Không chỉ dừng lại ở đó, Trương Phù Hoa tiếp tục tỏa ra khí thế cường đại của thần thức, trên đỉnh đầu nàng bỗng dưng xuất hiện năm vòng kim luân, khiến cho các trưởng bối tông môn khác cảm thấy như bị vô vàn kim châm đâm vào thức hải, vài người tu vi yếu kém lập tức thổ huyết tại chỗ, có người còn lập tức lâm vào hôn mê, không gượng nổi nữa.
- Hoàng Cung! Luyện Thần giả Hoàng Cung cảnh!
Một lão giả thét to!
Thanh Ngọc đứng sau lưng Trương Phù Hoa cũng là tán thán không thôi. Hắn càng thêm hiểu rõ bản chất của cái thế giới tu hành này. Khinh thường kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Khi ngươi thấy đối phương dễ ăn là bắt đầu lấn lướt uy phong, còn thấy đối phương mạnh mẽ thì lại là khúm núm bợ đỡ.
Lực lượng! Phải có lực lượng!
Nếu không có lực lượng cường đại thì chỉ có thể nhìn người ta giẫm lên đầu mình mà thôi.
Nghĩ tới đây, khao khát đối với sức mạnh của hắn lại cao thêm một phần, mầm mống đạo tâm trong thức hải của hắn lại dần trở nên vững vàng thêm một chút.
Thanh Ngọc biết Trương Phù Hoa làm vậy là muốn dọn đường sẵn cho bọn hắn sau khi vào trong bí cảnh.
Bất cứ kẻ nào có tiểu tâm tư với đệ tử Vạn Hoa cốc thì nên chuẩn bị sẵn sàng cho cơn thịnh nộ của nàng đi.
Mấy vị nữ đệ tử Vạn Hoa cốc thì nhìn Trương Phù Hoa với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Thật cường đại!
Trong lòng các nàng âm thầm xem Trương Trưởng lão trở thành mục tiêu phấn đấu của đời mình.
Cái tâm sùng bái cường giả là không bao giờ có thể thay đổi được.
Khó coi nhất bây giờ phải nói tới Mai Dương tông rồi. Trưởng bối của Mai Dương tông là một tên trung niên văn sĩ, tu vi Hóa Thần trung kỳ, trông vẻ bề ngoài thì có vẻ là một cao nhân đắc đạo. Nhưng Thanh Ngọc cảm thấy mắt hắn đang đảo loạn khắp nơi, không có vẻ là người tốt.
Trước khi tới đây Trương Phù Hoa có nói với Thanh Ngọc Mai Dương tông có ẩn giấu một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, nhưng lại không để lộ thông tin ra ngoài, không biết bọn chúng có ý định gì.
Trương Phù Hoa thu hồi khí thế, cất cao giọng nói:
- Ta muốn dùng yêu cầm bay tới chân núi đấy, các ngươi có ý kiến gì sao?
Một loạt các trưởng bối tông môn mặt trông như ăn phải con ruồi, vội vàng xum xoe lại chắp tay:
- Không dám không dám, tiền bối có hạ xuống ngay đỉnh núi cũng không vấn đề gì!
- Đúng đúng đúng! Không vấn đề gì!
- Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối, để sau này bọn vãn bối còn tiện xưng hô?…
Một đám nịnh hót bắt đầu xum xoe quanh Trương Phù Hoa. Nàng liếc mắt với tất cả bọn hắn, thản nhiên nói một câu:
- Ta và Đàm Bách Hương Đàm sư tỷ lịch luyện ở xa về, nay Đàm sư tỷ thần công đại thành, đã vấn đạo Đại Thừa, bây giờ chuẩn bị di dời cả tông môn đi Trung Vực, các ngươi trong khoảng thời gian bọn ta còn ở đây thì cư xử biết điều một chút, nếu không đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn!
Mấy vị trưởng bối tông môn nghe thấy quả bom này nổ thì toát hết cả mồ hôi lạnh, nhao nhao nói không dám.
Người ta không chỉ có Hợp Thể kỳ, người ta còn có Đại Thừa kỳ a!
Dây vào chính là muốn chết!
Vạn Hoa cốc tự nhiên đã trở thành một điều cấm kỵ trong đầu bọn hắn, lần này về tông nhất định phải thông báo lên trên, răn đe đệ tử từ nay nhìn thấy người Vạn Hoa cốc phải cách xa ba thước, lễ nghi đầy đủ!
Nói xong câu này, Trương Phù Hoa mang theo chúng đệ tử tiến về một chỗ vắng vẻ ngay bên cạnh tế đàn, bốn tông môn nhất lưu Phong Hoa Môn, Sơn Ma Lĩnh, Bắc Thái Tông, Yên Hoa Tông khi nhìn thấy nàng đều là kéo đệ tử xích ra một khoảng, nhường lại chỗ trống.
Thanh Ngọc bất chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, sau khi quay đầu lại thì thấy một nữ tử toàn thân khoác áo choàng đen, không rõ hình dáng bên trong, đầu mang phượng quan tinh xảo, trên mặt còn đeo một mạng che màu đen đang phóng tầm mắt về phía hắn.
Khi Thanh Ngọc bắt được ánh mắt này, nhìn lại về phía nàng thì nàng lại bất ngờ híp mắt cười với hắn.
Ai vậy nhỉ?
Sau khi dùng hệ thống giám định xong thì mới biết được đây chính là Mai Sương Sương, lâu chủ Hồng Trần lâu, đối tượng mà hắn phải đè ra yêu thương cái mông nhỏ của nàng.
Hồng Trần lâu cũng tham gia bí cảnh ư?
Nhưng sao Ly Ly lại nói Mai Sương Sương không hề có sát ý với mình?
Không phải nàng phái người tới giết mình sao?
Thanh Ngọc tấm tắc kêu kỳ lạ.
Sau khi hỏi nhỏ Trương Phù Hoa, mới biết được Mai Sương Sương này cũng có tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Gánh nặng đường xa a!
Đánh cái mông nhỏ của cường giả Hóa Thần trung kỳ, nói nghe thì dễ.
Bần tăng sắp xong rồi, chờ bần tăng một xiu xíu nữa thôi!
…
Ầm ầm ầm ầm
Trên tế đàn lúc này bỗng dưng hiện ra một vòng xoáy tối đen như mực. Tất cả đệ tử các tông môn đang ngồi dưỡng thần hoặc đang nói chuyện phiếm bỗng nhiên đột ngột đứng dậy.
Sau khi vòng xoáy đen hiện ra, Thanh Ngọc có thử dùng thần thức thăm dò vào bên trong vòng xoáy, nhưng hắn kinh ngạc nhận thấy thần thức của mình đang bị vòng xoáy nuốt trọn, hắn đành vội vàng thu thần thức về.
Một lão giả của Phong Hoa Môn đứng ra nói:
- Các đệ tử nghe cho kỹ, bí cảnh mở ra rồi, nên nhớ đúng mười ngày sau phải quay lại lối ra vào để rời bí cảnh, nếu không sẽ hoàn toàn bị nhốt vào trong đó không cách nào trở ra.
Sau đó lão giả này chắp tay về phía Trương Phù Hoa:
- Mời đệ tử quý cốc đi trước.
Trương Phù Hoa nhẹ gật đầu, quay lại nói với chúng đệ tử:
- Các con phải theo sát Tiểu Ngọc, không được rời nửa bước, nếu để cho ta biết có ai vào trong đó mà giở trò khôn lỏi, khi ra đây đừng trách ta ác độc.
Mấy người các nàng nhao nhao gật đầu, sau đó theo chân Thanh Ngọc tiến vào bí cảnh.
Khi Thanh Ngọc bước gần tới vòng xoáy màu đen, hắn cảm thấy một lực hút vô cùng cường đại kéo hắn vào trong. Khi hắn mở mắt ra lại thì đã thấy mình cùng chín sư tỷ muội Vạn Hoa cốc đang đứng trước một bình nguyên màu xanh ngút ngàn kéo dài đến tận chân trời.
- Ai có thể tạo ra một phương thế giới như này! Thật lợi hại!
Hắn còn đang cảm thán về độ rộng lớn của nơi đây thì Tiểu Long không biết từ đâu đã lao ra trước mặt hắn, dùng móng vuốt chỉ về một phương hướng.
- Đinh! Tiểu Long nói cho thiếu gia biết về thiên phú thần thông đầu tiên của mình: Tầm bảo! Loài rồng luôn có sở thích tìm kiếm và lưu giữ những vật quý giá trong thiên địa!
Nghe lời Ly Ly nói xong, Thanh Ngọc vô cùng mừng rỡ!
Rốt cuộc con hàng này cũng không phải dân ăn chùa a!
- Oa, đây là sủng vật của Tiểu Ngọc sư đệ sao? Thật dễ thương!
Tiểu Long thấy hai từ sủng vật thì ánh mắt có vẻ bất thiện. Nhưng sau đó nghe tới đoạn dễ thương thì híp cái mắt rắn nhỏ lại, rất có vẻ tán thành.
- Mọi người, đi thôi, con thú nhỏ này của đệ biết nơi nào có chỗ tốt!
Sau khi Thanh Ngọc để lại ấn ký thần thức ở cửa ra vào thì dẫn đoàn người Vạn Hoa cốc lao nhanh về phương hướng mà Tiểu Long đã chỉ định.
Sau đi bọn họ rời đi không lâu, các môn phái mới bắt đầu lục tục tiến vào trong bí cảnh. Có tông môn tập hợp tất cả nhân lực cùng nhau, lại có tông môn lại mỗi người một hướng.
Một lúc sau, mười tên đệ tử Mai Dương tông đang tụ tập cùng với một đám người từ những môn phái khác. Rất đông, phải có tới gần năm mươi người. Một tên gầy yếu trông như thư sinh đứng lên nói:
- Mọi người cũng thấy bọn đệ tử Vạn Hoa cốc kiêu căng như thế nào rồi đấy. Trưởng lão của chúng ta đã ra lệnh, muốn bọn ta giết sạch bọn hắn. Ai cùng tham gia sẽ được Mai Dương tông trọng thưởng. Đương nhiên, chín nữ nhân đó ai cũng có phần.
Mấy tên đệ tử môn phái khác xung quanh nhìn nhau lộ ra vẻ dâm tà, sau đó một tên hỏi:
- Mấy vị sư huynh này, không sợ bị trả thù ư?
Tên thư sinh gầy nhom kia đáp lại:
- Ta không nói, các ngươi không nói, hơn nữa chúng ta giết sạch chúng rồi còn ai biết được? Người chết không biết nói chuyện. Chúng ta đông người như vậy, gấp năm lần bọn hắn mà còn sợ sao? Các vị, tu hành không dễ, trưởng bối của bọn chúng cường đại như vậy, chắc chắn trên người không thiếu bảo vật. Chúng ta cam đoan, lấy được bao nhiêu bảo vật, mọi người chia đều, thế nào?
Tất cả môn nhân của các môn phái khác đều lặng lẽ gật đầu. Sau đó bọn chúng nói đôi câu, bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng.
Lúc này, Thanh Ngọc theo chân Tiểu Long đã tìm thấy một vườn linh thảo đầu tiên! Vườn linh thảo thật lớn, nhưng chỉ có một phần ba số linh dược đã thành thục. Hắn nhanh chóng nhắc nhở mọi người thu thập nhanh một chút, còn hắn lại đứng cảnh giới xung quanh.
Ở đây là một địa phương hoàn toàn xa lạ, vẫn phải đề phòng. Không biết bao giờ sẽ có nguy hiểm.
Sau khi tất cả mọi người thu thập xong, Thanh Ngọc gật đầu, Tiểu Long lại giơ móng chỉ về phương hướng khác.
Thanh Ngọc thấy việc để một con rồng dẫn đường thật là vô cùng có ích lợi. Mấy nữ đệ tử thu linh dược đến mỏi cả tay mà vẫn chưa thấy một bóng dáng người khác xuất hiện.
Càng đáng mừng thêm nữa là các nàng thu được hơn hai mươi nhánh Trúc La Tham!
Dư Hoa sư tỷ nhìn thấy Thanh Ngọc chỉ đứng im cảnh giới, không thu linh dược, bèn hỏi:
- Sư đệ, ngươi không thu linh dược sao?
Thanh Ngọc khoát tay:
- Sư tỷ, các tỷ cứ thu đi, sau bí cảnh này đệ định ra ngoài lịch luyện một thời gian, chưa chắc đã trở về cốc.
Nghe thấy vậy, Dư Hoa cũng không nói gì, lại tiếp tục lúi húi bỏ linh dược vào hộp ngọc.