Chương 237: Viễn Quý La phát uy

Hơn nữa nếu đại sự đã thành, Hán Vũ Hà hắn lại còn mang được cái danh văn thao võ lược, tính toán như thần, tính kế được cả đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Trung Đô và Nguyễn gia tiểu thái tử, tội gì không làm?

Tiện nghi đưa tận mồm còn không cắn thì đúng là đồ con lợn!

Tính toán của Hán Vũ Hà cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Hắn sợ viên giải dược mà Triệu Văn Hà đưa cho có vấn đề, nên mới đưa cho đệ tử nhà mình phục dụng. Chẳng may tên họ Triệu kia tính toán âm hiểm cả lên đầu hắn, vậy thì đúng là được chả bù mất!

Tốt nhất là nên tìm một con chuột bạch đem đi thử nghiệm vẫn hơn đấy.

Cái nữa là bản thân Hán Vũ Hà không tự tay phế bỏ Tần Ba và Thanh Ngọc, sau này cũng chẳng có ai nạt nộ gì được hắn cả.

Muốn báo thù ư?

Tìm tên đệ tử Hán gia kia đi!

Một mũi tên bắn trúng ba con chim như vậy, trong thâm tâm Hán Vũ Hà lúc này vẫn còn đang thầm tự sướng khen mình một tiếng thông minh!

Lúc này, Triệu Văn Hà đã từ trên tường thành Đạo Môn nhảy xuống, khóe miệng cười gằn mà cùng với Hán Vũ Hà đứng sánh vai. Đứng đối lập với bọn hắn chính là Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc.

Triệu Văn Hà lại bắt đầu uốn lưỡi sử dụng trình độ văn vẻ uyên thâm của mình:

- Hai vị chủ soái, nể tình hai vị cũng là nhất phương thiếu chủ, ta cho hai người một cơ hội đào thoát. Việc hôm nay là chuyện riêng của mấy đại gia tộc Trung Đô chúng ta, ta khuyên hai vị không nên can dự vào. Còn nếu không thì…

Thanh Ngọc đang giả vờ nằm bẹp trong kia cũng âm thầm chú ý biểu cảm và cử chỉ của Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc.

Người ta nói trong hoạn nạn mới biết chân tình, hắn cũng muốn nhân cơ hội này mà nhìn thấu nội tâm hai người kia, xem họ có xứng đáng mà kết giao hay không.

Hơn nữa Thanh Ngọc còn đang có mối quan hệ mập mờ với Nhan Như Ngọc. Tuy Hệ thống đánh giá tình cảm của nàng dành cho hắn là “Yêu”, nhưng vẫn cần phải xem nhân phẩm nữ nhân này ra sao.

Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc chẳng cần suy nghĩ gì, nhìn nhau một cái rồi cùng gật đầu.

Triệu Văn Hà vỗ tay cười ha hả:

- Đúng rồi! Có thế chứ! Tên Nguyễn gia tiểu thái tử kia chẳng tốt lành…

Chưa để hắn nói xong, thì Viễn Quý La đã rút ra cây hoàng kim côn của mình, gào to một tiếng dữ dội, ngay lập tức hiển hóa ra hư ảnh kim quang La Hán to lớn đằng sau lưng.

Cây côn màu vàng của Viễn Quý La có tên là Kim Cô Bổng, Hoàng cấp cực phẩm, chính là vũ khí mà vị tráng hán trông như con gấu mập này yêu thích nhất.

Điều kỳ lạ hơn nữa, đó chính là thiếu đảo chủ Hải Uyên Đảo Viễn Quý La lại tu luyện tâm pháp Phật Môn, hơn nữa còn đạt được trình độ thông thấu khó lường mà ít ai ngờ tới, cứ như bản thân hắn chào đời đã có thiên phú bẩm sinh với Phật Đạo vậy.

Bản thân Viễn Quý La cũng không hề biết được tại sao hắn lại có niềm say mê và sự thấu triệt với Phật pháp đến thế.

Lúc Thanh Ngọc giám định Viễn Quý La lần đầu tiên cũng vô cùng bất ngờ, vậy mà tên gấu mập này lại có huyết mạch Đà La Thái Tuệ Phật và thể chất đỉnh cấp của Phật Môn, Kim Cương Phục Ma Thể.

Thanh Ngọc nghi ngờ Viễn Quý La chính là một đại đức Phật Tu cường đại chuyển sinh hay sao đấy, nếu không hắn không tài nào mà có được cả thể chất lẫn huyết mạch kinh khủng như vậy.

Bên kia, Nhan Như Ngọc cũng đã lấy ra thanh đoản kích màu xanh của mình. Đây là Tiêm Lôi Thương, một pháp khí Lôi hệ Hoàng cấp cực phẩm, vô cùng tương thích với đơn lôi linh căn của nàng.

Lôi hệ mang tính sát phạt và hủy diệt mạnh mẽ nhất trong cửu đại nguyên tố, nhất là Nhan Như Ngọc lại còn mang trong mình đơn lôi linh căn, nên sát thương sấm sét của nàng hoàn toàn không bị thuộc tính khác pha tạp, uy lực là không phải bàn cãi.

Nhan Như Ngọc thu hồi lại vẻ mặt lo lắng, sắc diện lạnh tanh, chém đinh chặt sắt nói với Triệu Văn Hà:

- Muốn làm hại hắn? Bước qua xác của ta!

Hán Vũ Hà khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn cười ha ha nói với tên đệ tử Hán gia vừa mới phục dụng xong giải dược:

- Còn đứng đực ra đó làm gì? Không mau đi hầu hạ hai vị công tử? Cứ mạnh dạn mà đi, ở đây có bọn ta hộ pháp cho ngươi!

Tên đệ tử Hán gia kia lập tức thụ sủng nhược kinh vì được thiếu gia nhà mình coi trọng. Hắn lấy lại bình tĩnh, gồng người lên hết cỡ, rồi bắt đầu long hành hổ bộ tiến lại gần nơi Thanh Ngọc và Tần Ba đang nằm rạp ở đó, ý đồ xuất thủ độc ác.

Bên kia, Nhan Như Ngọc đã không còn bình tĩnh được nữa, nàng nhanh chóng xuất chiêu. Bàn tay thon thả khẽ khua một vòng trong hư không, lập tức vô số đạo cuồng phong khắp nơi hội tụ đến, nâng thân thể Nhan Như Ngọc ngự không mà đứng, cách mặt đất chừng hơn trượng.

Tà váy dài màu thiên thanh phất phơ trong gió, trông Nhan Như Ngọc lúc này giống một tiên tử hạ phàm, đôi mắt tinh xảo trên dung nhan tú lệ tỏa ra những tia lôi quang sắc bén.

Nàng thật sự giận dữ!

Thiên hôn địa ám, cuồng phong loạn vũ, phía bên trên bầu trời Luận Võ Thành vừa mới sáng sủa được một chút lúc này lại bắt đầu tối đen như mực.

Đỉnh đầu Nhan Như Ngọc lúc này đã xuất hiện từng chùm lôi vân dày đặc, từ trong đó lập lòe những đạo sấm chớp xanh biếc, tỏa ra ngập trời uy thế hủy thiên diệt địa.

Gió nổi mây phun trong phút chốc, Nhan Như Ngọc một tay kết thủ ấn, tay kia trực chỉ Tiêm Lôi Thương về phía Hán Vũ Hà, quát:

- Thiên Tế Tấn Lôi!

Đùng…Đùng…!

Sấm gào chớp giật, thiên không biến động, từ trên đám lôi vân trên đỉnh đầu Nhan Như Ngọc đột nhiên giáng xuống ba đạo tia chớp to bằng cánh tay người lớn màu xanh chói mắt, dự định đâm thẳng vào đỉnh đầu tên đệ tử Hán gia đang xông về phía Thanh Ngọc!

Triệu Văn Hà hú lên quái dị:

- Hay cho một chiêu giương đông kích tây!

Tức thì, hắn vung tay lấy ra hai chiếc thuẫn to bằng cái mâm màu tím ngắt, tỏa ra tử quang chói lòa, dồn chân khí vào đó rồi ném lên đỉnh đầu tên đệ tử Hán gia kia.

Đây là Tinh Cương Tử Thuẫn, là vũ khí chân chính của Triệu Văn Hà. Từ trước tới nay cả Trung Đô này đều nghĩ hắn dùng thiết phiến, nhưng thực chất không phải.

Sở trường của hắn là thuẫn!

Tinh Cương Tử Thuẫn kia vừa có thể công, vừa có thể thủ, chính là thực lực bao nhiêu lâu nay Triệu Văn Hà vẫn ẩn giấu kỹ càng.

Đinh! Đinh! Đinh!

Ba tia sét màu xanh từ trên lôi vân giáng xuống trực tiếp bị Tinh Cương Tử Thuẫn của Triệu Văn Hà ngăn chặn, đánh bật ra ngoài. Tuy vậy, lực lượng trùng kích của lôi điện vẫn giáng trúng người tên đệ tử Hán gia, khiến hắn bị hất văng ra đoạn xa, thân thể co giật, nôn ra tinh huyết.

Triệu Văn Hà gào lên:

- Hán huynh! Bảo vệ tên này, để hắn phế hai tên tiểu súc sinh kia là xong!

Hán Vũ Hà nghe vậy lập tức đồng ý, hắn cũng không định tấn công. Bây giờ chỉ cần bảo vệ tên đệ tử nhà mình thành công bước tới bên cạnh Tần Ba và Thanh Ngọc là đại công cáo thành!

Trò chơi bây giờ lập tức chuyển từ đối công sang bảo vệ mục tiêu!

Bên kia, Viễn Quý La cũng không hề rảnh tay, hắn nắm chặt Kim Cô Bổng, đạp một chiêu Ngự Phong Thuật nhảy lên thật cao, sau đó chắp tay ngồi xếp bằng trên không trung, miệng liên tục tụng niệm:

- Hắc ra đát na đa ra dạ da. A rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da…

Hư ảnh La Hán cao lớn sau lưng Viễn Quý La lúc này tỏa ra kim quang chói mắt, sau đó bất ngờ dùng đôi tay trần cơ bắp lực lưỡng của mình chắp lại với nhau nghe đánh “Ầm” một tiếng.

Đồ án chữ Vạn 卐 trên mi tâm vị La Hán kia tức tốc xoay tròn, sau đó linh khí bốn phương tám hướng từ khắp nơi trong thiên địa bỗng nhiên bạo động mà đến, thanh thế kinh người.

Đối lập với khoảng trời u ám ngập tràn lôi điện kinh khiếp nhân tâm của Nhan Như Ngọc, thì bên này Viễn Quý La lại là một tầng thiên không bao phủ kim quang vàng óng, khắp nơi đắm chìm trong khí tức Phật Môn uy nghiêm vô hạn.

Hào quang hoàng kim rạng rỡ tỏa ra khắp nơi, Viễn Quý La quát to:

- Côn tới!

Lập tức, từ trong tay hư ảnh vị La Hán kia đã xuất hiện một cây kim long trường côn khổng lồ, từ trên đó tỏa ra khí thế thần thánh mạnh mẽ, tưởng như không gì không phá được.

Thanh Ngọc đang nằm đằng xa cũng phải ngước mắt qua mà nhìn. Hắn có thể khẳng định hư ảnh vị La Hán này chính là Chân Thân của Viễn Quý La, chẳng qua hắn chưa tiến vào Vạn Hồn Chiến Trường, nên không biết mà thôi.

Nhưng để làm được đến trình độ này, có thể huy động Chân Thân chiến đấu cũng là quá kinh khủng rồi!

Uy lực của hư ảnh La Hán Chân Thân này là điều không cần phải bàn cãi.

Viễn Quý La lúc này đứng phắt dậy, hai cánh tay lực lưỡng nắm chặt Kim Cô Bổng, hắn đưa côn qua đầu mà tung người xuống, dự định giáng một cú thật mạnh vào tên đệ tử Hán gia vừa bị Nhan Như Ngọc công kích đang nằm bẹp ở kia.

La Hán Chân Thân cũng giơ cây kim long trường côn khổng lồ trong tay mình lên, dung nhan oai vệ với đôi mắt ngập tràn kim quang lấp lóe dữ dội, chuẩn bị đập xuống một chiêu hủy thiên diệt địa.