Chương 244: Giết Triệu Phóng

Thanh tiểu lôi kiếm của Thanh Ngọc phá không mà đi, trông nó vô cùng yếu đuối và tầm thường, ấy vậy nhưng lại xuyên thủng qua mi tâm của Triệu Phóng, sau đó cắm phập vào kết giới Kim Đỉnh Chung, gây nên một tiếng vang rung động lòng người!

Coong…!

Liên tiếp sau đó là những trận cuồng phong đao ảnh của Tần Ba. Vô vàn đao khí lăng lệ ác liệt, mang theo sát ý ngập trời, không gì cản nổi ập thẳng vào thân thể Triệu Phóng.

Xoẹt xoẹt xoẹt!…

Từng đạo hắc sắc đao quang sắc bén lả lướt mà qua, cắt sâu vào trong da thịt Triệu Phóng, khiến tinh huyết toàn thân lão túa ra như tắm, trong nháy mắt đã trở thành một huyết nhân đáng sợ.

Mới đầu, da thịt Triệu Phóng còn có một chút lực phòng ngự, nhưng khi 【Thái Cực Kiếm Chỉ】của Thanh Ngọc đã xuyên thủng thức hải và não bộ, thì toàn thân thể lão không có lượng sinh cơ khổng lồ duy trì nữa, nhanh chóng bị vô vàn đao quang của Tần Ba nhấn chìm trong nháy mắt.

Hắc sắc đao quang đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, khi hư ảnh hắc phượng hoàng khổng lồ kia tiêu biến trong hư không thì cũng không có ai nhìn thấy thân ảnh Triệu Phóng đâu cả.

Một đời lão tổ tông Hóa Chân kỳ anh minh thần võ của Triệu gia, cứ thế mà hình thần câu diệt, chết đến không thể nào chết hơn được nữa.

Toàn trường im lặng, thậm chí tới mấy cường giả Hóa Chân cũng đã thôi đánh nhau.

Lúc này nếu có một cái kim rơi xuống đất thôi cũng có thể khiến người ta nghe được rõ ràng.

Không biết từ đâu vọng lại một tiếng nuốt nước bọt đánh “Ực…” một cái, làm ngàn vạn tu sĩ sôi trào lên.

Mẹ nó, ta vừa nhìn thấy chuyện gì?

Đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Trung Đô Tần Ba và Nguyễn gia tiểu thái tử giết chết Triệu lão gia chủ Hóa Chân trung kỳ?

Vô vàn âm thanh xôn xao bàn tán, thậm chí có cả những tiếng hét chói tai, toàn trường vỡ òa trong khoảnh khắc.

Một đám cường giả Hóa Chân nhao nhao trợn trừng song nhãn, không biết rốt cuộc hai tên tiểu yêu này là thần thánh phương nào chuyển thế.

Mẹ nó, hai tên tu sĩ thực lực Luyện Hư kỳ đi giết một đại tu sĩ Hóa Chân kỳ?

Rồi lão già Triệu Phóng kia lại bị định trụ đứng im một chỗ là chuyện gì xảy ra?

Tất cả bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên dị sắc, nhưng không ai nói câu nào cả.

Đằng xa, thân ảnh Trần Phi Quỳnh khi thấy Thanh Ngọc không có vấn đề gì cũng đã mờ nhạt biến mất, ở đây cho tới cuối cùng cũng không có người nào phát hiện được tung tích nàng.

Nhan Như Ngọc đang ôm Cung Hà Trang cũng phải thở phào ra một hơi, tình huống vừa nãy quá hung hiểm rồi, nàng thực sự sợ hãi muốn chết, nhưng đến bây giờ lại có thêm nhiều tò mò hơn. Trong lòng Nhan Như Ngọc vô cùng muốn biết rút cuộc Thanh Ngọc nam nhân kia cuối cùng còn có bao nhiêu con bài chưa lật.

Nguyễn Nhạc lão gia tử cũng đã ngừng giao thủ với Hồ Quế An, mà tức tốc cùng Tần Hoằng phi thân tới bên Thanh Ngọc và Tần Ba.

Kim Đỉnh Chung mất đi người khống chế, dĩ nhiên lớp kết giới phòng ngự kia đã bị hóa giải.

Hán Lương và Hồ Quế An mặt đen như đít nồi, cuối cùng vẫn là hỏng việc. Hai người bọn lão tức tốc tránh ra xa, không dám lại gần, sợ lại bị định trụ quỷ dị như Triệu Phóng. Đến bây giờ Hán Lương có thể khẳng định, tên Nguyễn gia tiểu thái tử kia có một môn tà thuật nào đó, khi thi triển ra có thể khiến người ta không cách nào di động được.

Quá tà môn rồi!

Lần trước là Trần Tầm, lần này là Triệu Phóng, chả biết bao nhiêu lâu nữa thì đến lượt Hán Lương lão đây?

Bên dưới chiến trường, Thanh Ngọc quơ tay cách không thu lấy nhẫn trữ vật của Triệu Phóng, sau đó ném Kim Đỉnh Chung cho Tần Ba, hỏi lớn:

- Nguyễn mỗ lấy nhẫn, Tần huynh lấy chuông được không?

Tần Ba thu lại Hắc Phụng Đao rồi nhìn qua ánh mắt Tần Hoằng, thấy lão không tỏ thái độ, gật gù:

- Không có vấn đề!

Thanh Ngọc đưa nhẫn trữ vật này cho Nguyễn Nhạc lão gia tử, rồi nói:

- Gia gia ra ngoài đi, Luận Võ Đại Hội vẫn còn chưa kết thúc, nhưng ở phía Trung Đô bên kia Triệu gia thủ phủ…

Nguyễn Nhạc lão gia tử gật đầu:

- Đã sớm an bài!

Tần Hoằng và Tần Ba bên kia nghe thấy câu này, trong ánh mắt lóe lên dị sắc, nhưng không biết lý do vì sao mà vẫn đứng im bất động, không nói không rằng.

Người ngoài nhìn vào cũng phải âm thầm sợ hãi, Nguyễn gia đây lại muốn thôn tính cả Triệu gia thủ phủ ư?

Thanh Ngọc nhếch miệng cười tà, quay ra nói với Nhan Như Ngọc một câu làm cho Hán Lương đang đứng đằng xa cũng phải tái hết cả mặt:

- Tên Hán Vũ Hà kia giao cho nàng và Viễn huynh đấy, hai người tự xử lý đi!

Nửa canh giờ sau.

Tất cả cường giả Hóa Chân đều đã an vị trở lại bình đài quan chiến, trên gương mặt mỗi người đều mang theo một thần thái khác nhau.

Chỉ có Trần Kiều Ân không biết đi đâu, mà mãi chưa thấy trở lại. Thay thế vào vị trí của nàng là một vị trưởng lão Thiên Ma Cung tu vi Hóa Chân trung kỳ khác, tên Ma Tam.

Bên ngoài, vô số âm thanh xì xào bàn tán của đám tán tu và tiểu môn tiểu phái vẫn còn đang tiếp diễn.

Một trận long tranh hổ đấu cứ như vậy mà đi đến hồi kết, thế cục biến hóa ảo diệu khôn lường, khiến cho ai ai cũng phải bàng hoàng một trận.

Luận Võ Đại Hội lần này những tưởng phải kéo dài, ấy vậy mà chỉ sau một đêm thôi, chiến cuộc cũng như thế sự Trung Đô đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.

Đệ tứ Thiên Kiêu Bảng Tề Khiếu Trọng bị phế đi ngay trong đêm đầu tiên, Tề Thành của Tề gia bị loại khỏi vòng chiến, đại kỳ rơi vào tay Nguyễn gia Nguyễn Ngọc.

Thủ tịch đệ tử Nhật Thần Điện Nhật Bách trúng kế, tự mình chui đầu vào rọ, hiện tại cả người và đại kỳ đang ở trong tay Tần gia Tần Ba.

Thủ tịch đệ tử Chân Vũ Cung Thái Tam âm mưu không thành, mắc phải quần chiến vây công, cuồi cùng mất hết tu vi trở thành phế nhân, người và đại kỳ cũng do Tần Phủ nắm giữ.

Hán gia Hán Vũ Hà che giấu thực lực, cuối cùng bởi vì một phút bốc đồng, chọn sai phe mà cuối cùng dẫn đến rước họa vào thân, công lực may mắn chưa bị phế bỏ. Hán Vũ Hà lúc này rơi vào tay Hải Uyên Đảo Viễn Quý La, còn đại kỳ Hán Cung đã nằm gọn trong túi Nguyệt Thần Điện Nhan Như Ngọc.

Đệ tam Thiên Kiêu Bảng Triệu Văn Hà thâm hiểm kinh người, liên tiếp sử dụng liên hoàn kế kháng địch nhưng không thành công, kết quả thân tử đạo tiêu, cả thi thể hắn và đại kỳ Triệu Phủ đều bị Nguyễn gia Nguyễn Ngọc lấy đi.

Cái chết của Triệu Văn Hà không chỉ đơn giản như thế, mà còn dẫn theo hệ lụy.

Triệu gia lão tổ tông Triệu Phóng, phá hư quy củ Luận Võ Đại Hội, muốn ra tay độc ác với Tần Ba và Nguyễn Ngọc, cuối cùng bị phản sát, hình thần câu diệt.

Ngay trong khoảng khắc Triệu Phóng vừa chết đi, trong Trung Đô Nguyễn gia đã xuất động toàn bộ lực lượng, tấn công Triệu gia thủ phủ, hiện tại kết quả chưa rõ.

Tuy nhiên, Triệu gia bây giờ như rắn đã mất đầu, cả lão tổ tông đã chết mất xác, suy bại cũng chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.

Cái điều khiến người ta quan tâm đó chính là tại sao Tần gia và Nguyễn gia lại ăn ý đến vậy.

Rõ ràng Triệu Phóng là do cả Tần Ba và Nguyễn Ngọc giết, nhưng không hiểu lý do tại sao Tần lão gia chủ Tần Hoằng không có ý kiến gì đối với việc Nguyễn gia nuốt trọn miếng mồi Triệu gia thủ phủ này.

Đám tu sĩ Hóa Chân ở đây đều là người thông minh, họ đã bắt đầu cảm thấy đại sự sắp có biến thiên.

Khẳng định là Nguyễn gia và Tần gia đã có bàn bạc từ trước, chỉ không biết nhà họ Nguyễn đưa ra cái giá gì mà nhà họ Tần chịu nhường lại Triệu gia thủ phủ mà thôi.

Rất nhiều gia tộc nhất đẳng trong Trung Đô lúc này đã hoàn toàn náo loạn. Tất cả bọn họ đều đang nhanh chóng thúc ép con cháu nhà mình đi tạo mối quan hệ với mấy vị thiếu chủ của bốn nhà Quách, Chiến, Hùng, Lý.

Nghe nói trước đây mấy vị công tử ca Lý Bân, Hùng Thái, Quách Sâm và Chiến Vu của bốn gia tộc này đều đã thiết lập được tình hữu hảo với Nguyễn gia tiểu thái tử, nên họ muốn nhanh chóng bám lên cái tầng quan hệ này.

Còn lác đác một vài gia tộc nhất đẳng khác thì lại thông minh hơn, vẫn yên lặng quan sát kỳ biến. Họ nhận thấy thế cục Trung Đô bây giờ quả quỷ dị, nên chưa muốn đưa ra quyết định vội, vẫn giữ trạng thái trung lập, không nghiêng về bên nào hết.

Thanh Ngọc lúc này đã bế Cung Hà Trang trở về tới Nguyễn Uyển.

Luận Võ Đại Hội còn chưa kết thúc, hắn muốn phân định thắng thua với Tần Ba ngay trong lần này.

Nếu như trước đây mà nói, Thanh Ngọc sẽ muốn trực tiếp giết chết Tần Ba, trừ đi hậu họa về sau, nhưng bây giờ hắn lại có suy nghĩ khác.

Nhân tài như Tần Ba này nếu đặt đúng chỗ, thì sẽ mang lại lợi ích bất ngờ đấy.

Tầm nhìn của Thanh Ngọc không hề chỉ đặt ở mỗi Hằng Thiên Tinh, nên đã có sự sắp xếp. Hắn muốn đưa cho Tần Ba một cơ hội, còn Tần Ba có biết nắm giữ hay không là do tự bản thân hắn rồi.

Vận công trừ độc khí cho Cung Hà Trang xong, Thanh Ngọc bước vào phòng của mình. Chiến đấu một hồi sinh tử, y phục của hắn đã dính đầy máu và bụi bẩn, cần phải tắm rửa lại cho sạch sẽ.

Trưa nay hắn và Tần Ba còn một cái hẹn ẩm tửu ở Chiêm tinh đài đấy.