Chương 249: Hàng Long Bất Vũ

Trên một khoảng sân rộng rãi lúc này, Thanh Ngọc, Tần Ba và Viễn Quý La đã đứng đó.

Ba người này đều đại biểu cho chiến lực đỉnh phong của thiên kiêu giới trẻ Hằng Thiên Tinh. Có vẻ như họ không hề để ý chút nào đến đám đông đang vây xem xung quanh, mà chỉ tập trung đánh giá đối thủ của mình mà thôi.

Tần Ba một thân hắc y đứng đó, tay phải nắm Hắc Phụng Đao, trên đỉnh đầu hắn là Trấn Quang Tháp đang lơ lửng xoay tròn. Khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Ba không có chút sắc thái biểu cảm nào, nhưng trong ánh mắt lại là ngập tràn chiến ý.

Viễn Quý La chàng gấu mập này vẫn một thân bố sam màu xanh dương, hai bắp tay rắn rỏi để trần. Kim Cô Bổng đã được rút ra từ trước, đang được Viễn Quý La nắm chắc, dường như trên thân thể hắn còn có vài tia Phật quang mờ ảo.

Còn lại Thanh Ngọc ở một bên, bạch y phiêu dật, hai tay cầm Trảm Thiên và Huyễn Diệt. Trên gương mặt yêu mỹ tà dị của nam nhân vẫn mang theo nụ cười nhạt, khiến cho vô số nữ tu sĩ đứng bên ngoài quan chiến trong lòng cũng là một mảnh xuân tâm dũng động.

Thanh Ngọc cất cao tiếng hô:

- Tần huynh, Viễn huynh! Cuộc chiến hôm nay tới điểm thì ngừng, không giết không phế, nếu người nào nhận thua có thể trực tiếp hô lên, không biết hai huynh cảm thấy thế nào?

Tần Ba nhẹ nhàng đáp:

- Tần mỗ không có ý kiến!

Viễn Quý La không nói gì, cũng đồng thời gật đầu biểu hiện sự tán thành của mình.

Đám đông quan chiến bên ngoài nghe được mấy câu này cũng vô cùng hứng thú!

Đây là quân tử chi chiến a!

Trong những trận đấu như thế này sẽ không có mưu mô xảo quyệt, không có ám toán lẫn nhau, cả ba vị thiên kiêu trong kia chỉ dùng thực lực chân chính của mình để giao đấu mà thôi.

Đó mới gọi là một trận thư hùng mãn nhãn đấy!

Đám cường giả Hóa Chân thì vây xung quanh khu vực chiến đài, đề phòng kình khí lúc giao tranh lan tràn ra ngoài, tổn thương đến tu sĩ khác.

Cung Hà Trang và nhị nữ Dương Điệp, Trần Phi Quỳnh cũng đứng sau lưng Nguyễn Nhạc lão gia tử. Các nàng chưa bao giờ thấy nam nhân của mình phô bày toàn bộ thực lực chân chính cả, nên trong thâm tâm cũng vô cùng chờ mong.

Thanh Ngọc lại nói tiếp:

- Nhị vị huynh đệ, Đại Đạo đường xa, thắng thua cũng là chuyện bình thường. Ta hy vọng dù kết quả trận đấu có ra sao, cũng không ảnh hưởng tới việc hai vị dốc tâm truy cầu đỉnh phong chi lộ. Thôi, lời cũng không cần nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu đi!

Nói tới đây, cả ba người không hẹn mà đều tỏa ra khí tràng cường đại của mình, chuẩn bị thủ thế sẵn sàng.

Cuồng phong bão vũ, cát bụi mịt mờ, đám đông người quan chiến bên ngoài cảm nhận được ba cỗ khí thế này mà vô cùng sợ hãi.

Lúc trước họ chỉ đứng đằng xa quan chiến, không có lại gần.

Bây giờ đứng ngay sát đấu trường thì mới hiểu, thực lực của ba vị thiên kiêu này kinh khủng tới nhường nào.

Tần Ba bước chân trái lên phía trước, truyền chân khí vào Hắc Phụng Đao.

Trấn Quang Tháp bên trên đỉnh đầu hắn bạo động, sau đó tức tốc biến lớn, lại hóa thành hình dạng một tòa tháp đen bảy tầng cao hơn trăm trượng, tỏa ra hắc quang khiến cho đất trời tối thui một màu u ám.

Chưa dừng lại ở đó, Tần Ba khua đao theo một đường vòng cung giữa không gian, thì lập tức vô số hắc khí từ đại địa trào lên, hiển hóa ra một hư ảnh hắc phượng hoàng khổng lồ.

Thanh Ngọc đánh giá lần này mới là lúc Tần Ba biểu lộ thực lực chân chính, bởi vì hư ảnh hắc phượng hoàng kia bây giờ đã to lớn gấp đôi lúc mạt sát lão già Triệu Phóng.

Hơn nữa, hình như hắc phượng hoàng này ở trong khu vực bóng đen Trấn Quang Tháp che phủ, thì lại còn được tăng phúc khủng bố hơn nữa.

Vừa mới vào trận thôi, mà đám đông quan chiến nhìn qua thân ảnh Tần Ba đã thấy vô cùng nể phục.

Cả một góc trời thuần một sắc đen kịt, âm u dữ tợn, lăng lệ ác liệt, xa xa còn có thể cảm nhận được đao khí sắc bén, khiến cho lòng người lạnh run.

Đây là uy thế của Đao Vương a!

Bên kia, Viễn Quý La cũng ngay lập tức vung cây Kim Cô Bổng của mình lên.

Ầm…Ầm…

Theo đoạn chú ngữ Phật Môn mà hắn đang tụng niệm, lập tức La Hán Chân Thân hung hãn dữ tợn, thuần một sắc vàng chói lọi cũng đã hiển hiện trong không gian.

Nhưng đó cũng chưa phải là toàn bộ thực lực chân chính của Viễn Quý La, bởi vì sau khi vừa triệu hồi Chân Thân, hắn đã tiếp tục kết vô số đạo thủ ấn, sau đó tụng niệm một loại Phật ngữ khác.

Chỉ thấy dưới chân Viễn Quý La hiện lên vô số đạo ánh sáng li ti hoàng kim rực rỡ, sau đó kết hợp lại với nhau, vậy mà trở thành một đồ án Phật tự khó hiểu đang xoay vòng tròn dưới chân hắn.

Viễn Quý La quát:

- La Hán Trận!

Ầm…Ầm…

Thiên địa rung chuyển, linh khí bạo động, tu sĩ xung quanh có thể nghe thấy lờ mờ vô số đạo âm thanh đang tụng niệm Phật kinh ở trong tai mình, nhưng không biết những giọng nói đó phát ra từ đâu, vô cùng thần dị!

Thanh Ngọc nhìn qua Viễn Quý La, thì thấy anh chàng gấu mập này cũng không đơn giản chút nào. Không biết là cái La Hán Trận dưới chân kia có tác dụng gì, nhưng chắc chắn không tầm thường.

Hai người Tần Ba và Viễn Quý La đã xong, nên bây giờ tới lượt Thanh Ngọc.

Trái với suy đoán của mọi người, Thanh Ngọc vẫn đứng im một chỗ, hai tay hai kiếm, phong khinh vân đạm.

Đối lập với hai khoảng trời đen kịt và vàng rực tỏa ra uy thế thần sầu quỷ khóc bên kia, Thanh Ngọc không hề có một động tĩnh nào hết.

Thế này là sao?

Cứ như vậy thôi hả?

Nhưng chưa để mọi người kịp làm ra phản ứng, thì bóng hình Thanh Ngọc đã trực tiếp mờ nhạt đi. Đạp một lần Bách Lý Bộ, hắn để lại vô số tàn ảnh, rồi hai tay hai kiếm vọt về phía Viễn Quý La mà công kích!

Quá nhanh!

Trong tay Thanh Ngọc Trảm Thiên khẽ run lên, hắn vung một đường kiếm hết sức đơn giản trong hư không, từ đó lập tức bắn ra một đạo kình khí trắng bạc hình trăng lưỡi liềm to lớn, mang theo ba đạo kiếm quang sắc nhọn, đâm thẳng về phía Viễn Quý La.

Tần Ba bên kia vẫn đứng im một chỗ, hắn muốn quan sát tình hình bên này, chưa có ý định giao chiến.

- Viễn huynh, ta tới! Vọng Nguyệt Trảm!

Viễn Quý La cười ha ha sảng khoái, sau đó mạnh mẽ dùng tay phải, chống Kim Cô Bổng xuống đất, khiến cho đại địa run rẩy. Hắn không cần dùng vũ khí, mà trực tiếp lao lên, lấy hai cánh tay cơ bắp khủng bố của mình, muốn dùng quyền pháp đọ sức với Thanh Ngọc!

Viễn Quý La nắm tay vung lên, bất giác từ đó có vô số kim quang rực rỡ tỏa ra. Hắn vận kình xoay eo, rồi bước lên một bước, đấm thẳng một cú về phía kiếm quang Vọng Nguyệt Trảm đang phá không bay tới của Thanh Ngọc, miệng quát:

- Nguyễn huynh cẩn thận! Hàng Long Bất Vũ!

Bất giác, từ trong tay của Viễn Quý La, lập tức xuất hiện hai hư ảnh Chân Long khổng lồ, cuốn lên một cơn lốc hoàng kim sắc to lớn tràn đầy khí thế hung mãnh bá đạo, mang theo lực lượng vạn quân không gì cản nổi trực tiếp đấm thẳng về đằng trước.

Kình khí Vọng Nguyệt Trảm và ba đạo kiếm quang sau khi đối chọi với cơn lốc hoàng kim sắc và hai hư ảnh Chân Long kia thì bị đánh tan trong nháy mắt, thậm chí lực lượng dư chấn theo sau còn tiếp tục ập về phía Thanh Ngọc.

Không hề nao núng, Thanh Ngọc vung tay, chỉ trong chớp mắt đã chém ra sáu mươi tư đường kiếm Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, nhanh chóng đan thành một kiếm võng sắc nhọn, cắt xé luồng dư ba khổng lồ của Hàng Long Bất Vũ ra thành nhiều khúc.

Vút…Vút…Vút…

Cuồng phong ba đào hãi lãng lan tràn ra khắp nơi, mới chỉ là một vài chiêu thức thăm dò bình thường thôi mà đã khiến toàn trường trầm trồ lên những âm thanh trầm trồ thán phục.

Viễn Quý La không hề điều động Chân Thân, mà trực tiếp tung người lên, lao thẳng tới đối công cùng Thanh Ngọc, có vẻ rất hứng thú với việc đánh áp sát so tài cùng một Kiếm Vương.

Hắn gầm lên dữ dội, nhảy phắt lên cao, hai tay liên tục tung quyền như chớp giật, nhanh đến mức người khác không thể nhìn bằng mắt thường. Quyền ảnh ngập trời, hóa thành vô số nắm đấm kình khí màu vàng kim khổng lồ ập tới, chưa biết Thanh Ngọc sẽ xử lý ra sao. Viễn Quý La hét:

- Long Trảo Hổ Trảo!

Quyền kình của Viễn Quý La nhìn từ xa trông giống một trận mưa giông hoàng kim sắc, bên trong đó ngập tràn những nắm đấm khủng bố xếp tràn lên nhau, mang theo lực lượng Phật pháp vô biên, đang chuẩn bị ụp xuống đầu Thanh Ngọc tới nơi.

Trong nháy mắt, Thanh Ngọc đã tung mình lên không, kiếm khí dâng trào, chiến ý mãnh liệt. Hắn xoay chuyển thân hình, tung tăng giữa ngập trời quyền ảnh, sau đó nhẹ lắc cổ tay, vung ra một Kinh Tuyết Trảm, mang theo cơn bão kiếm quang rực rỡ đỏ trắng hai màu, phá tan chiêu thức Long Trảo Hổ Trảo này.

Thiên địa linh khí hỗn loạn, bụi đất mịt mờ tràn ra tứ phía.

Vô số tu sĩ đứng quan chiến cũng phải nheo mắt lại, trong lòng kinh hãi không thôi.

Hai người này vừa bắt đầu đã tung hết toàn lực, không chút nương tay nào. Hai luồng khí thế bàng bạc kia giao hòa vào nhau, đối chọi gay gắt, phát ra những âm thanh chấn động nhân tâm.

Biết bao nhiêu quyền ảnh to lớn của Viễn Quý La đều bị kiếm quang phong bạo Kinh Tuyết Trảm diệt sạch gọn ghẽ.

Quyền pháp Viễn Quý La hung bạo mạnh mẽ, còn đối diện với hắn lại là kiếm chiêu linh hoạt mờ ảo của Thanh Ngọc.

Hai bên tạm thời ngang sức ngang tài, chưa ai hơn ai!