Chương 242: Hóa Chân ra tay

Trước cửa Đạo Môn.

Thanh Ngọc và Tần Ba vẫn đứng im ở đó, như thể biết trước là sẽ có chuyện gì xảy ra.

Không ngoài dự đoán, vài hơi thở sau, âm thanh giận dữ của Triệu Phóng và Hồ Quế An đã tức tốc vang vọng toàn bộ Luận Võ Thành:

- Hai tên súc sinh kia đền mạng cho cháu ta!…

- Phế đồ chi thù không đội trời chung, chết đi!…

Thân ảnh ba lão già Triệu Phóng, Hán Lương và Hồ Quế An tức tốc hiển hiện trong không gian, sau đó xuất thủ ngay lập tức.

Triệu Phóng nhanh chóng lấy ra một Đế bảo thượng phẩm hình cái chuông vàng, tung nó lên trời, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm niệm chú.

Đây là Kim Đỉnh Chung, bảo vật trấn tộc của Triệu gia, uy lực vô song, có thể tạo riêng một vùng không gian kết giới, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Ý đồ của lão đã rõ ràng, Triệu Phóng định chụp bản thân mình và hai người Tần Ba, Thanh Ngọc vào trong, sau đó tha hồ mà giết chóc. Hán Lương và Hồ Quế An ở bên ngoài, có nhiệm vụ đối phó giữ chân Nguyễn Nhạc lão gia tử.

Kể cả Hán Lương và Hồ Quế An có thất bại đi chăng nữa, thì đám Hóa Chân cường giả ở ngoài kia cũng phải mất hơn một khắc, may ra mới công phá được lớp kết giới của Kim Đỉnh Chung này.

Lúc đó trong đây thì Tần Ba và Thanh Ngọc đã hình thần câu diệt từ lâu rồi, làm gì còn sống được nữa?

Theo lời niệm chú của Triệu Phóng, Kim Đỉnh Chung tức tốc biến lớn, hóa thành một cái chuông vàng khổng lồ tỏa ra quang mang chói mắt, úp thẳng xuống, bao trọn lấy Tần Ba và Thanh Ngọc vào trong.

Ầm…Ầm…! Đông…! Đông…!

Kim Đỉnh Chung ập tới mặt đất, tạo nên một trận cuồng phong bão vũ, khói bụi mịt mờ tán loạn xung quanh. Một lồng kết giới phòng ngự vô cùng to lớn hình cái chuông được tạo nên, nhìn qua cũng có thể thấy được chắc chắn vô cùng.

Triệu Phóng cười lớn:

- Ha ha ha! Hai tên tiểu súc sinh! Giờ chết của các ngươi đã điểm rồi, hôm nay không có ai cứu được hai người các ngươi đâu!

Lúc này, Nguyễn Nhạc lão gia tử đã từ xa bay lại, rút ra Uy Vương Thương, quát lớn:

- Tên súc sinh Triệu Phóng! Ngươi cứ thử chạm vào một sợi tóc cháu ta xem, ta thề sẽ san bằng cả cái Triệu gia chó chết của ngươi làm bình địa!

Đằng sau, Tần Hoằng, Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An cũng đã đến, sánh vai cùng Nguyễn Nhạc lão gia tử. Còn các cường giả Hóa Chân khác, thì chỉ dừng lại ở đằng xa, có vẻ không muốn tham dự vào vũng nước đục này. Trần Kiều Ân Cung chủ Thiên Ma Cung, trong mắt lóe lên dị sắc, không biết có suy nghĩ gì mà lại lắc mình biến mất, chưa rõ đi đâu.

Lão già Tần Hoằng vừa đến cũng ngay lập tức quát ầm lên:

- Mẹ nó lão súc sinh Triệu Phóng! Tần gia ta với ngươi không chết không thôi!

Triệu Phóng lúc này đang ở trong kết giới, tức tốc cười to:

- Ha ha ha! Ta giết cháu các ngươi đấy, ngươi có giỏi thì vào đây cắn ta a? Có lời gì muốn nhắn nhủ trước khi âm dương cách biệt không? Ta cho các ngươi thời gian tâm tình?

Tuế Ninh Tiên Tử lúc này híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hồ Quế An mà nói:

- Ngươi đây là muốn tham dự vào thế tục, phản bội quy củ của ẩn môn sao?

Hồ Quế An lãnh đạm vuốt râu:

- Phản thì đã làm sao, mà không phản lại như thế nào? Thế cuộc đã thay đổi lâu rồi, Chân Vũ Cung ta không muốn bị kẻ khác ngồi lên đầu!

Trong các ẩn môn lánh đời của Hằng Thiên Tinh, có một quy định nghiêm ngặt, đó chính là không được phép can dự thế sự bên ngoài.

Nhưng bây giờ, Chân Vũ Cung đã phá vỡ quy củ này!

Ở trong kết giới của Kim Đỉnh Chung, Thanh Ngọc và Tần Ba nhìn nhau, dường như trong đôi mắt họ không hề có bất kỳ sự lo lắng nào hết, hoàn toàn là một khoảng tĩnh lặng. Cả hai vừa rồi trong chiến đấu đều đã tiêu hao quá lớn, sắc mặt trắng bệch, đang cấp tốc vận công phục hồi chân khí, chưa biết có dự định gì.

Nhan Như Ngọc và Cung Hà Trang thì vô cùng lo lắng, chưa biết phải làm sao cho tốt.

Thậm chí từ đằng xa, Trần Phi Quỳnh cũng đã chạy tới quan chiến. Nàng đang đứng đó, tay cầm theo một tấm Truyền Tin Phù, không biết đang trao đổi với ai. Điều quỷ dị ở đây là có bao nhiêu cường giả Hóa Chân như thế, mà hoàn toàn không có một ai nhìn thấy nàng hết.

Triệu Phóng lúc này giương giương đắc ý, thấy Nguyễn Nhạc lão gia tử còn đang đứng im không có động tĩnh thì càng huênh hoang hơn.

Hôm nay cuối cùng Triệu Phóng cũng trừ khử được hai tiên tiểu ma đầu này rồi, tâm tình vô cùng tốt!

- Ha ha ha! Nguyễn Nhạc! Cái bộ dáng coi trời bằng vung thường ngày của ngươi đâu rồi, lấy ra đây cho ta xem! Hừ, bây giờ nếu ngươi tại đây quỳ xuống nhận lỗi, có khi bản tôn niệm tình không giết cháu trai ngươi, chỉ phế nó đi mà thôi, ha ha ha!

Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An đứng ngoài nghe cũng phải thầm hô một tiếng vô sỉ.

“Có khi bản tôn niệm tình không giết cháu trai ngươi” cái câu này không hề có một chút cam đoan hay chắc chắn nào, hoàn toàn là muốn lật lọng tráo trở.

Ở đây chẳng có ai là người ngu cả, Thanh Ngọc vừa mới một kiếm bổ chết Triệu Văn Hà xong, Triệu Phóng sẽ dễ dàng mà tha cho hắn còn sống sao?

Nhưng mà bây giờ lão nói câu ấy, chính là ép Nguyễn Nhạc lão gia tử vào con đường tiến thoái lưỡng nan.

Quỳ hay không quỳ?

Quỳ thì sẽ mất hết danh dự, từ nay ở Trung Đô không còn ai tin phục Nguyễn Nhạc nữa, bởi vì bá chủ chân chính như lão mà lại chấp nhận cúi mình nhận thua.

Còn không quỳ, nếu giương mắt đứng nhìn cháu mình bị người ta giết chết, thì sau này nỗi nhục nhã đó sẽ in sâu vào trong lòng Nguyễn Nhạc, làm đạo tâm nứt vỡ, tu vi cả đời chắc chỉ dừng lại ở đây, không tiến thêm được. Hơn nữa nếu không quỳ, lại còn mang theo cái ác danh thấy chết không cứu, bá chủ trên cao mà vô tình vô nghĩa, sau này Nguyễn gia ở Trung Đô cũng vì thế mà lâm vào nguy cơ.

Không có ai muốn trung thành với một kẻ cầm quyền vô tình vô nghĩa cả.

Tất cả mọi người ở đây đều phải thầm hô Triệu Phóng chân chính là một lão hồ ly hiểm độc. Chiêu bài này của lão cũng quá ác đi!

Đúng lúc này, bỗng dưng Thanh Ngọc và Tần Ba đang đứng trong kết giới Kim Đỉnh Chung hô lên một câu làm toàn trường rung động:

- Gia gia, chặt đầu con chó Hồ Quế An này giúp con!

- Gia gia, giết lão súc sinh Hán Lương này mau!

Ngay lập tức, Nguyễn Nhạc lão gia tử và Tần Hoằng không nói không rằng, rút ngay vũ khí ra lao lên xuất thủ, không có chút suy tư hay băn khoăn nào.

Tất cả mọi người ngạc nhiên sững sờ, còn chưa biết đây là tình huống gì?

Hai tên tiểu tử kia không muốn sống nữa hay sao?

Hay là cảm thấy không còn hy vọng nữa nên chấp nhận hy sinh?

Nguyễn Nhạc lão gia tử lập tức gầm lên kinh thiên động địa, trên tay lại cất Uy Vương Thương đi. Lão rút ra Bôn Lôi Toàn Long Thương Đế bảo thượng phẩm, truyền chân nguyên vào đó, khiến cho toàn bộ đất trời Luận Võ Thành bùng lên một trận oanh động mãnh liệt.

Bôn Lôi Toàn Long Thương, trấn tộc chi khí của Nguyễn gia, dài ba thước hai tấc, toàn thân xanh óng như ngọc, mũi thương sắc bén màu vàng kim, trên đó còn được ghi khắc vô số phù văn sáng ngời.

Không gian xung quanh gió nổi mây phun, thậm chí vô số tu sĩ đứng đằng xa quan chiến cũng phải lùi lại vài bước, có người còn bị kình khí thổi bay đi mấy trượng mới dừng được lại.

Tia sáng màu vàng chói mắt tràn đi khắp nơi, thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, từ trong Bôn Lôi Toàn Long Thương vang vọng lên những tiếng long ngâm vần vũ, sấm gào chớp giật, uy thế hủy thiên diệt địa.

Tần Hoằng thì khí thế kém hơn Nguyễn Nhạc lão gia tử một chút, nhưng cũng lấy ra một thanh hắc sắc đại đao Đế bảo thượng phẩm. Đây là Hắc Huyết Bá Hồng Đao, vũ khí đắc ý nhất của Tần Hoằng. Ở Trung Đô ít có người biết, toàn bộ dòng chính Tần gia đều là tu sĩ mang đơn ám linh căn, hơn nữa còn chủ tu đao pháp.

Lão già Tần Hoằng này ấy vậy mà vừa rút ra đao của mình, thì toàn bộ những tu sĩ dùng đao ở khắp nơi xung quanh bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc như muốn quỳ rạp xuống đất mà bái lạy.

Không biết từ xa có ai hô lên một tiếng kinh dị:

- Đao Hoàng! Tần lão gia chủ là Đao Hoàng!

Chưa dừng lại ở đó, Tần Hoằng còn bùng phát khí thế mạnh mẽ của mình, tu vi trực tiếp từ Hóa Chân trung kỳ dâng lên tận Hóa Chân hậu kỳ mới dừng lại.

Một luồng uy áp khủng bố đè ép ra xung quanh, khiến cho tất cả ai ai cũng đều hoảng sợ.

Hán Lương và Hồ Quế An ở đối diện, kinh hãi nhìn nhau, rồi mới thốt lên:

- Lão già kia, ngươi cũng che giấu đủ sâu a!…

- Tần Hoằng, ngươi bình thường hi hi ha ha, không khác nào tên ngốc, vậy mà bây giờ cũng học cái điệu giả heo ăn thịt hổ của mấy tên tiểu bối hay sao?

Tần Hoằng lúc này trên khuôn mặt già nua làm gì còn cái vẻ hèn mọn thâm hiểm nào?

Rõ ràng là một bậc kiêu hùng uy phong bát diện, tóc trắng xõa dài, tung bay trong gió. Đôi mắt của lão mở lớn, từ trong đó người ta cảm giác được sự tang thương cổ lão, mới nhìn qua thôi mà đã sinh lòng kính phục.

Tần Hoằng cười ha ha nói:

- Thôi, nói nhảm nhiều làm gì! Dám đánh chủ ý lên cả cháu ta, chịu chết đi!