Chương 238: Vẫn còn hậu thủ

Cuồng phong gào thét, áp lực khổng lồ từ Viễn Quý La và La Hán Chân Thân mang tới làm cho Hán Vũ Hà phải rùng mình sợ hãi. Hắn là Luyện Hư sơ kỳ, ấy vậy mà lại run rẩy trước một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, thân hình cũng đứng không vững.

Cũng phải thôi, Hán Vũ Hà sống trong nhung lụa từ bé, cứ lúc nào không đột phá được cảnh giới là sẽ lạm dụng đan dược, căn cơ không đủ hoàn mỹ, làm gì phải loại người tu luyện Phật Đạo khổ hình mà đúc đạo cơ vô thượng như Viễn Quý La?

Phải biết Viễn Quý La trước đây cũng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Kim Khí Triều Nguyên đấy!

Quá trình tu luyện của hắn cũng không khổ ải kém Thanh Ngọc bao nhiêu đâu, chẳng qua Viễn Quý La là đơn kim linh căn, nên không được Cửu Khí Triều Nguyên như ai kia mà thôi.

Cho dù Hán Vũ Hà có cao hơn một đại cảnh giới mà đạo cơ thua đối phương, khi giao chiến sinh tử vẫn là chưa nói chắc được điều gì!

Hán Vũ Hà không cam tâm chút nào, dốc hết sức bình sinh mà lấy ra một đôi triền thủ Hoàng cấp cực phẩm màu vàng đồng. Hắn đeo găng lên, dồn toàn bộ chân khí vào đó, rồi tức tốc bước đến bên cạnh xốc tên đệ tử Hán gia lên, phun hết cả nước miếng vào mặt hắn mà quát:

- Con mẹ mày! Đứng dậy đi phế hai tên kia cho lão tử!

Tên đệ tử Hán gia đầu óc còn đang ong ong vì đợt phản chấn vừa rồi, thất khiếu xuất huyết, nhưng vẫn cố tỉnh táo lại. Hắn vừa mới mở được mắt ra, thì bỗng chỉ tay về sau, hô:

- Thiếu gia cẩn thận!

Hán Vũ Hà vừa mới quay mặt lại, thì đã thấy ngập trời côn ảnh vàng chóe, mang theo khí thế kinh hãi nhân tâm, điên cuồng như vũ bão mà phóng tới trước mặt mình.

Đằng sau số côn ảnh đó, lại là một chiếc kim long trường côn khổng lồ dài đến mười mấy trượng của La Hán Chân Thân đang chuẩn bị ụp xuống đây như Thái Sơn áp đỉnh!

Viễn Quý La cong người như con tôm, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, đang nện mạnh Kim Cô Bổng về phía hai tên này, miệng hắn còn quát lớn vang vọng đất trời:

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Hán Vũ Hà tức tốc xách cổ áo tên đệ tử Hán gia lên ném thẳng về phía độc trận nơi Tần Ba và Thanh Ngọc đang nằm, còn hắn thì dồn toàn bộ chân khí vào đôi pháp khí triền thủ trên tay. Vô số đạo kình phong màu nâu nặng nề toát ra từ đại địa, dung nhập vào người Hán Vũ Hà, hắn là người mang thổ linh căn, lại chủ tu quyền pháp, ưu thế của hắn chính là lực lượng và sức mạnh!

Hán Vũ Hà tự tin với bản thân mình, có câu nhất lực phá vạn pháp!

Hôm nay hắn muốn thể hiện rồi!

Vận kình vào tay, Hán Vũ Hà rống lớn, gương mặt đã nổi lên từng đạo gân xanh kinh dị, hai bắp tay hắn bỗng chốc to lên gấp rưỡi. Hán Vũ Hà cách không đấm ra một đạo quyền kình khổng lồ màu nâu về phía cây kim long trường côn đang đập tới của Viễn Quý La!

Quyền mang ngập trời, hội tụ vào trong đạo nắm đấm bằng thổ hệ chân khí kia, nhanh chóng lao vào đạo công kích khủng bố đang nện xuống.

Hán Vũ Hà muốn đối kháng chính diện, hắn vừa tung ra chính là sát chiêu của mình, Hám Địa Chân Quyền!

Hắn hơn Viễn Quý La một đại cảnh giới, đó chính là sự khác biệt như rãnh trời!

Ầm…!Uỳnh uỳnh uỳnh!…

Chiêu thức Hoành Tảo Thiên Quân của Viễn Quý La đập thẳng vào đạo quyền kình của Hán Vũ Hà tạo nên một vụ nổ vang trời dậy đất.

Kình khí ba đào hãi lãng tỏa ra khắp nơi, kể cả Nhan Như Ngọc và Triệu Văn Hà đang giao thủ bên kia cũng bị lực phản chấn hất văng đi một đoạn.

Quá kinh khủng!

Đám người quan chiến đằng xa thì liên tục trải qua hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, họ cảm thấy bây giờ dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa cũng không cần phải quá kinh ngạc cả.

Họ bất ngờ đến quen rồi!

Nói thì nói như vậy nhưng sức mạnh của mấy vị thiên kiêu chưa tới vài trăm tuổi này cũng quá ghê gớm đi, khiến cho vô số tu sĩ già hai thứ tóc rồi mà vẫn phải lắc đầu xấu hổ, tự nhận không bằng.

Cả Hán Vũ Hà và Viễn Quý La lúc này đều bị lực phản chấn khủng bố tác động lên thân thể, bay vút về hai phía đối ngược như hai ngôi sao băng, khi chạm xuống mặt đất còn tạo ra một cái hố to sâu hoắm!

Hai người sử dụng lực lượng đơn thuần để đối kháng với nhau, đúng là một màn giao thủ mãn nhãn!

Tuy nói căn cơ của Hán Vũ Hà không bằng Viễn Quý La, nhưng dù gì hắn cũng cao hơn một đại cảnh giới. Nếu để mà so sánh thực lực chân chính, cả hai đều có thể tương đương với tu sĩ Luyện Hư trung kỳ phổ thông, nên việc lưỡng bại câu thương là điều dễ hiểu.

Hán Vũ Hà và Viễn Quý La đều phun ra máu tươi, chân tay ê ẩm, không thể đứng dậy nổi nữa, phải một thời gian ngắn nữa mới có thể tái chiến.

Trên chiến trường hiện tại chỉ còn lại Triệu Văn Hà và Nhan Như Ngọc, hai người vẫn đang tức tốc so chiêu. Nhan Như Ngọc vừa đánh lại vừa phải để ý tới tên đệ tử Hán gia còn đang nằm bẹp trên đất kia, không biết bao giờ hắn mới đứng dậy.

Vừa rồi Hán Vũ Hà đã ném tên này vào trong khu vực bị rải Túy Tiên Tá Cốt Hương, bây giờ hắn chỉ còn cách Thanh Ngọc và Tần Ba chưa đầy năm bước chân mà thôi!

Tuy hiện tại tên đệ tử Hán gia kia còn chưa thể đứng dậy nổi, nhưng tay chân hắn đã cử động rồi!

Nhan Như Ngọc gấp gáp, nàng tung mình lên cao, tay trái kết vô số thủ ấn, tay phải khua loạn Tiêm Lôi Thương trong không trung. Ánh mắt Nhan Như Ngọc căm thù nhìn Triệu Văn Hà, miệng nàng lẩm nhẩm, đã chuẩn bị tung ra sát chiêu tới nơi!

Triệu Văn Hà cũng không phải dạng vừa, chả hề nao núng, mà cũng điên cuồng thôi động Tinh Cương Tử Thuẫn của mình, khiến chúng càng tỏa ra tử quang rực rỡ chói mắt hơn.

Nhan Như Ngọc lập tức biến sắc khi thấy tên đệ tử Hán gia đã bắt đầu đứng dậy, lê lết bước đi về phía Thanh Ngọc!

Không xong!

Miệng nàng đọc chú ngữ gấp gáp hơn, sau đó dồn toàn bộ chân khí vào đoản kích trong tay, khiến cho đám lôi vân trên bầu trời Luận Võ Thành liên tiếp phát ra những âm thanh đùng đoàng ghê gớm, chấn động nhân tâm.

Triệu Văn Hà đứng trước sát chiêu kinh khủng của Nhan Như Ngọc, thầm mắng tên đệ tử Hán gia kia đúng là phế vật. Hắn có vẻ không nhịn được nữa rồi, hô to:

- A Tú! A Bân! Lên!

Hai tên đệ tử Triệu gia tu vi Hóa Thần hậu kỳ ở trong đám đông lúc này lại bất ngờ phi thân mà lên, từ trong bàn tay chúng xuất hiện mỗi người một thanh lục sắc phi đao sắc lẻm!

Mới nhìn qua thôi mà Nhan Như Ngọc đã biết trên đó được bôi đầy kịch độc, chỉ cần chạm nhẹ vào da thịt ai chắc cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Đây chính là chiêu bài hiểm của Triệu Văn Hà!

Hắn biết thừa là tên đầu đất Hán Vũ Hà kia không làm được việc gì ra hồn, nên từ sớm đã chừa lại một kích cuối cùng này!

Chỉ cần nhân cơ hội tất cả mọi người đang mải giao chiến với nhau, hai tên đệ tử mà Triệu Văn Hà an bài từ trước sẽ lập tức xuất thủ, bằng mọi giá phải giết chết Tần Ba và Thanh Ngọc!

Không thể để cho hai người họ một cơ hội sống sót nào cả!

Hai tên đệ tử Triệu gia dồn toàn bộ chân khí vào phi đao, khiến chúng tỏa ra linh quanh xanh lè, mà từ đó lại còn bốc lên khói đen kinh tởm, vừa ngó qua đã khiến người ta khiếp đảm trong lòng.

Trong khoảng khắc, hai tên này nhanh như điện chớp, phi thẳng hai cây phi đao ra, trực chỉ mi tâm Thanh Ngọc và Tần Ba mà đến.

Nhan Như Ngọc lúc này quên luôn cả việc đánh ra chiêu thức, tâm hồn của nàng dường như bị cuốn theo hai cây lục sắc phi đao đang bay kia.

- Không!…

Triệu Văn Hà tức tốc cười lớn, đưa theo ánh mắt nóng bỏng của mình mà chờ đợi.

Chỉ cần hai cây phi đao này đi đến đích, là đại nghiệp của hắn đã thành rồi!

Tần Ba và Thanh Ngọc vừa chết, thiên hạ này trong đám hậu bối có ai xứng là đối thủ của Triệu Văn Hà hắn nữa?

Nếu hai tên kia bị xử lý xong, ở đây Hán Vũ Hà và Viễn Quý La còn đang trọng thương vật vờ, vậy là chỉ còn mỗi cô nương Nhan Như Ngọc xinh đẹp trước mắt này phải không?

Song quyền nan địch tứ thủ, Triệu gia còn có tới gần tám mươi đệ tử đang chầu chực ở ngoài kia đấy!

Một mình Nhan Như Ngọc đánh lại nổi sao?

Chắc chắn là không rồi!

Ngay khi hai thanh phi đao kia kết liễu Thanh Ngọc và Tần Ba, Triệu Văn Hà sẽ tức tốc hô lên để Triệu Phóng tới bảo vệ mình, hắn chẳng cần tham dự cái đại hội chó má này nữa!

Vì lúc đó chính là thời điểm Triệu gia xưng bá Hằng Thiên Tinh rồi!

Hậu duệ ưu tú nhất của các phương thế lực khác đều hoặc chết hoặc bị phế đi trong tay Triệu Văn Hà, thì đám gia tộc nhất đẳng kia sẽ ngả về nhà nào?

Dĩ nhiên là Triệu gia rồi!

Đến lúc đó chả phải là Triệu gia nắm quyền bá chủ Trung Đô sao? Thu Trung Đô vào tay, thì Hằng Thiên Tinh cũng là dễ dàng đi?

Triệu Văn Hà ánh mắt mừng rỡ, thân thể run rẩy vì kích động, thậm chí lúc này khoang miệng hắn đã há to, để chuẩn bị hô lên kêu gia gia Triệu Phóng vào tiếp ứng rồi đấy!

Chờ bao nhiêu lâu mới tới được thời khắc huy hoàng này!