Thời gian trong bí cảnh chỉ có ban ngày, không có ban đêm do pháp tắc ở trong mảnh thiên địa này không được hoàn chỉnh.
Tính khoảng hơn ba ngày sau, khi tất cả đệ tử Vạn Hoa cốc đang thu linh dược, bỗng nhiên phía trên bầu trời có một tia Hỏa tinh được bắn lên.
Không hay!
Có kẻ phát tín hiệu.
Thanh Ngọc hiểu ngay rằng có vấn đề, bởi vì hơn một ngày nay toàn bộ số linh dược xung quanh đây đều bị Vạn Hoa cốc thu hết, hơn nữa từ hôm qua đến hôm nay trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an nhàn nhạt.
Hắn không thích loại cảm giác này chút nào!
Hắn lấy ngay ra trận bàn Huyền Vũ tiểu trận, khảm linh thạch lên, sau đó đưa cho Dư Hoa sư tỷ, nói gấp gáp:
- Sư tỷ, tỷ kích phát trận bàn này, rồi tất cả mọi người đứng im trong trận pháp, không được ra ngoài, chúng ta có khả năng bị vây công. Nhớ để ý linh thạch tiêu hao hết thì phải thay linh thạch, chờ đệ trở về. Ngoài đệ ra không ai được phép bước vào trận pháp, nhớ kỹ!
Thanh Ngọc biết các nàng vốn dĩ luôn ở trong cốc tu luyện, ít khi ra ngoài lịch luyện, lại chưa chém giết qua bao giờ, nếu gặp phải tình huống bị vây công chắc chắn dữ nhiều lành ít, nên hắn quyết định để các nàng an toàn trong trận pháp vẫn là hơn.
Chưa kịp để mấy nữ nói gì, chân Thanh Ngọc đã đạp Toái Ảnh Bộ, biến mất không thấy đâu nữa.
Toái Ảnh Bộ là một loại thân pháp võ kỹ Linh cấp trung phẩm, nhưng trải qua Thiên Diễn Kinh sửa đổi một vài trọng điểm, bây giờ Thanh Ngọc thi triển ra đã sánh ngang Linh cấp cực phẩm, tốc độ tăng lên ba thành!
Đầu tiên hắn cũng không biết hiệu quả cải tiến công pháp của Thiên Diễn Kinh, hắn chỉ biết nhờ hệ thống lĩnh ngộ võ kỹ. Sau đó hắn mới bất ngờ nhận ra đường lối lưu thông linh khí trong cơ thể lúc thi triển Toái Ảnh Bộ có vài phần khác biệt so với những gì được ghi trên yếu quyết. Một thời gian sau khi tìm hiểu kỹ thì Thanh Ngọc mới biết, Thiên Diễn Kinh còn có hiệu quả cải tạo công pháp!
Vẫn là con ông cháu cha ngưu bức!
Về phân chia phẩm giai công pháp, tâm pháp, võ kỹ ở giới tu hành cũng tương tự như việc đánh giá chức nghiệp vậy, từ thấp đến cao chính là: Tạp, Phàm, Linh, Pháp, Vương, Hoàng, Tôn, Đế.
Ở Thanh Long Châu này thì Thanh Ngọc nghe nói có một môn tâm pháp Pháp cấp thượng phẩm đã là cao nhất rồi.
Hiện tại Thanh Ngọc đang chạy như bay về hướng phát ra Hỏa tinh kia. Từ xa, hắn đã thấy mười mấy hai mươi tên đệ tử các tông môn khác đang đứng đó, ở phía xa xa còn có nhiều người hơn đang chạy tới.
Mà kẻ cầm đầu ở đây ngoài Mai Dương tông ra thì làm gì còn ai khác?
Ở đây là một mảnh bình nguyên, không có cây cối, không có nơi trú ẩn, nếu bị đông người thế kia vây công thì chỉ có con đường chết.
Song quyền nan địch tứ thủ, nhưng mà Thanh Ngọc biết mình vẫn phải đánh.
Hắn nhớ Tử Nhược đã từng nói:
-Ngươi phải tin tưởng song kiếm nơi tay, thiên hạ không có thứ gì có thể ngăn được ngươi! Cho dù là trong tay ngươi chỉ có hai thanh kiếm gỗ, dù phía trước là một ngọn núi lớn, cho dù là một ngọn thiết sơn, ngươi cũng phải tin tưởng chính ngươi có thể một kiếm phá hủy nó, đây chính là lòng tin, đây chính là khí thế khiến cho địch nhân phải kinh hồn khiếp vía. Không có chút khí thế này, ngươi dựa vào cái gì cướp đoạt cơ duyên tạo hóa với anh hùng thiên hạ?
Nghĩ tới đây, chiến ý trong lòng Thanh Ngọc sôi trào, hắn lại nghĩ tới lão giả hai kiếm nơi tay tung hoành ngang dọc kia.
Chiến!
Thanh Ngọc lấy hai thanh trúc kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, cầm kiếm sau lưng, từng bước từng bước tiến dần về phía đám người Mai Dương tông đang đứng.
Đám người đó cũng đã nhìn thấy Thanh Ngọc đang tiến lại gần, tên thư sinh gầy còm kia bỗng cao giọng nói:
- Vị đạo hữu này, tới đây có chuyện gì?
Thanh Ngọc mỉm cười, từ xa tiến tới nhẹ nhàng nói:
- Tại hạ Hàn Lập của Vạn Hoa cốc, không biết các vị huynh đệ đứng ở đây có chuyện gì vậy? Có cơ duyên gì ư?
Trong lòng tên thư sinh gầy nhom cũng đang là tính toán một phen. Hắn biết mười mấy năm trước Vạn Hoa cốc từng thu một tên nam dược đồng. Hừ, dược đồng mà thôi, kể cả có tu vi ngang bằng nhưng cũng có bản lĩnh gì chứ?
Trước tiên làm thịt tên dược đồng này lại tính.
- Hừ, một tên dược đồng nho nhỏ mà cũng dám đến đây. Đã đến rồi thì đừng đi nữa! Các huynh đệ! Lên!
Vừa nói xong, hắn trực chỉ rút ngay ra một thanh trường kiếm lao nhanh về phía Thanh Ngọc. Đám người ở đằng sau nghe thấy hai chữ dược đồng cũng là âm thầm lắc đầu, thương thay cho số phận tên này. Đi lạc đâu không đi lại đi ngay vào tổ kiến lửa.
Nhưng bỗng nhiên dị biến lại xảy ra, tên thư sinh gầy nhom kia vừa mới lao lên, chưa biết chuyện gì đã mất đi tri giác, người một nơi đầu một nẻo, khí tuyệt bỏ mình, trong đôi mắt vẫn còn đang mang theo ánh nhìn tự tin, kiểu “ông ăn chắc mày rồi”.
Không ai nhìn thấy gì, cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tên dược đồng kia vung kiếm từ khoảng cách xa tới hơn trượng, kiếm cũng không dính máu, thì đã chết người rồi?
Một tên đệ tử Mai Dương tông run run nói ra, dù hắn nói nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được:
- Kiếm… kiếm khí, hắn là kiếm tu!
Đám đệ tử xung quanh cũng là âm tình bất định. Kiếm tu a! Vài tên đã có ý tứ thối lui, nhưng chưa kịp lui thì đã thấy Thanh Ngọc động.
Thanh Ngọc bước tới, thành thạo thu lấy túi trữ vật của tên thư sinh, sau đó gào lên:
- Lên đi chứ, nhìn cái gì!
Nói xong, hắn lập tức xoay hai kiếm nơi tay lại, chân đạp Toái Ảnh Bộ, lao thẳng vào giữa đám đông.
Từng chiêu Vọng Nguyệt Trảm mang theo kiếm khí cường đại bộc phát ra, mấy tên đệ tử Mai Dương tông đứng mũi chịu sào chỉ vừa mới kịp rút vũ khí ra lập tức đã bị chẻ làm đôi, người dưới một nơi người trên một nẻo.
Đây căn bản là do tất cả bọn chúng đều chưa Trúc Cơ, chưa thể sử dụng được pháp thuật tấn công cao cấp trong tâm pháp tu luyện, hơn nữa vũ khí cũng chỉ là linh khí hạ phẩm, không phải pháp khí có khả năng tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ được.
Nếu so sánh pháp thuật sơ cấp của bọn chúng bây giờ với Hỗn nguyên kiếm pháp của Thanh Ngọc được rèn luyện trong sinh tử mà ra thì đúng là gà mái gặp phượng hoàng!
Tính ra mà nói thì ở trong tinh cầu này Thanh Ngọc tự nhận mình là vô địch dưới Trúc Cơ cũng không ngoa. Rất ít khi có ai Luyện Khí tầng chín mà có cả Nhân Địa song hoa như hắn. Nếu có đi chẳng nữa cũng phải là thiên tài của Trung Vực! Ở cách đây xa lắm a!
Nắm chắc được điểm này, Thanh Ngọc vững tin hai tay hai kiếm lao thẳng vào giữa đám đông điên cuồng chém giết. Trông hắn bây giờ y như một tôn sát thần bước ra từ núi thây biển máu.
Nhanh!
Mạnh!
Dứt khoát!
Không có hoa ngôn xảo ngữ! Không nghe cầu xin!
Không có tình người!
Lưỡng kiếm song công, không cần phòng thủ!
Một chiêu Phách Hoa Trảm tung ra, lại hai tên đệ tử Mai Dương tông chia làm bốn mảnh.
Hoảng sợ!
Tất cả hoảng sợ!
Tên điên này ở đâu ra vậy!
Chạy! Mạng nhỏ là quan trọng!
Chỉ trong vài hơi thở thôi mà đã có mười mấy tên trong đám người nằm xuống. Đây cơ bản là cuộc chiến không cân sức a!
Một đám người nháo nhào tản ra bốn phương tám hướng. Thanh Ngọc cũng mặc kệ bọn chúng, trực tiếp đuổi theo hai tên đệ tử Mai Dương tông cuối cùng.
Một thức Toái Ảnh Bộ được thi triển, Thanh Ngọc vừa tung ra một chiêu Kinh Tuyết Trảm, vừa gào to:
- Phạm Vạn Hoa cốc ta, chết!
Cả đám người từ các tông môn còn lại kia vừa đào tẩu vừa ngoái đầu nhìn lại. Đây là một hình ảnh khiến bọn hắn không bao giờ có thể quên được! Vô vàn đạo kiếm khí như thủy triều mãnh liệt cách không bắn ra từ mũi kiếm của Thanh Ngọc, xuyên qua thân hình hai tên xấu số đang chạy. Lập tức chúng bị kiếm khí xoắn thành cái sàng, các bộ phận thân thể rã rời rơi xuống, máu tươi tung tóe, không còn nhìn ra nhân dạng.
Sợ hãi!
Khiếp đảm.
Bọn chúng chỉ biết dùng hết sức chạy thục mạng như thể đang vội vã đi đầu thai, lòng âm thầm thề không bao giờ trêu chọc cái tông môn đáng sợ này nữa!
Tới đây, Thanh Ngọc ngừng lại. Trong đáy mắt hắn bỗng dưng hiện lên một tia ánh đỏ như có như không, nhưng Thanh Ngọc lại không hề hay biết.
Nếu Ma tu mà nhìn thấy thì sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây là ma tính! Ma tính tinh thuần mới có màu đỏ tươi như thế, nếu không thì sẽ chỉ là màu tím đậm mà thôi.
Thanh Ngọc bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm, cũng không kiểm tra mà ném hết vào nhẫn trữ vật, sau đó nhanh chóng trở lại khu vực chúng nữ Vạn Hoa cốc.
Chúng nữ sau khi trông thấy Thanh Ngọc trở vể thì vô cùng vui mừng, nhưng khi thấy trên người hắn loang lổ vết máu thì lại hơi hoảng sợ.
- Sư đệ, ngươi bị thương sao, ai làm ngươi bị thương?
- Ngươi nói đi, ai làm ngươi bị thương, chúng ta cùng nhau đi xử lý hắn.
Thanh Ngọc nghe mấy câu quan tâm mà ấm áp trong lòng, hắn cũng không bị thương, hầu hết toàn bộ là của địch nhân. Hắn chỉ bị chém một vết nhẹ trên cánh tay mà thôi. Hắn cười cười:
- Mấy tên Mai Dương tông đó muốn tấn công chúng ta, đã bị đệ đánh cho chạy tóe khói rồi, mọi người yên tâm, thu trận bàn lại đi, chúng ta đi tìm linh dược tiếp.