Chương 245: Âm mưu Trần Kiều Ân

Vừa bước vào trong phòng chủ soái, Thanh Ngọc đã thấy Ma Cửu Cửu đứng ở đó từ lúc nào.

Nữ nhân này không biết làm sao mà vào được đây, nhưng có vẻ như Thanh Ngọc không hề tỏ ra ngoài ý muốn chút nào cả.

Hắn cười cười:

- Trần Cung chủ đại giá quang lâm, không biết có điều gì chỉ giáo?

Lúc này, Ma Cửu Cửu mới lột bỏ ra lớp áo trùm đen bên ngoài, để lộ ra một tuyệt mỹ dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Đây làm gì phải Ma Cửu Cửu nào, mà rõ ràng là Cung chủ Thiên Ma Cung, Trần Kiều Ân!

Nàng đứng đó, phô ra hình thể hoa mỹ tuyệt luân của mình, sau đó che miệng cười khẽ sau lớp lụa đen, làm cho Thanh Ngọc cũng phải âm thầm rung động. Trần Kiều Ân hỏi bằng một thanh âm ngọt ngào:

- Nguyễn công tử phát hiện ra bản cung từ lúc nào?

Thanh Ngọc cũng không hề sợ hãi gì, mà cởi ra lớp bạch bào dính máu bên ngoài, chỉ mặc mỗi một chiếc trường quần bằng lụa, phô bày hình thể nam nhân cường tráng. Hắn nói:

- Thực ra Ma Cửu Cửu chỉ là một bộ khôi lỗi thế thân mà thôi, người điều khiển nó thì chắc chắn là Trần Cung chủ đây rồi, ta nói không sai chứ?

Trần Kiều Ân đánh giá thân hình Thanh Ngọc một phen, thanh âm yến ngữ oanh đề của nàng lại vang lên mang theo chút gì đó hương diễm ma mị:

- Nguyễn công tử đây là muốn quyến rũ bản cung sao?

Thanh Ngọc tiến thẳng tới, đưa tay giật phăng ra lớp lụa mỏng đang che giấu dung mạo quốc sắc thiên hương kia. Trần Kiều Ân cũng không hề kháng cự, cứ như vậy mà để cho hắn tự tung tự tác.

Rất nhanh, một chiếc hắc sa rơi xuống đất, Thanh Ngọc nhìn thẳng, chỉ thấy một gương mặt yêu mị tới tận xương tủy đang khẽ cười.

Trần Kiều Ân, Cung chủ Thiên Ma Cung vậy mà lại mang dung nhan phong tình kiều diễm đến chừng ấy.

Cung trang đen bó sát người, phác họa rõ từng nét thân hình bốc lửa, mỹ mạo kiều diễm, dáng điệu thướt tha. Da dẻ trắng ngần như tuyết, đôi chân thon thả, thậm chí Thanh Ngọc nhìn qua lớp vải lụa đen mỏng dính có thể thấy được cả bắp đùi nàng.

Liễu my như yên, song mục đẹp đến hồn xiêu phách lạc, sâu xa lấp lánh, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ căng bóng phả ra hương thơm mê người.

Dung nhan này không gì chê được!

Vóc dáng Trần Kiều Ân cao gầy, như tựa liễu yếu chiều thu, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Ngực cùng mông ngạo kiều quyến rũ, dường như to một chút thì thừa, mà nhỏ một chút thì thiếu!

Trần Kiều Ân đứng trước mặt Thanh Ngọc, trên má phảng phất chút sắc hồng xuân tình, khiến hắn mơ màng không nguôi.

Không hề giống với vẻ yêu hương bẽn lẽn của Mai Sương Sương hay quyến rũ tinh nghịch của Mộng Nguyệt, nữ nhân trông như thiếu phụ này là loại mị hoặc đến tận trong xương tủy!

Dù Trần Kiều Ân chỉ đứng đó, nhưng lại toát ra vẻ phong tình vô cùng!

Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mắt nàng, cầm lòng không đặng, nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở chợt trở nên dồn dập.

Ánh mắt long lanh kia như ẩn chứa ma lực vô tận, lôi kéo hết hồn phách của hắn mãi trầm luân vào đó, không muốn thoát ra.

Trần Kiều Ân nhìn vào dung nhan tuấn mỹ của Thanh Ngọc, cười khẽ:

- Nam nhân quả nhiên chẳng có tên nào tốt cả!

Nàng khẽ cắn môi, vùng giữa lông mày nhíu lại, làm ra một bộ dáng ẻo lả câu dẫn:

- Ngươi muốn ta sao?

Thanh âm mềm mại, ngọt ngào thấm vào màng nhĩ Thanh Ngọc, cảm giác như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve trong lồng ngực hắn, khiêu khích những dục vọng chôn sâu tận đáy lòng.

Sự kích thích nguyên thủy của nam nhân dâng lên trong nháy mắt, thậm chí vật bên dưới đũng quần hắn cũng đã biểu lộ ra rõ rệt.

Thanh Ngọc biết rõ ràng mình đang trúng một loại mị thuật nhiếp hồn nào đó, nhưng vẫn tỏ ra vẻ khờ khạo nói:

- Muốn chứ!

Hắn chưa hiểu nữ tử này có ý gì.

Một cường giả Hóa Chân hậu kỳ như Trần Kiều Ân ấy thế mà lại tới đây câu dẫn trần trụi Thanh Ngọc sao?

Hắn không tin!

Trên mặt thì vẫn đang tỏ một bộ dạng si mê ngây ngốc, nhưng thâm tâm Thanh Ngọc đã bắt đầu sai sử Hệ thống đánh giá nữ nhân này.

.

Giai nhân: Trần Kiều Ân

Linh căn: Mị linh căn

Tư chất: Đỉnh giai

Thể chất: Tiên Thiên Mị Cốt (Không thể nâng cấp)

Huyết mạch: Thiên Ma Vũ Sư

Khí Vận: Không

Phong hào: Không

Hảo cảm: 50 (Quen biết)

.

Nhanh chóng tiếp nhận thông tin trong đầu, Thanh Ngọc lúc này mới giật mình khi thấy Trần Kiều Ân vậy mà lại mang trong mình cả thể chất lẫn huyết mạch.

Thiên Ma Vũ Sư?

Đây là huyết mạch của Ma tộc hay sao?

Cái từ Thiên Ma này Thanh Ngọc đã tiếp xúc nhiều, nhưng bản thân hắn lại không hề hiểu rõ về nó cho lắm. Cái thể chất Tiên Thiên Mị Cốt kia thì quả là danh xứng với thực, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta muốn nhào vào mà âu yếm Trần Kiều Ân rồi.

Điều quan trọng là hiện tại nàng đang có mục đích gì mà lại làm ra mấy hành động câu dẫn này với Thanh Ngọc?

Hảo cảm của Trần Kiều Ân mới có 50 mà thôi, hắn cũng không tin một cường giả Hóa Chân hậu kỳ như nàng lại muốn phát sinh quan hệ tình cảm với mình.

Chắc chắn Trần Kiều Ân này có âm mưu!

Thanh Ngọc cứ giả vờ ngu ngốc, hành động theo bản năng đứng đó, xem nữ nhân này rút cuộc muốn làm gì.

Trần Kiều Ân liếm môi, sau đó tung ra một lồng phòng hộ cách âm phủ kín căn phòng, dường như sắp làm ra một hành động gì đó.

- Ồ... Một nam nhân thật đẹp! Thật đúng là ta có phúc hưởng rồi, vậy sau này ngoan ngoãn đi theo bản cung làm sủng nô nhé!

Trần Kiều Ân vung tay ném ra một sợi dây lụa màu đen, quấn quanh hông Thanh Ngọc, sau đó lôi hắn về phía mình.

Thanh Ngọc vừa nghe nàng nói xong thì có hơi bất ngờ, nhưng cũng không làm ra hành động gì lạ thường. Trần Kiều Ân đôi môi đào hé mở, hà vào hắn một làn hương thơm.

Một mùi hương tựa hoa hồng thơm ngát phả đến. Chớp mắt, cả hạ thân Thanh Ngọc chợt muốn nổ tung, căng cứng đến cực hạn.

Thanh Ngọc nhanh trí giám định thì biết đây là xuân dược cực mạnh, nhưng cũng không hại gì tới thân thể cả, nên Tị Độc Thánh Thủy không có hiệu lực.

Trần Kiều Ân muốn… cưỡng hiếp hắn ư?

Vừa rồi nàng chỉ nói vài câu thôi, mà đã khiến Thanh Ngọc cứng hết cả người lên, bây giờ lại còn chuốc cả xuân dược cho hắn nữa?

Nữ nhân này điên rồi!

Nàng muốn bị chọc chết hay sao!

Trần Kiều Ân lúc này đã vứt bỏ hết mọi tự tôn và e thẹn, dường như biến thành một oán phụ khuê phòng không khi nào ngơi dục vọng, dốc hết mọi bản năng suồng sã ra mà uốn éo trước mặt hắn.

Mị công của Trần Kiều Ân quả thật rất mạnh, Thanh Ngọc khẳng định rằng nếu tên đàn ông nào khác mà bị Trần Kiều Ân quyến rũ chắc chỉ có đường chết mà thôi.

Thanh Ngọc nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi nàng có mục đích gì.

Trần Kiều Ân lấy tay vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của Thanh Ngọc, kéo thẳng hắn vào phòng tắm, rồi cả hai cuốn lấy nhau mà ngã xuống hồ nước.

Trần Kiều Ân nhanh chóng tháo bỏ y phục toàn thân, khiến cho Thanh Ngọc cũng một phen tràn đầy lửa dục. Hai bầu vú cao vút ngạo nhân, trắng mềm đẹp đẽ, chỉ nhìn thôi cũng đã muốn lao vào sờ nắn. Eo thon tinh mỹ không chút mỡ thừa, bên dưới hạ thân, kẹp giữa hai bắp đùi hoàn mỹ là một vùng trơn nhẵn, không có cỏ dại.

Khe hẹp mềm mại kia lại còn như ẩn như hiện, trắng hồng tinh xảo, thật là khiến cho người ta muốn phát điên lên được!

- Đã trúng Khởi Dục Mê Hồn Hương của ta, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?

Giọng nói êm dịu của Trần Kiều Ân vang lên, tim Thanh Ngọc chợt đập mạnh mấy hồi. Hắn giả bộ ngơ ngác há miệng ra gật đầu lia lịa, làm một bộ dáng vô sỉ háo sắc.

Trần Kiều Ân cười lên khanh khách, nói tiếp:

- Đừng lo, bây giờ chỉ cần để ta thi triển Hợp Hoan Nhiếp Hồn Chú lên người ngươi. Từ đó về sau, ngươi sẽ phải nhận bản cung làm chủ nhân rồi, hi hi, tất cả số mỹ nhân của ngươi nữa, bản cung nhìn người nào cũng thích! Bản cung sẽ thu hết, sau đó từ từ sủng hạnh tất cả các ngươi!

Thanh Ngọc mắng thầm trong bụng, quả nhiên là một yêu nữ phóng đãng. Hơn nữa vừa rồi trên gương mặt Trần Kiều Ân còn phảng phất vẻ xuân tình, tựa hồ dục vọng đã hiển hiện.

Nữ nhân này cũng quá tham lam đi!

Hẳn là nàng ta tin tưởng lời truyền ngôn kia, biết Thanh Ngọc sẽ đăng lâm bá chủ, nên bây giờ mới tới đây thu hắn làm sủng nô, rồi muốn đứng sau màn làm hắc thủ, xưng bá cái Hằng Thiên Tinh này.

Có một sủng nô làm chúa tể nhất phương, vậy nàng chẳng phải là nữ hoàng chí cao vô thượng hay sao?