Trần Kiều Ân sau khi lâm trận xong một hồi cứ y nguyên như vậy mà rúc vào lòng Thanh Ngọc, y hệt một con mèo nhỏ, không muốn buông ra.
Thật sự thì nàng xấu hổ muốn chết, tính kế người ta không được, cuối cùng bị đè ngược lại, hơn nữa bây giờ còn phải quay ra làm sủng nô cho Thanh Ngọc.
Có ai ngờ đâu một cường giả Hóa Chân hậu kỳ, sắp vấn đỉnh Hằng Thiên Tinh rồi mà vẫn còn bẽn lẽn như một tiểu cô nương vậy?
Nằm ôm lấy con mèo nhỏ này, Thanh Ngọc hỏi:
- Sao? Không muốn dậy à?
Trần Kiều Ân rúc mặt vào cổ Thanh Ngọc, ngón tay thì vẽ vòng tròn trên ngực hắn:
- Ưm!
Thanh Ngọc vốn còn định trừng phạt nàng thêm lúc nữa, nhưng nghĩ tới buổi trưa mình phải gặp Tần Ba, nên đành vỗ nhẹ vào mông Trần Kiều Ân:
- Dậy đi, khi nào xong Luận Võ Đại Hội lần này ta sẽ đi Thiên Ma Cung một chuyến.
Trần Kiều Ân nghe vậy, ngẩng mặt lên hỏi:
- Chàng đi Thiên Ma Cung làm gì?
- Dĩ nhiên là đến thu sủng nô của ta về?
Trần Kiều Ân biến sắc, vội vàng xua tay nói:
- Không được!
Thanh Ngọc siết chặt vòng tay, ôm nàng chặt hơn, rồi dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn thẳng vào mặt Trần Kiều Ân mà hỏi:
- Tại sao?
- Thiếp đã chuẩn bị về Thiên Ma Cung từ bỏ ngôi vị Cung chủ, sau đó yên phận tới bên cạnh chàng làm sủng nô rồi, thực ra, thực ra…
Thanh Ngọc tiếp tục dùng một tay xoa xoa bờ mông trắng mịn của Trần Kiều Ân:
- Thực ra gì?
Ma nữ yêu mị kia giương to đôi mắt long lanh mà thỏ thẻ:
- Thực ra sau khi bị gieo Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú, thì trong thức hải thiếp đã có tình chủng. Nếu cách xa chàng lâu ngày, thì thiếp sẽ bị cơn nhung nhớ giày vò, rất khó chịu…
Thanh Ngọc nhếch miệng cười, may mắn làm sao mà hắn không bị yêu nữ này thao túng, nếu không thì chắc là khổ sở vô cùng đấy. Vỗ mạnh một cái vào mông Trần Kiều Ân, hắn nói:
- Nàng không cần thoái vị, ta sẽ mang cả Thiên Ma Cung và nàng cùng về Trung Đô!
- Hả?
…
Buổi trưa.
Mặc dù đã là chính ngọ nhưng ánh nắng mặt trời ngày hôm nay cũng không hề gay gắt lắm. Thiên địa vạn dặm không mây, những làn gió xuân hiu hiu thổi khiến cho người ta có cảm giác lâng lâng dễ chịu.
Trong một tòa tiểu viện ưu nhã ở gần Chiêm Tinh Đài trong Luận Võ Thành, lúc này Thanh Ngọc và Tần Ba đang ngồi đối ẩm.
Mặc kệ vô số con mắt đang dõi theo từ đằng xa, hai người không hề để ý chút nào, mà vẫn tự nhiên cười nói, trông giống một đôi thân hữu tâm giao, chứ không có vẻ gì là cừu nhân sinh tử cả.
Hai người này có vẻ vô cùng ăn ý, lúc mới đầu họ chỉ nói một vài câu khách sáo, rồi sau khi rượu qua vài chén, Thanh Ngọc mới nói:
- Tần huynh, tương lai huynh có dự định gì hay không?
Tần Ba đang nâng chén trong tay, bỗng dưng ngạc nhiên hỏi:
- Nguyễn huynh có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám rồi, nhưng Nguyễn mỗ cảm thấy Tần huynh cũng là một thân tuyệt thế kỳ tài. Chẳng lẽ huynh cứ định ở mãi trong tinh cầu nhỏ bé này hay sao?
Tần Ba nghe tới đây thì biến sắc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái. Hắn hỏi:
- Hiện giờ Hằng Thiên Tinh không có ai bước được qua ngưỡng cửa Độ Kiếp, nếu không ở lại đây vậy Nguyễn huynh có con đường sáng nào khác sao?
Đám cường giả Hóa Chân bên ngoài kia cũng đang rất chú tâm đến cuộc nói chuyện này. Khi bọn họ nghe thấy vấn đề mà Thanh Ngọc cùng Tần Ba đàm luận, thì ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc hãi hùng.
Tấn thăng Độ Kiếp a!
Đây là vấn đề nan giải mà bấy lâu nay tất cả bọn họ đều đang ngóng trông lời giải đáp.
Không có ai muốn vấn đỉnh Hóa Chân xong phải ngồi yên một chỗ ở đó mà chờ chết cả!
Sau trận chiến năm ngàn năm trước với bè lũ Tiên Tộc, thì bỗng dưng toàn bộ các lão tổ Độ Kiếp kỳ của Hằng Thiên Tinh đều vô duyên vô cớ mà mất tích một cách quỷ dị.
Nan đề này cho tới vài ngàn năm nay vẫn chưa có lời giải.
Bây giờ nghe được Thanh Ngọc nói vậy, dĩ nhiên là một đám cường giả Hóa Chân ở đây đều trong lòng mang tâm tư rồi.
Đám người này ở ngoài trong lòng nóng như lửa đốt, đã vậy lại còn thấy hai tên tiểu tử kia ở trong đó truyền mật âm bàn luận!
Nghiệt chướng!
Thanh Ngọc không biết truyền âm cho Tần Ba cái gì, mà sắc thái trên khuôn mặt người điềm đạm như hắn cũng phải biến đổi liên hồi.
Nếu không phải Nguyễn Nhạc lão gia tử đang ngồi đây nhìn chằm chằm, hơn nữa Thanh Ngọc có cái tà thuật định thân kia, thì chắc chắn đám lão hồ ly này đã nhào vào mà bắt nhốt hắn lại, tận tình tra hỏi một phen rồi.
Sắc mặt Tần Ba lúc đầu thì kinh hãi, lúc sau lại mờ mịt, rồi cuối cùng toát ra vẻ ước ao mong chờ nồng đậm. Sau khi đã bàn bạc hồi lâu, Tần Ba mới thở dài gật đầu:
- Hóa ra là như vậy, cũng may có Nguyễn huynh chỉ điểm, nếu không Tần mỗ đúng là ếch ngồi đáy giếng, sau này có khi cũng chỉ chết già nơi xó cửa mà thôi.
Thanh Ngọc rót cho hắn một ly đầy, đáp:
- Tần huynh không cần phải tự chê bai mình như vậy. Việc nên nói Nguyễn mỗ cũng đã nói rồi, còn về vấn đề Luận Võ Đại Hội lần này…
Tần Ba bưng lấy ly rượu lên:
- Nguyễn huynh có cao kiến gì, xin cứ nói thẳng!
- Hiện tại có tranh giành đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nguyễn mỗ đề nghị chiều nay mấy người chủ soái chúng ta trực tiếp đấu lôi đài, ai chiến thắng cuối cùng thì người đó là đệ nhất!
- Tần mỗ cảm thấy như vậy cũng rất ổn, dù sao hiện tại Nguyễn huynh lực lượng hùng hậu, còn Tần mỗ thân cô thế cô. Nhưng nếu như này thì phải chăng Nguyễn huynh hơi bị thiệt thòi rồi?
Thanh Ngọc cười ha hả đáp:
- Không thiệt thòi, không thiệt thòi!
Tần Ba vuốt cằm nói:
- Không biết ý tứ mấy vị chủ soái còn lại thế nào?
- Nguyễn mỗ đã thông tri cho họ cả rồi, phía Nguyệt Thần Điện và Thiên Ma Cung đã chủ động rút lui, không tham dự tỷ võ chiều nay. Chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta và Viễn thiếu đảo chủ mà thôi.
- Vậy cũng tốt!
Tần Ba trong lòng cảm thấy Nguyễn gia tiểu thái tử con người này vô cùng thâm sâu. Không biết hắn làm sao mà lại có thể khiến Nguyệt Thần Điện cùng Thiên Ma Cung chủ động rút lui.
Vốn dĩ là kẻ thù ngươi sống ta chết, ấy vậy mà lúc này Tần Ba lại không hề có ý tứ chán ghét Thanh Ngọc chút nào cả.
Đám cường giả Hóa Chân ở bên ngoài nghe được thông tin này cũng tỏ vẻ không bất ngờ cho lắm. Nhìn qua Tuế Ninh Tiên Tử và Trần Kiều Ân, thấy bọn họ hình như không quan tâm gì đến việc đệ tử nhà mình tự ý rút lui cả.
Cũng phải thôi, nếu cứ tranh đấu với mấy tên yêu nghiệt vạn năm có một trong kia, có khi vừa mất người vừa mất của, cuối cùng cũng không được chút lợi lộc nào.
Nguyễn Nhạc lão gia tử nhìn qua Tần Hoằng một chút, ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng không biết là hai lão lại có mưu mô gì.
Trong đình viện, Tần Ba suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói:
- Tại đây Tần mỗ có thể hứa với Nguyễn huynh, dù sau này Tần gia và Nguyễn gia có đi đến bước đường như thế nào đi chăng nữa, thì nhà họ Tần cũng không bao giờ xuất thủ độc ác làm hại đến bất cứ sinh mạng nào của Nguyễn gia cả!
Thanh Ngọc nghe vậy, cũng mỉm cười nói:
- Nguyễn mỗ cũng đang định nói câu này!
…
Giờ mùi hai khắc.
Giữa trung tâm Luận Võ Thành bây giờ đã nô nức náo nhiệt người đứng vây xem.
Chiều nay Nguyễn gia tiểu thái tử Nguyễn Ngọc, đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Trung Đô Tần Ba và Hải Uyên Đảo thiếu đảo chủ Viễn Quý La sẽ có một trận thư hùng, tranh ngôi vị đệ nhất của Luận Võ Đại Hội năm nay.
Chính bởi vì tranh đoạt đại kỳ chi chiến đã kết thúc, nên Luận Võ Thành cũng trực tiếp mở cửa ra, cho vô số tu sĩ tràn vào đứng gần quan chiến.
Buổi trưa nay tại Chiêm Tinh Đài, cũng không có vị chủ soái nào đi đổi đại kỳ và người lấy nhân thủ nữa cả.
Có vẻ như Luận Võ Đại Hội lần này sẽ kết thúc vô cùng sớm.
Mới chỉ có một ngày thôi mà chung cuộc đã sắp ngã ngũ rồi.