Khi Nguyễn Nhạc lão gia tử và Tần Hoằng vừa mới giương vũ khí lên, lao thẳng vào chém giết với Hán Lương và Hồ Quế An, thì bên trong Kim Đỉnh Chung Thanh Ngọc lại điềm đạm hỏi Tần Ba:
- Tần huynh, đã sẵn sàng chưa?
Tần Ba lắc lắc cái cổ gây nên những tiếng kêu răng rắc, hô lớn:
- Tần mỗ hưng phấn đến không thể chịu được nữa rồi!
Triệu Phóng khóe mắt khinh thường, nhưng cũng sợ đêm dài lắm mộng, bèn chuẩn bị ra tay. Hai tên tiểu tử này quá tà môn, để bọn chúng sống lâu thêm một chút là phiền phức thêm một chút.
Chính sự quan trọng hơn!
Mặc kệ những âm thanh binh khí kịch liệt va chạm nhau vang trời dậy đất ngoài kia, Triệu Phóng cười khà khà nói:
- Hai tên tiểu súc sinh! Đến giờ rồi! Lên đường thôi!
Đoạn, lão giơ tay ra, muốn một chưởng kết thúc cho xong chuyện. Chân nguyên bạo động, linh khí trong không gian dồn hết toàn bộ về phía bàn tay Triệu Phóng.
Lão muốn xuất thủ rồi, bàn tay còn đang đưa dở lên không trung, thì bỗng nhiên…
Triệu Phóng cảm giác được một cỗ lực lượng khủng bố đè lên người mình. Toàn thân lão đơ cứng, không thể vận dụng một thứ sức mạnh nào cả, cứ như là cả hành tinh này đang áp chế lão vậy, đến miệng muốn nói mà cũng không há được ra câu.
Triệu Phóng đoán đúng rồi, thực chất là cả hành tinh này đang đè lên lão đấy, bởi vì Thanh Ngọc đã kích phát Hằng Thiên Chi Uy.
Bây giờ Triệu Phóng chỉ còn là một bức tượng thịt cho hai tên ác ma Tần Ba và Thanh Ngọc tùy tiện chém giết mà thôi!
Tuy nhiên, da thịt của cường giả Hóa Chân muốn tổn thương cũng không dễ dàng như vậy. Phòng ngự của đại tu sĩ Hóa Chân trung kỳ rắn chắc hơn binh khí Hoàng cấp cực phẩm nhiều lắm!
Triệu Phóng hốt hoảng, trong lòng lại nhớ tới cái chết của Trần Tầm trước đây!
Hình như lão chết tiệt đó cũng bị y như thế này!
Trong đôi tròng mắt của Triệu Phóng vô cùng hoảng sợ, không biết có chuyện gì đang xảy ra, còn thân thể lão thì cùng lúc đó đã rớt đánh “Ầm…” xuống đất!
Tần Ba không biết là có chuyện gì, nhưng trước đó Thanh Ngọc đã truyền âm cho hắn, nói có cách chế ngự lão già Triệu Phóng này, nên cũng không bất ngờ lắm.
Trong lòng Tần Ba cũng âm thầm cảnh giác hơn, tên Nguyễn gia tiểu thái tử này quá quỷ dị, hắn thường xuyên khiến cho người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Nhưng mà càng như vậy, Tần Ba lại càng cảm thấy hứng thú.
Một đối thủ mạnh mẽ mới xứng tầm với hắn!
Thanh Ngọc hô:
- Tần huynh! Một kích toàn lực!
Tần Ba cũng cầm chắc thanh đao, đáp:
- Vừa đúng ý Tần mỗ!
Đoạn, Tần Ba dồn toàn bộ chân khí của mình vào trong hắc đao của hắn. Đây là Hắc Phụng Đao Hoàng cấp cực phẩm, một vũ khí ám hệ hiếm có, thủ đoạn công kích chân chính của Tần Ba trong thời điểm này.
- Tần huynh cũng đã là Đao Vương, Nguyễn mỗ bái phục!
Khóe miệng Tần Ba nhếch lên, cũng không đáp lại. Từ trên thân Hắc Phụng Đao bỗng dưng lóe lên hắc sắc âm u, bốn đạo ký tự ở trên đó chập chờn quỷ dị.
Từ dưới lòng đất tràn lên vô số đạo khí đen, dung nhập vào thân đao, khí thế trên toàn thân Tần Ba cũng thay đổi. Lúc này trông hắn cứ như một tôn bá vương hung mãnh lăng lệ, thậm chí trên cả lòng bàn tay cũng xuất hiện một vài đạo hắc tuyến luân chuyển liên hồi.
Kình khí ba đào hãi lãng liên tiếp tỏa ra xung quanh, cuốn lên một trận vòi rồng hắc phong khổng lồ, bao vây lấy Tần Ba. Miệng hắn quát lớn:
- Nguyễn huynh! Tần mỗ muốn sát nhân rồi!
Thanh Ngọc bên kia cũng không hề nhàn rỗi, mà nắm chặt Trảm Thiên và Huyễn Diệt.
Thanh Ngọc biết nếu không sử dụng tới Hồn lực, thì rất khó chém giết được cường giả Hóa Chân trung kỳ như Triệu Phóng.
Nhưng cũng không thể bạo lộ Chân Thân quá sớm được, nên Thanh Ngọc chỉ lặng im đứng đó, khua một đường kiếm đơn giản, thi triển 【Thái Cực Kiếm Chỉ】.
Lập tức, một thanh tiểu lôi kiếm trông hết sức bình thường hiển hiện trong không gian, sau đó phá không mà đi bay thẳng tới mi tâm Triệu Phóng còn đang đứng đực ra một chỗ kia.
Đôi mắt Triệu Phóng mở to, chiêu thức này lão vô cùng quen thuộc. Bởi vì mới nửa tháng trước, chính là một thanh kiếm giống y như vậy đã ám toán, khiến lão trọng thương.
Trong đầu Triệu Phóng tức tốc suy nghĩ, rồi cuối cùng mới chợt hiểu ra là có chuyện gì.
Hóa ra từ trước tới nay, toàn bộ thế sự đều bị tên Nguyễn gia tiểu thái tử kia thao túng trong tay, hắn xoay một đám lão già như chong chóng, mà cuối cùng Nguyễn gia ngồi không được hưởng lợi!
Đôi mắt Triệu Phóng tràn đầy giận dữ, muốn gào thét lên nói cho mọi người biết tên Nguyễn Ngọc này mới là chủ mưu, hắc thủ phía sau màn, nhưng không tài nào làm được cả.
Ở bên kia, Tần Ba cũng đã bật nhảy lên khỏi mặt đất, hai tay hắn nắm chặt Hắc Phụng Đao, múa liên tiếp những đường lả lướt kinh hồng.
Đao khí như trời biển, mênh mang mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt trên đầu Tần Ba đã hiện lên hư ảnh một con hắc phượng hoàng lớn đến chục trượng, vô cùng hung ác, tỏa ra khí thế ám hệ mạnh mẽ tới cực điểm.
Hắc phượng hoàng gào thét những tiếng kêu lanh lảnh chói tai, rồi xòe đôi cánh rộng của mình, theo đường đao của Tần Ba lao thẳng về phía Triệu Phóng.
Tần Ba hét lớn:
- Phi Phụng Ám Ma Thiểm!…
Thiên địa biến sắc, vòi rồng hắc phong khổng lồ sau lưng Tần Ba bỗng dưng dung nhập vào trong thân thể hư ảnh hắc phượng hoàng, càng làm nó trở nên to lớn thêm nữa, thậm chí trên lông vũ còn cháy lên những đạo hỏa diễm đen kịt đáng sợ.
Hắc phượng hoàng phá không mà đi, lao thẳng tới thân hình Triệu Phóng. Khi bay được nửa đường, bỗng dưng nó đập cánh, phóng ra vô vàn đao quang thuần một sắc đen sắc nhọn mãnh liệt, cắm thẳng về phía lão.
Thanh Ngọc đang đứng đó mà cũng phải âm thầm kinh hãi, không ngờ Tần Ba vậy mà cũng đã tu luyện ra tới ba đạo đao quang, không hề thua kém gì hắn cả.
Đúng là không thể khinh thường anh hùng thiên hạ được!
Tần Ba sau khi đã xuất chiêu thì cũng chú ý tới đòn tấn công của Thanh Ngọc. Hắn hơi khó hiểu vì tại sao Thanh Ngọc chỉ tung ra một thanh lôi kiếm nhỏ xíu trông vô cùng tầm thường thế kia.
Nhưng khi quan sát kỹ, Tần Ba vậy mà phải kinh ngạc vô cùng.
Thanh tiểu lôi kiếm này hắn không tài nào dùng thần thức quan sát được, hơn nữa Tần Ba còn phát hiện ra bên trong đó dung nhập rất nhiều loại sức mạnh khác nhau.
Hắn quay đầu nhìn trở về, thì đã thấy sắc mặt Thanh Ngọc tái nhợt một mảng, dường như đã tiêu hao quá nhiều.
Vậy thì…
Xem ra lôi kiếm này không tầm thường a!
Bên ngoài, Nguyễn Nhạc lão gia tử và mấy cường giả Hóa Chân đã đánh ra chân hỏa, nhưng thần thức thì vẫn luôn chăm chú vào tình hình bên trong kết giới của Kim Đỉnh Chung.
Thấy Triệu Phóng đã đứng đực một chỗ, khóe miệng Nguyễn Nhạc lão gia tử khẽ nhếch lên, còn mấy người khác thì vẫn không hiểu là có chuyện gì.
Cường giả Hóa Chân đánh nhau, trừ khi là có thực lực vượt trội, áp chế mạnh mẽ đối phương, nếu không thì một trận giao đấu có khi phải mất tới mấy canh giờ mới phân ra thắng bại.
Nguyễn Nhạc lão gia tử cùng cảnh giới với Hồ Quế An, nhưng cũng chỉ coi như mạnh mẽ hơn đối phương một chút, tạm thời còn chưa ngã ngũ.
Bên kia Tần Hoằng thì đã chém được Hán Lương mấy nhát, vẫn còn đang hùng hổ cách không bổ từng nhát chém kinh thiên động địa về phía đối phương, nhưng nếu để phân định chiến cuộc thì còn lâu.
Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An không tham dự trận đấu này, bởi vì họ mang tư cách là nhất phương thế lực ẩn môn chi chủ, không thể can dự thế cục Trung Đô.
Nếu bây giờ hai người ra tay giúp đỡ Nguyễn Nhạc lão gia tử và Tần Hoằng, lúc đó nhất định mấy tên Hóa Chân đằng sau sẽ tìm cớ khích bác.
Luận Võ Đại Hội lần này nếu gây ra đại thế chi chiến, lúc đó hậu quả khôn lường!
Tề Khâm Vi đứng từ xa khoanh tay, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú nồng đậm. Các ngươi đánh nhau càng rùm beng bao nhiêu thì ta càng sung sướng bấy nhiêu!
Đại điện chủ Hoắc Khang của Nhật Thần Điện thì chỉ chực chờ Tuế Ninh Tiên Tử can dự vào chiến cuộc, để lão còn tham gia náo nhiệt.
Lão già Hoắc Khang này cũng đã hứng thú với thế sự hồng trần đã lâu, nhưng vướng phải môn quy, chưa dám làm càn. Bây giờ Chân Vũ Cung đã phá vỡ quy tắc, chỉ cần Tuế Ninh Tiên Tử của Nguyệt Thần Điện cũng nhúng tay vào, từ nay Nhật Thần Điện có thể tự do tung hoành rồi!
Nhưng cho đến khi tất cả cường giả Hóa Chân ở đây nhận ra trong kết giới Kim Đỉnh Chung có điều bất thường thì mới kinh hãi thất sắc, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy ở đó, Triệu Phóng đứng đơ một chỗ, cánh tay phải còn đang giơ dở trên không, còn trước mặt lão bây giờ là hai đạo công kích một đen một trắng khiếp hãi nhân tâm đang tiến sát lại gần!