Chương 273: Tiềm hành

Nơi đây là một đại điện tối tăm tĩnh mịch trong một tòa đại viện của Thiên Ma Cung.

Không khí nơi này vô cùng quỷ dị thâm trầm, khiến cho người ta nhìn qua cũng sinh ra cảm giác rùng mình khiếp sợ.

Thi thoảng trong không gian còn có những âm thanh gào thét ai oán, như thể chúng được vọng lên từ cõi u minh chi địa.

Đứng giữa đại điện tối đen ấy lúc này là một nam tử trung niên có tu vi Hóa Chân trung kỳ. Gương mặt hắn tràn đầy sự thâm hiểm mưu mô, hai con mắt sâu xa âm trầm.

Đây chính là tân cung chủ Thiên Ma Cung, Tấn Phi Vũ.

Lúc này hắn đang đứng trên một bình đài cao hơn một trượng, được khắc đầy những đồ án quỷ dị, nói chuyện cung kính cùng với một hắc sắc thủy tinh cầu to bằng quả bóng, vô cùng quỷ dị.

Tấn Phi Vũ thưa:

- Đại nhân, tiểu tử kia quả nhiên đã mò tới Thiên Ma Cung, đúng y như những gì đại nhân dự đoán.

Từ hắc sắc thủy tinh cầu lại truyền ra một giọng điệu tà ác, như ma quỷ chốn cửu u địa ngục:

- Ồ? Đã tới rồi sao? Vậy cũng nhanh đấy. Ngươi tính toán tiếp theo nên xử lý thế nào?

Tấn Phi Vũ giật giật gương mặt gớm ghiếc của hắn hồi lâu, sau đó đáp:

- Đại nhân an tâm. Tên tiểu tử kia chắc cũng chỉ mang trong mình một loại huyết mạch tầm thường mà thôi. Hắn áp chế được mấy tên Ma tu tầm thường ở Hằng Thiên Tinh này, chứ không áp chế được tiểu nhân. Tiểu nhân dù gì cũng là mang trong mình dòng máu Huyết Sát Địa Ma.

Âm thanh tà ác từ thủy tinh cầu tiếp tục vang lên:

- Sư tử vồ thỏ cũng phải vồ cho toàn lực. Ngay ngày mai ngươi liên hợp với ba tên trưởng lão Nhật Thần Điện kia bày binh bố trận, nhất định phải giết được hắn!

Tấn Phi Vũ cung kính đáp:

- Đại nhân cứ an tâm đi, lần này tiểu tử đó chạy lên trời cũng khó thoát.

- Được rồi. Mấy tên Trưởng lão Thiên Ma Cung còn lại, nhanh chóng tìm cơ hội tiếp cận sử dụng Nô Ma Huyết Chú lên người chúng, khiến cho toàn bộ Thiên Ma Cung phải nghe theo sắp đặt của chúng ta. Sắp tới các vị đại nhân bên trên có lệnh phải nhanh chóng chiếm được Hằng Thiên Tinh này vào tay.

Trong ánh mắt Tấn Phi Vũ hiện lên sự tham lam hung ác, hắn chắp tay nói:

- Tiểu nhân nguyện dốc hết sức mọn vì các vị đại nhân, dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại ngần mảy may!

Âm thanh tàn ác kia nói một câu cuối cùng rồi hắc sắc thủy tinh cầu bắt đầu mờ nhạt tiêu biến trong không gian:

- Chỉ cần ngươi giết được tiểu tử kia, khi quay về Ma giới vị trí Ma Vương là nắm chắc trong tầm tay, nhớ lấy, nhớ lấy…

Giờ Tý hai khắc.

Thanh Ngọc lúc này đang nằm trên giường lớn ở Hắc Long Viện.

Tay hắn vẫn còn đang được Âu Hà gối lên.

Nữ nhân này đã mệt mỏi cực độ mà ngủ thiếp đi, nguyên do là bị hành hạ suốt hơn một canh giờ liền.

Thanh Ngọc đột nhiên mở mắt, sau đó nhẹ nhàng phong bế kinh mạch của Âu Hà lại, tránh việc nàng đột nhiên tỉnh lại mà làm ra động tĩnh, rồi hắn nhanh chóng rời giường.

Tay Thanh Ngọc bỗng nhiên kết năm đạo thủ ấn, sau đó đánh về năm góc của Hắc Long Viện. Ở những địa phương này bị gắn cấm chế theo dõi, hắn đã phát giác ra từ lâu.

Chẳng qua Thanh Ngọc không muốn bứt dây động rừng, nên cứ giả bộ làm như không biết gì.

Hắn cũng không hề phá hủy những cấm chế này, mà Thanh Ngọc chỉ thay đổi nguyên lý vận hành của chúng một chút, khiến cho những người đang âm thầm theo dõi trong bóng tối kia không hề phát giác được điểm bất thường mà thôi.

Sau khi quan sát kỹ càng thêm tòa đình viện này một lần nữa, kiểm tra không có gì sai sót, Thanh Ngọc lập tức dùng Độn Địa Thuật tiềm hành xuống mặt đất, nhanh chóng lao về phía ngục giam nơi Trần Kiều Ân đang bị nhốt.

Sắp tới Thiên Ma Cung này không biết còn có biến cố gì xảy ra, hiện tại hắn phải nhanh chóng đảm bảo an toàn cho nữ nhân của mình trước đã.

Thanh Ngọc tiềm hành với tốc độ cực nhanh, hắn lao vun vút đi dưới tầng đại địa bên dưới Thiên Ma Cung mà không hề có một ai phát giác ra cả.

Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng đã tới được gần với một tòa địa cung.

Sử dụng Chân Thân tỏa thần thức vào trong, Thanh Ngọc nhìn thấy được tình huống mà lập tức cắn chặt răng vào nhau, vô cùng tức giận.

Nơi đây là một địa cung to lớn, trong không gian còn lớt phớt mấy ngọn ma hỏa màu xanh lập lờ bay lượn, soi sáng khắp nơi dưới lòng đất tối tăm.

Ở giữa tòa địa cung này có một cái hồ nhỏ, bên trong đó ngập tràn một thứ quái thủy đỏ sẫm như máu tươi, đang sôi lên sùng sục, thi thoảng lại có vài bong bóng nước nổ đánh “Bụp…” mang theo những làn khói trắng lan tỏa ra khắp nơi.

Bên trong hồ máu quỷ dị kia, ấy vậy mà Trần Kiều Ân lại bị đóng đinh hai tay và hai vai lên trên một cây thập tự bằng gỗ.

Sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, không có chút huyết khí nào, dung nhan kiều diễm mỹ lệ đã có mấy vết rạch sâu hoắm, từ nơi đó còn có những vệt máu dài đã đông kết lại, trông qua thôi cũng có thể thấy được đau đớn tới nhường nào.

Trên thân thể yếu đuối đang bị trói chặt trên cây thập tự kia đã tràn đầy những vết thương do đòn roi ác liệt. Thậm chí phần bụng dưới của Trần Kiều Ân còn bị dìm ngập trong thứ nước màu đỏ quỷ dị đang sôi sùng sục ấy, chịu ngàn vạn tra tấn khổ ải.

Thanh Ngọc nghiến chặt răng lại với nhau kêu ken két, vốn dĩ hồi chiều lúc phát hiện ra nàng ở đây hắn đã có ý định xông tới giải cứu ngay lập tức, nhưng chính vì không biết đối phương còn có con bài gì chưa lật, nên đành thôi.

Thanh Ngọc lại phải diễn một màn công tử háo sắc với Âu Hà, để mấy người đang theo dõi hắn lơ là, rồi tới đêm mới có thể tiềm hành tới nơi này mà cứu Trần Kiều Ân ra được.

Hắn sau khi thề trong lòng nhất định phải bằm thây những kẻ đã tra tấn nàng ra làm muôn vạn mảnh xong, thì rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Bất kể dù cho muốn làm một sự việc gì đi chăng nữa, nếu không có một cái đầu lạnh, thì chẳng những không thể thành sự, mà còn tự đẩy bản thân mình vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thanh Ngọc nhanh chóng sử dụng Hệ thống giám định toàn bộ hoàn cảnh nơi này.

Khắp nơi xung quanh tòa địa cung được bố trí rất nhiều cấm chế tinh vi phức tạp, có thể gọi là liên hoàn cấm.

Tên khốn kiếp nào bố trí ra loại liên hoàn cấm này cũng đủ thâm độc, chỉ cần có ai đó bước vào phạm vi cấm chế, thì ngay lập tức một lượng lớn Bạo Liệt Viêm Thạch được chôn sâu dưới nền địa cung sẽ ngay lập tức phát nổ, lúc đó thì dù cho có là thần thánh trên trời tới cũng khó cứu.

Bạo Liệt Viêm Thạch là tài liệu nổ Tôn cấp hiếm có, chuyên dùng trong quân đội để phá núi tạo đường, với số lượng nhiều như thế kia thì khi bạo phát cho dù là cường giả Hóa Chân dính phải, mặc dù không chết cũng phải bị lột một lớp da.

Cũng may là Thanh Ngọc có Hệ thống, nếu không cứ cưỡng ép lao vào địa cung cứu người thì chắc chắn cả hắn và Trần Kiều Ân đều phải chết không thể nghi ngờ.

Thanh Ngọc tức tốc suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên, không biết là đã có âm mưu quỷ kế gì. Sau đó hắn bắt đầu hành động.

Muốn xử lý vấn đề phải xử lý từ ngọn.

Nhanh chóng tiềm hành sâu xuống lòng đất, Thanh Ngọc tìm tới số Bạo Liệt Viêm Thạch đang được chôn ở dưới nền địa cung.

Hắn liên tiếp kết vô số thủ ấn huyền ảo, sau đó mạnh mẽ ngắt cấm chế kích nổ liên kết giữa liên hoàn cấm trên kia với số Bạo Liệt Viêm Thạch này.

Quơ tay ra, thu toàn bộ số Bạo Liệt Viêm Thạch vào Đế Tinh Giới, xong xuôi Thanh Ngọc mới bắt đầu đi xung quanh phá giải tiếp cái liên hoàn cấm kia.

Khi sử dụng Thiên Diễn Kinh thôi diễn số cấm chế này, Thanh Ngọc phát hiện ra đẳng cấp cấm chế này vậy mà đã vượt ra khỏi Đế cấp!

Không biết hắn nghĩ tới điều gì mà toàn thân Thanh Ngọc toát hết cả mồ hôi lạnh!

Hơn nữa liên hoàn cấm này khi bị người khác động tay động chân vào thì tức khắc người thiết lập ra nó cũng sẽ biết ngay.

Thanh Ngọc xoắn xuýt hồi lâu, chưa biết làm thế nào cho tốt.

Ngây ngốc một chút, hắn cắn răng nhìn về phía Trần Kiều Ân lẩm bẩm:

- Ân Nhi, gắng gượng chờ ta thêm nửa ngày nữa, nửa ngày sau chắc chắn ta sẽ cứu nàng ra ngoài!

Sau đó, Thanh Ngọc lại nhanh chóng tiềm hành vun vút đi dưới đại địa, không biết là muốn làm gì.