Chương 247: Ma nữ dục vọng

Trần Kiều Ân đắm chìm trong nhục cảm, khe hẹp liên tục tuôn trào ra âm thủy, đầu óc nàng lúc này đã hoàn toàn mụ mị, chỉ mong làm sao nam nhân kia mau chóng hành hạ mình.

Nàng sắp muốn đến phát điên rồi!

Ngọc thể Trần Kiều Ân uốn éo đỏ hồng, từ đó tỏa ra một làn hương thơm khiến cho tâm hồn người ta tràn đầy mê đắm.

- Ưm…chủ nhân, muốn thiếp đi…

Thanh Ngọc cũng không hề thương tiếc nữa, hai cánh tay săn chắc bắt chặt lấy eo Trần Kiều Ân, sau đó thúc một cái thật mạnh!

- A!

Trần Kiều Ân đang nằm mà cũng phãi ưỡn người lên. Trong lòng nàng lúc này đang cảm nhận một cơn đau thấu tim gan, nhưng cùng lúc đó lại là một cảm giác sung sướng khó tả nên lời.

Cây hung vật kia phá tan tấm màng trinh nguyên, chạm vào tới đáy, khiến cho Trần Kiều Ân run rẩy không thôi. Thanh Ngọc còn chưa muốn chuyển động, mà Trần Kiều Ân ma nữ dâm đãng này đã tự mình uốn éo hạ thân rồi, như thể đang mời gọi hắn trừng phạt nàng đi!

Thanh Ngọc hung tính đại phát, hắn gầm lên một tiếng, đổ gục lên thân thể thon thả mỹ diệu trong lòng, hạ thân thì bắt đầu di động.

Mỗi một lần Thanh Ngọc đưa mệnh căn của mình vào tới tận hoa tâm Trần Kiều Ân, nàng lại run rẩy người lên mà kêu rên liên hồi.

Phải nói âm thanh ma mị của nữ nhân này khiến cho Thanh Ngọc không dừng lại được.

- A!…a…chủ nhân, mạnh lên…a…

Thanh Ngọc đẩy tới mức phát điên, cùng lúc đó thì miệng hắn cũng không hề rảnh rỗi. Lưỡi của Thanh Ngọc cuốn lấy cái cổ thiên nga trắng ngần, rồi di động ở đó. Mỗi lần hạ thân thúc tới, hắn lại phả hơi thở nam tính mạnh mẽ của mình vào mặt Trần Kiều Ân, khiến nàng u mê say đắm.

Tay phải Thanh Ngọc từ nãy tới giờ vẫn còn đang bóp chặt lấy bầu vú trắng hồng căng mịn kia, không quên thi thoảng sỗ sàng se chặt nhũ hoa, khiến cho Trần Kiêu Ân run rẩy liên hồi.

Trần Kiều Ân lúc này trong lòng đã dần dần thanh tỉnh lại, nàng biết từ giờ trở đi bản thân mình sẽ phải làm sủng nô cho người ta rồi.

Nhưng thực ra mà nói…

Hình như…

Nàng lại rất thích cái cảm giác này. Mị thể Trần Kiều Ân rõ ràng đang bị người ta chiếm đoạt cường bạo, nhưng nàng có cảm giác thế này chưa đủ đô cho lắm?

Nằm im hứng chịu từng đợt khoái cảm xốc lên tận óc, một lúc sau Trần Kiều Ân mới dám mở mắt ra quan sát nam nhân này.

Gương mặt tuấn mỹ, đẹp không tỳ vết, những tưởng như đây là dung nhan của tạo hóa vẽ ra vậy. Đôi mắt xanh dương sâu xa như đại hải, khiến cho người ta nhìn vào mà không muốn rời đi. Những bắp thịt săn chắc trên cơ thể hắn cùng với con trăn khổng lồ đang thúc vào thân thể Trần Kiều Ân kia khiến nàng muốn thỏa thuê phát tiết một lần!

Hai cánh tay thon thả ôm chầm lấy đầu Thanh Ngọc, áp lên má hắn. Trần Kiều Ân nhìn thẳng vào mắt nam nhân kia mà nói rằng:

- Ưm…! Để thiếp lên cho!

Thanh Ngọc có hơi bất ngờ, nhưng vẫn thả lỏng toàn thân, xem Trần Kiều Ân muốn làm gì. Ai ngờ nàng đè hắn ra thật!

Trần Kiều Ân ngồi đó trên bụng Thanh Ngọc đang nằm ngửa, khe hẹp nàng mút chặt lấy chiếc mệnh căn đang dựng thẳng lên, mười ngón tay thon nhỏ của nàng đan vào tay hắn.

Nhẹ nhàng, Trần Kiều Ân lấy hai bắp đùi trắng hồng kẹp chặt vào người Thanh Ngọc, sau đó bắt đầu chuyển động lên xuống.

Một cảm giác sung sướng chưa từng có tràn lên não bộ Trần Kiều Ân, mị thể điên đảo chúng sinh co giật liên hồi, dung nhan mỹ lệ có chút e thẹn. Toàn thân nàng run rẩy lên, bủn rủn chỉ chực muốn ngã xuống. Lúc này con trăn to lớn kia đã chạm tới tận cùng, quả thực là suốt cuộc đời chưa bao giờ nàng cảm thấy sung sướng như vậy.

Đôi mắt mộng mị của Trần Kiều Ân ném cho Thanh Ngọc một ánh nhìn câu hồn đoạt phách, nàng chủ động đưa hai tay Thanh Ngọc lên cặp ngực ngạo nghễ của mình, mời hắn mặc tình đay nghiến.

Thanh Ngọc ép chặt tay lên hai bầu vú trắng ngần, bóp mạnh khiến nó biến dạng, trong thâm tâm thì lại sôi trào lên khoái cảm đê mê theo từng nhịp Trần Kiều Ân nhấp lên hạ xuống.

- A!…Lớn quá, thật thích…a…

Hơi thở Trần Kiều Ân dồn dập gấp gáp, trong miệng nàng rên rỉ những âm thanh dâm mỵ mê người. Khe hẹp nhỏ nhắn ướt át kia như thể muốn mút chặt lấy mệnh căn Thanh Ngọc, từng dòng nước ấm áp trong đó không ngừng tuôn ra, khiến hắn chỉ nằm một chỗ thôi mà cũng tê dại sung sướng.

Trần Kiều Ân nhẹ nhàng trôi xuống, chiếc lưỡi đinh hương của nàng thè ra, quấn lấy một bên cơ ngực săn chắc của Thanh Ngọc, trong khi hạ thân hai bộ vị kia vẫn liên tục ma sát vào nhau, tạo nên những thanh âm giao hoan điên cuồng.

Phải nói rằng bờ mông của Trần Kiêu Ân không chê được điểm nào. Nó vừa to, vừa cong, lại vừa mềm, mỗi lần nàng dập xuống, hai chiếc bánh bao lớn kia va chạm với cái hông rắn rỏi của Thanh Ngọc, tạo nên những cơn gợn sóng cao triều của dục vọng.

Chưa được một lúc, mị thể Trần Kiều Ân đã run rẩy từng hồi, bên trong nơi khe hẹp mê người kia lại đã trào ra quỳnh tương ngọc dịch.

Nhưng ma nữ yêu mị này không hề muốn dừng lại, mà nàng lại chủ động nhấc mông dậy, lùi người xuống, sau đó nhanh chóng dùng đôi môi nhỏ xinh của mình ngậm thẳng cây nhục côn kia vào, dưới ánh mắt sững sờ của Thanh Ngọc.

Ma nữ này cũng quá là táo bạo đi!

Trần Kiều Ân không vội vàng mút lấy mút để, mà nàng đưa một tay xuống cầm lấy cán thương, vuốt ve từ từ. Chiếc lưỡi nhỏ ướt át thì liên tục vẽ những vòng tròn trên đầu mệnh căn của hắn, khiến cho Thanh Ngọc đang nằm đó mà cũng phải gầm lên vài tiếng kêu hung mãnh của nam nhân.

Đôi môi ngọc ngà của Trần Kiều Ân không ngừng mút hung vật kia, thi thoảng chiếc lưỡi nhỏ xinh lại thè ra gảy nhẹ vào đầu nó. Một lúc sau, nàng lại còn há to miệng nuốt luôn cả hai viên tròn bên dưới vào mà điên cuồng kích thích!

Thanh Ngọc thực sự muốn điên rồi!

Từ trước tới giờ tất cả những nữ nhân của hắn chưa bao giờ làm được đến cái trình độ phiêu tiên dục tử thế này!

Không để cho Trần Kiều Ân tiếp tục hành hạ mình nữa, hắn nhanh chóng ngồi dậy, để nàng quỳ ở đó, rồi bắt đầu thúc mạnh vào mị thể hương diễm của nàng từ phía sau.

Thanh Ngọc biết nếu cứ từ từ nhẹ nhàng thì ma nữ này không sướng, nên hắn trực tiếp tấn công điên cuồng như vũ bão.

Dưới bóng lưng mượt mà mỹ diệu, Thanh Ngọc dùng hai bàn tay tóm chặt lấy vòng eo con kiến, sau đó đẩy từng cú ngập cán thật nhanh, thật mạnh.

Trần Kiều Ân lúc này trong đầu như thể có vô số vụ nổ kinh thiên động địa diễn ra, mắt nàng mờ đi, thân thể run rẩy dữ dội, thậm chí chiếc lưỡi nhỏ còn lè ra liếm lấy đôi môi đỏ mọng kia, ra điệu thỏa mãn vô cùng.

Nàng kêu gào lên:

- A…thiếp sướng, nữa đi, mạnh lên…a…

Thanh Ngọc nghe vậy, càng nhanh càng mạnh hơn. Vừa thúc, hắn lại bắt đầu chiêu trò quen thuộc của mình.

Đốp!

- Dám tính kế ta này!

Trần Kiều Ân đầu óc mụ mị, đang hân hoan trong khoái cảm, vẫn tiếp tục kêu ư ử, mặc kệ cho bàn tay hung hãn kia va chạm với mông đẹp cong cớn của mình, tạo nên một vết hằn đỏ ửng.

Thậm chí, ma nữ này còn cảm thấy việc đó vô cùng kích thích!

Nàng rên lên:

- Đánh nữa đi, hành hạ thiếp đi…a…

Thanh Ngọc thực sự cạn lời. Nữ nhân này đã phá vỡ tất cả nhận thức của hắn mất rồi!

Nàng chân chính thích bị ngược mà!

Đốp…Đốp…Đốp…!

Vừa thúc, Thanh Ngọc vừa đánh. Càng lúc Trần Kiều Ân càng kêu to hơn, thân thể của nàng cũng uốn éo run rẩy dữ dội hơn.

- A…Thích quá…a…

Thanh Ngọc bóp chặt eo Trần Kiều Ân, nhìn thân hình yêu mị dưới hạ thể không ngừng co giật, mồ hôi đầm đìa, hắn cảm thấy vô cùng khoái lạc. Hắn đã triệt để chinh phục đại ma nữ giết người không cần dao này.

Trần Kiều Ân đã sướng, sướng đến mức thần hồn điên đảo, mị thể nàng tê dại, chỉ biết lắc lư cặp mông tròn lẳn trắng hồng mà đón lấy những cú đánh và cú nhấp mạnh mẽ của Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc hung hăng dứt khoát, đâm thật mạnh những phát nước rút cuối cùng, khiến cho bên trong nơi tư mật ướt át kia, con trăn mạnh mẽ của hắn va chạm vào hoa tâm vô số lần.

Kèm theo những hơi thở gấp gáp, tiếng rên rỉ vô lực của Trần Kiều Ân, Thanh Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng toàn thân, một cơn đê mê xông thẳng lên tâm trí hắn. Mệnh căn Thanh Ngọc co giật, bắt đầu phun ra dòng tinh hoa ấm nóng. Cũng cùng khoảng khắc đó, âm huyệt nàng dữ dội bóp chặt, âm thủy xối xả tuôn ra, báo hiệu một cuộc giao hoan viên mãn.

- A…a…chết…chết thiếp rồi…

Đẩy ngã ma nữ mê người kia xuống giường, Thanh Ngọc thở ra hổn hển, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, không nói nên câu.