Trên đường đi về đình viện Thanh Ngọc không ngừng quan sát địa thế xung quanh Hắc Long Viện, nơi này quả nhiên ưu nhã tĩnh mịch. Mặc dù bên ngoài kia là một thành trì tấp nập, nhưng ở đây không hề nghe thấy được chút tạp âm ồn ào nào cả, hơn nữa trong không khí ngập tràn một mùi u lan thoang thoảng.
Thanh Ngọc bước vào đình viện, rồi ngồi xuống trầm tư suy nghĩ, còn Âu Hà thì nhẹ nhàng tới sau lưng bóp vai cho hắn, làm đúng chức trách của một Ma nô hầu hạ khách nhân.
Nàng cũng rất tò mò, không biết vị Nguyễn gia tiểu thái tử này có ghê gớm như lời người ta hay đồn đại hay không.
Nghe nói hắn một thân kinh tài tuyệt diễm, lực áp toàn bộ thiên kiêu đỉnh tiêm, danh chấn Trung Vực. Hy vọng hắn có thể nghĩ cách cứu chủ nhân của nàng ra.
Thanh Ngọc truyền âm hỏi:
- Cái tên tân cung chủ kia trước đó là trưởng lão cao tầng của Thiên Ma Cung à?
- Không! Người này không biết từ đâu tới, ngay lúc chủ nhân bị hãm hại, lập tức Trưởng Lão Đoàn đề bạt hắn ngồi lên vị trí Cung chủ. Nghe nói người này trước đây là tán ma tu Hóa Chân trung kỳ, rất ghê gớm.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp:
- Nhật Thần Điện cầu thân, vậy nội bộ phía bên Thiên Ma Cung ý tứ ra sao?
Âu Hà vẫn nâng hai bàn tay thon nhỏ lên, liên miên xoa bóp trên vai Thanh Ngọc:
- Thiên Ma Cung còn bảy vị trưởng lão Hóa Chân khác, có bốn người đồng ý, còn ba người khác không đồng ý. Bốn người đồng ý kia theo phe Tấn Phi Vũ, còn ba người không đồng ý lại theo phe Ma Nhị trưởng lão. Ma Nhị trưởng lão trước giờ vẫn luôn trung thành với chủ nhân, chưa bao giờ hai lòng. Tình huống bên Ma Nhị trưởng lão bây giờ không tốt lắm, luôn bị phe Tấn Phi Vũ áp chế một đầu, bây giờ coi như là hữu danh vô thực, không có chút quyền lực thực chất nào cả.
Xem ra tình huống ở trong Thiên Ma Cung này cũng không hề an ổn chút nào.
Tên Tấn Phi Vũ kia chắc chắn là được kẻ khác thao túng đằng sau ở bên ngoài rồi nhồi vào nội bộ Thiên Ma Cung. Kẻ này kể ra cũng không phải dạng vừa, ấy vậy mà điều khiển được cả một tên tán ma tu Hóa Chân trung kỳ làm con rối cho hắn.
Hơn nữa, cái đám Nhật Thần Điện chắc chắn bây giờ cũng đã chịu sự chi phối của người ta.
Nếu tính cả bọn Chân Vũ Cung tham tài hơn mạng kia nữa, vậy thì thế cục này không ổn.
Tam đại ẩn môn này thế lực liên hợp lại chắc cũng phải có tới gần hai mươi tu sĩ Hóa Chân, đến lúc đó lực lượng kinh khủng ấy mà tràn vào Trung Đô càn quét thì đúng là một hồi đại họa.
Thanh Ngọc có thể chắc chắn rằng nhà họ Tần không có đủ thực lực để thao túng cả một ẩn môn như Nhật Thần Điện trong tay, vậy nên hắc thủ phía sau màn này là một kẻ khác.
Trong đầu Thanh Ngọc bỗng dưng nổi lên một suy đoán kinh khủng, làm hắn đang ngồi im mà cũng phải bất giác rùng mình.
Thanh Ngọc hy vọng hắn phán đoán sai, nếu không chắc chắn cả tinh cầu này sẽ sớm phải lâm vào một tràng hạo kiếp tinh phong huyết vũ.
Thực ra ở thời điểm hiện tại, Thanh Ngọc đau đầu nhất là việc có ba tên tu sĩ Hóa Chân của Nhật Thần Điện ở đây, còn hắn thì bơ vơ một mình.
Về việc đám cao tầng Thiên Ma Cung kia, Thanh Ngọc không hề e sợ.
Hắn chỉ cần triệu hồi ra Chân Thân, lập tức có thể chân chính quét ngang địa bàn toàn là Ma tu này. Sau khi có được Ma phù văn, độ áp chế của Thanh Ngọc đối với Ma tu lại càng thêm khủng bố.
Một người có được huyết mạch Chí Tôn Thủy Ma Thánh cùng với Đại Đạo bản nguyên Ma phù văn mà đứng ở trong một nơi toàn Ma tu là cái khái niệm gì?
Quân lâm thiên hạ a!
Nói đi cũng phải nói lại, điều Thanh Ngọc muốn bây giờ là trong tình huống không bứt dây động rừng, lại phải giết chết được ba tên Trưởng lão Nhật Thần Điện kia, mà không ai biết là hắn ra tay cả.
Xem ra muốn cứu Trần Kiều Ân, thì phải tính toán cho kỹ càng đấy.
Bỗng dưng, Âu Hà truyền âm cho Thanh Ngọc:
- Công tử, người có thể mau chóng cứu chủ nhân ra được không, Âu Hà thực sự rất nhớ nàng.
Thanh Ngọc ngoảnh mặt lại, đã thấy Âu Hà rơi lệ từ lúc nào. Xem ra cảm tình của Trần Kiều Ân và nàng rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên thân mật xác thịt cùng nhau.
Nữ nhân này có vẻ si mê Trần Kiều Ân đến điên dại mất rồi.
Cũng đúng thôi, đến hắn còn mê nữa là?
Thanh Ngọc đưa tay lên vai, chạm nhẹ vào bàn tay thon nhỏ của Âu Hà, làm nàng có hơi giật mình. Hắn truyền âm an ủi:
- Không lo, Kiều Ân là nữ nhân của ta, không ai được động tới nàng hết.
Nói tới đây, bỗng nhiên Thanh Ngọc cảm nhận được một luồng địch ý ghen tuông như có như không của Âu Hà. Hắn ngạc nhiên quay lại nhìn:
- Không phải nàng yêu Kiều Ân đó chứ?
Âu Hà ngượng ngùng gật đầu xác nhận:
- Ưm!
Trong đầu Thanh Ngọc bỗng dưng giống như có ngàn vạn con hà mã lao qua.
Thế gian này đúng là muôn màu muôn vẻ, không thiếu thứ hiếm lạ. Hai mỹ nhân yêu mị cỡ đó lại yêu nhau?
Kể ra thu cả hai nàng vào tay cũng không tệ.
Thanh Ngọc lại làm bộ giận dữ:
- Kiều Ân là người của ta, ấy vậy mà nàng lại dám yêu Kiều Ân?
Âu Hà thản nhiên nói:
- Thân thể của Âu Hà cũng có thể dâng cho công tử, nhưng tâm hồn của nô tỳ mãi mãi luôn thuộc về chủ nhân. Kể cả công tử có giết nô tỳ đi chăng nữa, nô tỳ vẫn ái mộ chủ nhân.
Thanh Ngọc lập tức vỗ tay lên trán.
Xem ra Âu Hà đã vương vào lưới tình với Trần Kiều Ân đến hết thuốc chữa rồi.
Không sao, chờ một lát nữa Thanh Ngọc sẽ cho nàng nếm thử tuyệt kỹ Hàng Yêu Ngũ Thập Phân Côn trong gần nửa canh giờ của mình, xem còn dám mạnh miệng nữa không!
Hừ!
Đoạn, Thanh Ngọc đứng dậy bế xốc Âu Hà lên, đem nàng vào phòng ngủ.
Âu Hà cũng cam chịu số phận, hai cánh tay thon thả vươn ra, ôm chặt lấy cổ Thanh Ngọc, mặc hắn bài bố. Dù gì thì chủ nhân Trần Kiều Ân của nàng cũng là người của hắn rồi, bồi thêm nàng vào nữa cũng không tính là chuyện quá đáng gì lắm.
Chỉ có điều Âu Hà hơi bất mãn một chút, nam nhân này mới tới mà đã làm trò háo sắc rồi, chẳng quan tâm gì tới chủ nhân đáng thương của nàng cả.
Thanh Ngọc nhìn khóe môi yêu mị của Âu Hà khẽ nhô ra, liền truyền âm nói:
- Không biết gì thì đừng có suy nghĩ lung tung. Nhất cử nhất động của ta ở trong Hắc Long Viện này đều bị người khác theo dõi!
Âu Hà tới đây mới bất giác ngớ người ra, sau đó bẽn lẽn gật đầu.
Hóa ra hắn muốn diễn trò cho người khác xem.
Ơ?
Nhưng mà tại sao lại lôi cả nàng xuống nước rồi?
Thanh Ngọc nhìn thấy Âu Hà đang ủy khuất, miệng khẽ nhếch lên. Ai bắt nàng cứ lởn vởn trước mặt ta làm gì? Lại còn dám ghen tuông với ta nữa chứ?
Chủ nhân nàng là của ta, nàng cũng là của ta nốt!
Cái này có tiện nghi mà không chiếm đúng là đồ con lợn!
Thanh Ngọc đặt Âu Hà xuống giường, thành thạo cởi tung y phục của nàng ra.
Có vẻ như nữ nhân Âu Hà này cũng vô cùng thành thục, mặt chẳng hề đổi sắc chút nào, thậm chí còn ném lại cho hắn một mị nhãn mê người.
Âu Hà sở hữu hai bầu vú trắng mịn vểnh cao, mềm mịn vô cùng. Thân thể nàng có hơi gầy yếu một chút, nhưng phải công nhận dáng người này không chê vào đâu được.
Vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông thì lại tương phản trái ngược, căng tràn đầy đặn.
Hai bắp đùi trắng như bạch ngọc kéo dài thẳng tắp, thậm chí Âu Hà còn cố tình giạng hai chân ra trước mặt Thanh Ngọc, muốn phô trương nơi tư mật hương diễm kia ra cho hắn tận tình ngắm nghía.
Yêu nữ!
Thanh Ngọc chỉ thấy nơi đó nhỏ nhắn tinh xảo, hai mép thịt hồng hào non nớt, phía trên gò mu kia còn chẳng có chút cỏ dại nào. Xem ra phong cách của Âu Hà và Trần Kiều Ân cũng giống nhau, cả hai nàng đều thích chỗ đó láng mịn sạch sẽ một chút đấy.
Mị thể của Âu Hà lại khác với Trần Kiều Ân, nó tỏa ra một mùi hương dịu dàng mà quyến rũ, chứ không nóng bỏng khêu gợi như chủ nhân của nàng.
Thanh Ngọc thoát y, sau đó đưa bàn tay ra vuốt ve thân thể yểu điệu trần truồng của Âu Hà:
- Có nguyện ý làm nữ nhân của ta không?
- Công tử cởi sạch sẽ người ta ra rồi, bây giờ còn hỏi có nguyện ý hay không?
Lại một lần nữa nghe được thanh âm mị hoặc điên đảo của Âu Hà, chưa gì mà hạ thân Thanh Ngọc đã tràn đầy dục vọng.
Giọng nói này đúng là giết người không cần dao!
Thanh Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, phát ra giọng điệu bá đạo:
- Ta chỉ hỏi nàng cho vui thôi, chứ bất cứ nữ nhân nào Nguyễn Ngọc ta đã vừa ý thì cho dù có chạy tới góc bể chân trời cũng không trốn thoát được!