Tần huynh đi một chuyến tới Bạch Hổ Vực, chắc là có thu hoạch kinh người, vậy mà mời được cả ba vị yêu thú Hóa Chân và thần thú tới đây, Nguyễn mỗ bội phục!

Tần Ba cười nhẹ nhàng, cũng trả lễ:

- Nguyễn huynh quá lời, may mắn, may mắn mà thôi!

Đến bây giờ thì toàn trường mới vỡ lẽ. Thì ra ba tên tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong kia và con thần thú này xuất thân từ Bạch Hổ Vực, được Tần gia xuất lực tìm về!

Không biết Tần gia đã trả cái giá nào, vậy mà mời được cả thần thú Độ Kiếp trung kỳ tới đây trợ trận!

Các gia chủ và cao tầng gia tộc bên phía Tề gia lúc này trên mặt cũng là âm tình bất định, trong lòng thì đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông lão già Tần Hoằng âm hiểm.

Một con thần thú Bạch Hổ kia không phải nói chơi chứ có thể vươn một cào là chết một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong a!

Nghe nói thiên phú thần thông của Bạch Hổ chính là Công Sát Thuật, có thể bỏ qua toàn bộ phòng ngự của đối phương mà công kích!

Mấy lão già theo phe Tề gia ở đây nhìn thấy bộ móng cọp kia mà toát mồ hôi lạnh!

Hơn nữa, Tần gia và Nguyễn gia tạm thời liên minh, vậy thì chắc chắn là bộ móng vuốt kia sẽ chụp lên đầu mấy lão trước đấy!

Công kích của thần thú Độ Kiếp trung kỳ, đã trải qua nhất tai tam kiếp, uy thế khủng bố đó không phải là ai cũng chịu được đâu!

Không cẩn thận thì chỉ có tan xương nát thịt mà thôi!

Chỉ có lão già Tề Khâm Vi trên mặt vẫn là tỏ ý khinh thường nồng đậm. Lão khinh khỉnh nói:

- Một con thần thú Độ Kiếp trung kỳ mà thôi!

Khi Tề Khâm Vi nói ra lời này, lập tức hai con mắt đen láy của Bạch Hổ nhìn chằm chằm vào lão, rồi một luồng uy áp sắc nhọn khủng bố trong nháy mắt đã phủ lên đám người Tề gia.

Khí thế của thần thú Độ Kiếp trung kỳ không phải chuyện chơi!

Vô số cuồng phong nổi lên ầm ầm, thiên hôn địa ám, trong những cơn gió kia còn ẩn ẩn mang theo những ngọn đao phong màu ánh kim sắc nhọn, chỉ trực cắt xé da thịt người ta ra đến nơi!

Tề Khâm Vi sắc mặt vẫn âm trầm, cao giọng quát:

- Hừ! Điêu trùng tiểu kỹ!

Nói tới đây, lão lập tức lấy ra một tòa cung điện màu vàng to bằng hai nắm tay tỏa ra kim quang chói mắt, rồi ném nó lên không trung.

Uỳnh…!

Một vụ nổ kinh thiên động địa diễn ra, ánh sáng chói lòa soi rọi khắp cửu thiên thập địa, sau đó trong không gian trên đầu đám người Tề gia bỗng xuất hiện dị biến.

Hư ảnh một đoàn bậc thang dài màu vàng kim được trải xuống từ trên thiên không, khắp nơi xung quanh nó còn được bao phủ trong tiên gia nhạc khí, tiên uy lượn lờ, tạo nên một khung cảnh vĩ ngạn vô cùng.

Lão già Tề Khâm Vi giơ cao hai tay lên, hô to:

- Thỉnh chúng tiên hiện thân!

Lập tức, hơn một trăm hư ảnh mờ mờ ảo ảo từ từ xuất hiện trên bậc thang vàng kia, sau đó những người này bắt đầu bước dần xuống.

Chúng nhân xung quanh nhìn thấy được hóa ra đây là một trăm thiên tướng dung mạo uy nghiêm, đầu đội hoàng kim chiến khôi, thân mặc giáp vàng chói lóa, mỗi người đang cầm một thanh trường thương, bộ dáng oai phong lẫm liệt.

Một trăm người này, ấy vậy mà đều có tu vi Hóa Chân đỉnh phong!

Toàn trường ngỡ ngàng, Tề gia lại đi mời thiên tướng Tiên Tộc tới!

Trận chiến năm ngàn năm trước thảm liệt đến mức nào, chẳng lẽ Tề Khâm Vi đã quên rồi hay sao?

Ngày xưa Tiên Tộc tới Hằng Thiên Tinh sát nhân đồ thành, bao nhiêu tông môn gia tộc truyền thừa bị bọn chúng tiêu diệt còn chưa đủ hay sao?

Vậy mà giờ đây Tề gia lại dám làm chó săn cho Tiên Tộc?

Chúng nhân và tu sĩ xung quanh hoang mang tột độ, trong lòng khiếp hãi vô cùng. Bọn họ cũng được lớn lên trong lời dạy bảo của các bậc trưởng bối, thuở sinh thời cũng đều nghe qua những việc táng tận lương tâm mà bè lũ Tiên Tộc kia năm ngàn năm trước đã từng làm.

Tề gia như thế này không khác gì dẫn sói vào nhà a!

Bên kia, lão già Tần Hoằng lộ ra chút kinh ngạc, nhưng không ngoài ý muốn cho lắm.

Ngày xưa lão đã bán mình cho Quỷ Ảnh Tộc một lần rồi, nên bây giờ có thấy Tề gia noi gương mình đi mời Tiên Tộc tới chăng nữa cũng không lấy làm lạ lắm.

Mấy lão già này chỉ quan tâm đến uy thế và địa vị quyền lực của mình mà thôi, vì những thứ đó mà có thể đánh đổi bất cứ giá nào.

Nhân tộc ư?

Hằng Thiên Tinh ư?

Trong lòng mấy lão già này đều không đáng một xu nào hết!