Âu Hà nhìn gương mặt nam nhân tuấn mỹ kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác nao nao rung động bất thường.
Mặc dù phải tới dâng lên nguyên âm hầu hạ Thanh Ngọc, nhưng thực ra nàng cũng chẳng coi trọng việc này lắm.
Sống trong Thiên Ma Cung từ nhỏ, nên quan niệm của Âu Hà cũng khác hẳn nữ nhân bình thường.
Nàng từ trước tới nay chỉ thân mật với chủ nhân Trần Kiều Ân của mình mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ gần gũi với một nam nhân thực thụ cả.
Hơn nữa… hình như người này còn rất bá khí, rất… ghê gớm.
Không biết làm sao mà cả dung nhan yêu mị của Âu Hà bỗng nhiên đỏ bừng cả lên, mị thể của nàng lại bắt đầu có dấu hiệu e lệ thẹn thùng.
Ấy vậy mà Âu Hà xấu hổ!
Hai bắp chân của Âu Hà khép dần lại, muốn che đi nơi tư mật kia, nhưng rất nhanh, Thanh Ngọc đã không làm nàng được như ý.
Hắn nhào tới, toàn thân đè lên người Âu Hà, dùng một cánh tay chắc khỏe để Âu Hà gối đầu lên, sau đó bá đạo hôn xuống nơi phát ra giọng nói mê đảo chúng sinh kia.
Âu Hà vươn hai cánh tay ôm lấy cổ Thanh Ngọc, níu đầu hắn xuống, cũng chủ động dâng lên đôi môi kiều mị, dây dưa không dứt.
Dù gì Trần Kiều Ân và Âu Hà cũng đã ân ái gần gũi đã quen, nên động tác của Âu Hà cũng vô cùng thành thục.
Thanh Ngọc hung tính đại phát, đầu lưỡi xâm chiếm mạnh mẽ vào trong đôi môi xinh xắn, bàn tay thì không ngừng xoa bóp lấy bầu vú mềm mịn mà co giãn kia.
Âu Hà đỏ bừng cả mặt, hai mắt nhắm chặt, trong lòng đê mê tận hưởng cảm giác mới lạ mà một nam nhân chân chính đem lại.
Khí thế bá đạo cương mãnh của Thanh Ngọc ngập tràn tâm trí Âu Hà, khiến nàng tê dại như bị điện giật, rung động không thôi. Sau khi hai người vần nhau hồi lâu, Âu Hà mới thỏ thẻ nói:
- Ngồi ra mép giường đi, nô tỳ hầu hạ công tử.
Thanh Ngọc mỗi lần nghe thanh âm từ cổ họng Âu Hà phát ra lại lập tức run rẩy cả người, chỉ muốn nhanh chóng đè nàng ra mà hung hăng chà đạp. Hắn thầm nghĩ nếu giọng nói này lát nữa mà nỉ non cầu xin mình làm nhẹ thôi thì đúng là mỹ diệu vô cùng.
Thanh Ngọc ngồi ra mép giường, còn Âu Hà thì đã quỳ xuống giữa hai chân hắn. Trước mặt nàng là một vật ngạo nghễ đã đang đứng thẳng, tỏ ý hùng hổ khiêu khích.
Âu Hà lần đầu tiên hầu hạ nam nhân, do dự hồi lâu, cuối cùng hé môi, ngậm lấy cây nhục côn to lớn kia vào miệng. Khi môi nàng vừa chạm vào đầu mệnh căn, thân thể Thanh Ngọc không nhịn được mà rùng mình, cảm giác tràn đầy dục vọng sôi trào lên không cách nào kiềm chế được.
Hắn đưa tay ra bắt lấy gáy Âu Hà, đẩy một cái thật mạnh, lập tức cây trường thương kia đã cắm sâu ở trong miệng nàng.
Âu Hà không thể nào mút hết cây mệnh căn kia vì nó quá dài, nên chỉ liên tục dùng đầu lưỡi ướt át của mình mà liếm liên tục vào đó, một lúc lâu sau mới chầm chậm phun ra nuốt vào.
Dường như Âu Hà cố tình, nàng còn cố ép khoang miệng thật chặt, khiến cho hung vật kia bị o ép chặt chẽ trong nơi ẩm ướt mê người ấy.
Thanh Ngọc thoải mái cả người, hạ thân như muốn nổ tung, hắn thật không ngờ Âu Hà lại có kỹ thuật cao siêu như vậy.
Nàng không còn e lệ thẹn thùng như lúc trước, mà cang lúc càng mút nhanh, mút mạnh hơn.
Gương mặt tuấn mỹ của Thanh Ngọc chợt hiện lên vẻ thỏa mãn, hắn nhếch miệng cười, dùng toàn lực vươn tay ra ôm lấy thân thể của Âu Hà, ném nàng lên giường. Thanh Ngọc tách đôi chân ma mị của nàng ra, sau đó gục mặt xuống mà ngoạm lấy gò mù nhẵn mịn kia.
- Ưmm…A…
Thanh Ngọc suồng sã mạnh bạo, cái lưỡi hung hãn của hắn quét mạnh khắp bốn phương tám hướng, sau đó điên cuồng tiến vào bên trong, muốn thăm dò nơi tư mật ướt át của Âu Hà.
Hai bàn tay Thanh Ngọc đưa lên sờ soạng khắp nơi, vuốt ve xoa nắn hết mức có thể. Hắn không chút khách khí, se mạnh hai điểm hồng trên bầu vú căng tròn ngạo nghễ kia, khiến Âu Hà phải rên lên âm thanh rung động lòng người.
- A…chết nô tỳ mất…a…
Tư thế này lại là khiến Âu Hà không thể chịu đựng nổi!
Khí tức nam nhân nóng hừng hực áp sát vào, cuốn lấy mị thể của Âu Hà, khiến nàng lâm vào cơn hoan lạc say đắm. Trong thoáng chốc, vậy mà Âu Hà cứ tưởng bản thân mình đang ở giữa chốn bồng lai tiên cảnh.
Tư vị cái lưỡi thô bạo kia liếm qua liếm lại chỗ đó quả thực mê người, còn hấp dẫn hơn lúc Trần Kiều Ân liếm cho nàng gấp cả trăm cả ngàn lần!
Âu Hà gần như hoàn toàn mất đi lý trí, toàn thân nàng lúc này không còn chút sức lực nào, cảm xúc mê đắm kia làm tâm thần nàng hỗn loạn.
Âu Hà cầu xin trong vô lực:
- Xin người, dừng lại đi…a…ưm…đừng…a…
Hai cánh tay thon dài của Hà Âu muốn đẩy đầu Thanh Ngọc ra, nhưng cảm giác tê dại đê mê kia lại trào đến, khiến Âu Hà không còn hơi mà làm vậy nữa, chỉ đành mặc kệ cho hắn giày vò.
Trong miệng Thanh Ngọc giờ đã tràn đầy âm thủy ướt át, đầu lưỡi hắn vẫn tiếp tục ngoe nguẩy, tham lam mút lấy thêm nữa.
Cho tới lúc Âu Hà phải cong mình lên gào thật to mà phun trào khoái cảm, Thanh Ngọc mới buông tha.
Chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục nhào lên người nàng.
Hắn đè Âu Hà xuống, lại tiếp tục hôn hít khiến nàng muốn ngạt thở, tay phải hắn phủ lên bầu vú bên trái, tìm ngay được chú tiểu bạch thỏ non mềm mà tha hồ nhào nặn.
Chịu sự giày vò cương mãnh bá đạo của nam nhân, Âu Hà đã hoàn toàn thua trận, mắt nàng nhắm nghiền, thân hình yểu điệu thon thả kia uốn éo bên dưới người Thanh Ngọc, trong miệng nàng liên tục rên rỉ cầu xin bằng thứ âm thanh không ai có thể kháng cự lại:
- A…ưm…hành hạ nô tỳ đi…a…
Thanh Ngọc nhanh chóng banh chân Âu Hà ra, rồi đưa đầu mệnh căn mình tới cửa âm huyệt của nàng.
Âu Hà tóc mây rũ rượi, nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng. Âm huyệt Âu Hà liên tục tuôn trào ra âm thủy ướt át, đầu óc nàng lúc này đã hoàn toàn mụ mị, chỉ mong làm sao vật to lớn kia mau chóng đâm vào trong nơi đó của mình.
Cảm giác này so với ân ái với nữ nhân thì phải phê hơn mấy vạn lần!
Mị thể Âu Hà uốn éo liên hồi, từ đôi môi thơm phát ra tiếng van nài liên tục.
- Ưm…chủ nhân, làm chết nô tỳ đi…
Thanh Ngọc khóe miệng khẽ nhếch, hạ thân hắn thúc một cái thật mạnh!
Âu Hà đang nằm mà cũng phãi ưỡn người lên, từ khóe mi nàng tràn ra một giọt lệ nóng.
Cây nhục côn kia phá tan tấm màng ngăn cách, chạm vào tới đáy, khiến cho Âu Hà run rẩy không thôi, vừa đau đớn mà lại sung sướng thỏa mãn tới tột cùng. Âu Hà mở tròn đôi mắt đầy mị hoặc, trong miệng nàng ưm ưm những âm thanh dâm đãng, như thể đang mời gọi Thanh Ngọc hành hạ nàng đi!
Thanh Ngọc dâm tính đại phát, hạ thân thì bắt đầu di động liên hồi.
Mỗi một lần Thanh Ngọc đưa mệnh căn của mình vào tới tận nơi hoa tâm, Hà Âu lại rên lên liên hồi. Hắn cảm nhận được chỗ tư mật ấm áp kia đang bóp nghẹt lấy tiểu huynh đệ của mình. Phải nói âm thanh ma mị của nữ nhân này khiến cho Thanh Ngọc không thể dừng lại được.
- A!…a…nô tỳ sướng chết mất…a…làm nô tỳ như lúc làm với chủ nhân đi…a…
Thanh Ngọc đẩy như một cái máy. Mỗi lần hạ thân thúc tới, hắn lại phả hơi thở nam tính mạnh mẽ của mình vào mặt Âu Hà, khiến nàng say đắm vấn vương.
Một lúc sau, hắn để Âu Hà quỳ bằng gối ở đó, rồi bắt đâm mạnh vào cặp mông căng mịn phổng phao của nàng từ phía sau.
Dưới bóng lưng trần thon thả điệu đà kia, Thanh Ngọc dùng hai bàn tay bám vào hai vai Âu Hà, kéo ngược thân người nàng lại, hạ thân thì vẫn đẩy từng cú thật nhanh, thật mạnh.
Âu Hà kêu gào lên:
- A…chết nô tỳ mất…a…
Thanh Ngọc nghe vậy, chạy nước rút với tốc độ khủng bố hơn.
Lúc sau, hắn còn bắt Âu Hà đứng dậy chống tay vào tường, trong khi đó Thanh Ngọc ở đằng sau thì vẫn cắm ngập chiếc mệnh căn khủng bố kia vào hạ thể nàng mà di động tới tấp.
Bạch! Bạch!…
Âu Hà đã sung sướng đến mức tê dại, mị thể nàng giật giật liên hồi, chỉ biết giương cặp mông cong cớn trắng hồng mà đón lấy những cú nhấp mạnh mẽ của Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc dấn thật mạnh những phát đâm như lôi đình cuối cùng. Kèm theo những hơi thở gấp gáp, tiếng rên rỉ cầu xin của Âu Hà, Thanh Ngọc cuối cùng cũng bắt đầu phun ra tinh hoa, rồi hắn nhào lên ôm lấy thân thể kiều diễm kia mà tiếp tục hôn hít mạnh mẽ.
Hắn phải làm thêm lần nữa, bởi vì cái âm thanh nữ nhân này phát ra khiến Thanh Ngọc muốn điên rồi.
- A…a…
Âu Hà thở dốc, gấp đến sắp chết rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy việc ân ái này lại mê đắm và sung sướng tới vậy.
Âm huyệt Âu Hà tràn ra dòng quỳnh tương ngọc dịch, hòa quyện với dòng tinh hoa kia, báo hiệu kết thúc một trận giao hoan hoàn mỹ.
Nhưng mà nàng không biết, con mãnh thú kia còn muốn nàng thêm lần nữa.
…