Chương 241: Huyết Nguyệt Trảm

Triệu Văn Hà tung hai Tinh Cương Tử Thuẫn lên không trung, sau đó liên tiếp niệm chú, tay hắn thì kết vô số đạo thủ ấn huyền ảo.

Bao la linh khí từ khắp nơi dồn về phía hai tấm thuẫn bài, khiến chúng tỏa ra linh quang tử sắc càng rực rỡ chói mắt hơn, sau đó bắt đầu phân tách thành ngàn vạn hư ảnh.

Một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa mười sáu…

Mãi cho đến khi một góc trời xung quanh khu vực Triệu Văn Hà đang đứng tràn ngập sắc tím chói lọi, thì lúc này người ta đã không thể đếm hết được rút cuộc trên không có bao nhiêu tấm thuẫn bài!

Vài vạn?

Ngàn vạn?

Ức vạn?

Phải nói thực một câu là không thể đếm hết, bởi vì có quá nhiều thuẫn ảnh, không biết thật giả ra sao. Cuồng phong gào thét rung động nhân tâm, khí thế từ trên thân thể Triệu Văn Hà tỏa ra bỗng nhiên sắc bén và cường đại vô cùng.

Mỗi một bóng thuẫn ảnh hình bán nguyệt kia ấy vậy mà lại tương đương với một kích toàn lực của Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ!

Nếu vài trăm thuẫn ảnh thì còn được, chứ vô biên vô hạn thuẫn ảnh thế này, quả thực là Thanh Ngọc cũng ăn không tiêu a!

Triệu Văn Hà ngưng kết thủ ấn, híp đôi mắt rắn độc của mình lại, hất hàm hỏi Thanh Ngọc:

- Sao? Chuẩn bị đón nhận cái chết chưa?

Lúc này, đột nhiên sắc mặt Thanh Ngọc đại biến, không biết làm sao mà hắn lại đánh rơi cả Trảm Thiên, làm nó cắm thẳng xuống đất.

Thanh Ngọc vội vàng lấy tay phải bóp chặt lấy vị trí trái tim, mặt của hắn trắng bệch một màu, không còn chút huyết sắc nào cả. Thanh Ngọc thở hổn hển, ánh mắt căm thù nói không ra hơi:

- Ngươi…ngươi đã làm trò…trò gì…?

Triệu Văn Hà vừa thấy điệu bộ của Thanh Ngọc, liền biết Thôn Tâm Băng Tằm đã thành công rồi.

Nhan Như Ngọc đang ôm Cung Hà Trang ngoài xa lúc này thấy tình thế không ổn, vội vã hét lên:

- Đồ súc sinh, ngươi dám ám toán…

Chưa để nàng nói xong câu này, thì trong không gian đã vang vọng lên tiếng cười khằng khặc thỏa mãn đắc chí của Triệu Văn Hà. Hắn chẳng nói nhảm làm gì nhiều cả, mà hai tay đã trực tiếp kết lên thủ ấn cuối cùng, rồi ngón trỏ chỉ về phía Thanh Ngọc, trong miệng quát lớn:

- Vạn Thuẫn Băng Liệt Kích! Đi!

Vô vàn thuẫn ảnh thuần một sắc tím ngập trời bạo động, tạo ra vô số âm thanh gió rít hung tợn, sau đó trong chớp mắt đã lao tới, muốn cắt xé thân hình đang lung lay của Thanh Ngọc thành muôn ngàn mảnh nhỏ.

Không biết cơ man nào là những thuẫn ảnh hình bán nguyệt trực chỉ thân hình Thanh Ngọc mà tới. Lực lượng kinh khủng của sát chiêu này khiến cho thiên địa một phen biến sắc, đất trời rung động, vô số người đang vây xem cũng phải cảm thấy trong thâm tâm một trận rét lạnh.

Phập phập phập…!

Tốc độ quá nhanh, ngàn vạn thuẫn ảnh sắc bén vô cùng, mang theo đậm đặc sát khí, khí thế không gì không phá nổi. Thanh Ngọc còn đang run rẩy đứng đó, làm sao tránh kịp?

Ngàn vạn đạo tử sắc thuẫn ảnh kia xuyên qua thân thể Thanh Ngọc, đâm hắn ra làm một cái sàng trong chớp mắt!

Nhan Như Ngọc khóe mi trào ra nước mắt, gào lên tuyệt vọng:

- Aaa…!

Bên ngoài, Nguyễn Nhạc lão gia tử đang mở mắt ra xem mà tay cũng nắm chặt, không biết đã bóp vụn chén trà ra thành bụi phấn từ lúc nào.

Triệu Phóng, Tề Khâm Vi và Hán Lương thì lúc này thâm tâm vô cùng mừng rỡ!

Cái gai trong mắt bấy nhiêu lâu nay cuối cùng cũng được nhổ đi rồi!

Mấy lão già này còn đang định đứng dậy nhảy múa một điệu ra trò đấy!

Nhưng…

Viễn An đảo chủ lại hô lên một câu, làm cho tất cả mọi người phải trố mắt ra mà nhìn:

- Tàn ảnh!

Tất cả cường giả Hóa Chân ở đây nhanh chóng bao phủ thần thức của mình vào chiến trường, thì quả thật thấy vô vàn đạo thuẫn ảnh tím ngắt một màu kia đang xuyên qua một thân thể, nhưng không hề có máu tươi bắn ra chút nào cả.

Thậm chí thanh trường kiếm mà Thanh Ngọc vừa làm rơi xuống đất vừa nãy cũng đã biến mất lúc nào không biết!

Triệu Văn Hà cũng đã cảm thấy có điều bất thường, nhưng mà đó là những suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời hắn rồi.

Bởi vì ngay lúc này, ở sau lưng Triệu Văn Hà, thân ảnh Thanh Ngọc mờ mờ ảo ảo xuất hiện, hai tay nắm chặt Trảm Thiên và Huyễn Diệt, dồn chân khí và tất cả những gì mình có vào thân kiếm, khiến chúng biến thành hai luồng ánh sáng chói lòa trong không gian tím ngắt xung quanh.

Trảm Thiên và Huyễn Diệt được vung lên một cách tinh tế mà ưu mỹ, dường như đang cuốn người ta vào một bức tranh thê lương vô tận.

Từ đầu mũi kiếm nơi Thanh Ngọc xuất chiêu, người ta thấy được cả một vầng trăng màu máu đỏ lừ, mang theo sát khí và uy lực khủng bố chém ngang qua thân thể Triệu Văn Hà.

Tâm thầm tất cả chúng nhân quan chiến như bị đắm chìm vào khúc ca huyết tinh mỹ diệu đó, nhiều người còn bất giác buột miệng nói:

- Đẹp…Đẹp quá…!

Mãi cho đến khi âm thanh của Thanh Ngọc từ xa vọng lại, tất cả mới như giật mình mà tỉnh giấc, ai ai cũng nổi hết cả da gà:

- Huyết Nguyệt Trảmmmm…!

Đây là kiếm chiêu cuối cùng trong bộ tứ Nhật Nguyệt Tinh Thần của tầng thứ nhất Huyễn Diệt Kiếm Quyết. nó không dữ dội như Lạc Nhật Trảm, không nặng nề như Toái Tinh Trảm, cũng chẳng lằng nhằng phức tạp như Diệt Thần Trảm.

Huyết Nguyệt Trảm chỉ có đúng một chém mà thôi, nhưng kiếm thức đỏ như máu này lại có thể trực tiếp đưa nguyên thần đối thủ vào Luân Hồi ngay lập tức!

Một khi đã để Thanh Ngọc thành công thi triển Huyết Nguyệt Trảm lên người tu sĩ có thực lực thấp hơn hắn, vậy chỉ còn đúng một kết cục là hình thần câu diệt, không có bất cứ cơ hội nào nữa cả!

Kiếm chiêu này vốn thực lực hiện tại Thanh Ngọc chưa thi triển được, nhưng mà chính là khi hắn nhận được Luân Hồi phù văn ở trong Vấn Đạo Lâu thì đã tham ngộ ra chân ý!

Chỉ có thể nói rằng Huyết Nguyệt Trảm này chưa hoàn mỹ, nhưng mà để đối phó với tên Triệu Văn Hà này thì cũng đủ dùng rồi.

Vầng trăng máu kinh hãi nhân tâm kia lướt qua người Triệu Văn Hà, nhưng da thịt hắn không hề có một vết thương nào, toàn thân nguyên vẹn, không có xước sát.

Nhưng chỉ sau mấy lần hít thở, Triệu Văn Hà đột nhiên té quỵ, hai mắt trống rỗng hoàn toàn không có tiêu cự. Hắn vẫn còn đang mở miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng cả một chữ cũng không nói ra câu. Ngay sau đó, Triệu Văn Hà ngã rạp xuống đất, hai tấm Tinh Cương Tử Thuẫn cũng rạn nứt nổ tung, tan thành mảnh nhỏ trong hư không.

Thanh Ngọc nhếch miệng khẽ cười, sau đó ép lấy Thôn Tâm Băng Tằm từ trong cơ thể ra, bỏ vào một cái bình ngọc, quẳng nó vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.

Đứng giữa chiến trường, hít một hơi thật sâu, Thanh Ngọc mặt chẳng hề đổi sắc, mà quay sang nhìn Tần Ba.

Lúc này, chiến cuộc ở bên kia cũng gần như đã ngã ngũ.

Toàn bộ số đệ tử Triệu gia và Hán gia lúc này đều cụt mất hai tay hai chân, máu tươi lênh láng, thê thảm vô cùng.

Tất cả tu sĩ quan chiến bên ngoài cho đến giờ phút này mới giật mình mà tỉnh lại, trên mặt vẫn còn chưa qua đi nỗi bàng hoàng kinh khiếp.

Họ nhìn về phía hai tôn sát thần, một người trường đao, một người song kiếm đang đứng giữa chiến trường, trong thâm tâm bỗng chốc nảy sinh sợ hãi cực độ, đồng thời còn kèm theo một chút cảm giác chờ mong.

Nếu hai người này mà đánh nhau thì đúng là một trận long tranh hổ đấu a!

Nhưng đúng lúc này, ở trên bình đài của mấy cường giả Hóa Chân, lão già Triệu Phóng sắc mặt âm trầm đến cực điểm, gật nhẹ đầu với Hán Lương và Hồ Quế An, sau đó ngay lập tức ba người lắc mình biến mất.

Toàn bộ cường giả Hóa Chân thấy vậy, cũng tức tốc đuổi theo.

Mục đích của ba lão già này là gì thì ai cũng biết rồi, đó chính là Tần Ba và Thanh Ngọc đang đứng giữa Luận Võ Thành kia.

Đây là hai mối hiểm họa khôn lường, không biết khi nào thì sẽ ngồi lên đầu bọn lão, tất nhiên Triệu Phóng sẽ không buông tha cơ hội báo thù này.

Mắt thấy Tần Ba và Thanh Ngọc liên thủ, Triệu Phóng càng không thể an tĩnh được nữa rồi, hơn nữa đứa cháu cưng Triệu Văn Hà của lão vừa mới bị người ta giết chết xong!

Tần Nguyễn hai nhà liên minh, vậy cái Trung Đô này chẳng phải là ở trong túi bọn họ rồi hay sao?

Dù gì Triệu Phóng nghĩ bản thân mình đường đường là cường giả Hóa Chân, oai chấn nhất phương, không có dễ chết như vậy, hơn nữa còn có Hán Lương và Hồ Quế An trợ giúp.

Cùng lắm không được thì thôi, lại hòa cả làng!