Chương 236: Túy Tiên Tá Cốt

Cảm nhận được lực áp bách cường đại mà Nguyễn Nhạc lão gia tử đang dồn lên người mình, Hồ Quế An hừ lạnh, nhưng cuối cùng cũng ngồi phệt xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng đang bắt đầu tính toán âm mưu quỷ kế làm sao để đối phó với Nguyễn gia.

Hai ông cháu nhà này quá tà môn rồi.

Nếu cứ để mặc kệ như thế, chả mấy chốc mà cả cái Hằng Thiên Tinh này sẽ rơi vào tay Nguyễn gia thủ phủ mất thôi.

Suy nghĩ này cũng chính là suy nghĩ của mấy cường giả Hóa Chân xung quanh, nhưng không có một ai nói ra cả.

Quay lại trước cửa Đạo Môn, Tần Ba lúc này đã thu lại Trấn Quang Tháp, vỗ tay bôm bốp vào nhau, cao giọng hô lên:

- Nguyễn huynh hôm nay cho Tần mỗ được mở mang tầm mắt rồi! Tần mỗ bội phục, bội phục!

Thanh Ngọc lúc này cũng mặc kệ tên Triệu Văn Hà đang tỏ vẻ run rẩy ở trên tường thành Đạo Môn, mà ngay lập tức đã quay trở lại, mặt không biến sắc mà cười nói với Tần Ba:

- Tần huynh lại đề cao Nguyễn mỗ rồi! Từ nay chúng ta ra giao hẹn đi, không được nói lời khách sáo nữa, Tần huynh thấy thế nào?

Đám đông vô vàn con mắt khắp nơi nhìn thấy cảnh này cũng phải vô cùng khiếp hãi.

Kẻ đáng sợ nhất không phải là người vừa sát nhân mà mang bộ mặt hằm hè cùng hung cực ác.

Mà đó chính là người vừa bổ người ta ra vạn mảnh xong vẫn lập tức nói cười như không có chuyện gì xảy ra!

Những kẻ như vậy chân chính là những kẻ không hề coi sinh mạng đáng giá một đồng một cắc, thậm chí còn cảm thấy giết người làm niềm vui!

Tuy Thanh Ngọc không phải dạng người như vậy, nhưng mà hắn cố tình làm ra thái độ như thế, để chấn nhiếp nhân tâm.

Đừng có ai mang ý nghĩ động chạm tới Thanh Ngọc và những người xung quanh hắn.

Thanh Ngọc đây là muốn bày ra một cái động thái cảnh cáo!

Chúng tu sĩ quan chiến bên ngoài đều cảm thấy trong lòng rét run một trận, thậm chí cả ma nữ Trần Kiều Ân bên kia cũng có chút hoảng hốt trong lòng. Duy chỉ có Tần Ba là vẫn mang bộ mặt hứng thú mà thôi, hắn nhìn Thanh Ngọc mà nhẹ nhàng đáp:

- Nếu Nguyễn huynh đã muốn như vậy thì được thôi, hà hà! Thực ra Tần mỗ cũng cảm thấy cứ khách sáo mãi cũng không ổn!

Thanh Ngọc thu lại song kiếm vào đan điền, sau đó chỉ vào Thái Tam đang nằm một đống ở đó:

- Tần huynh! Chiến lợi phẩm của huynh!

Tần Ba nhẹ nhàng nói:

- Thế này thì thiệt thòi cho Nguyễn huynh quá rồi, thôi! Để Tần mỗ giúp Nguyễn huynh một tay, bắt tên Triệu Văn Hà kia xuống đây vậy!

Vừa nói xong, Tần Ba tung người mà lên, từ trong tay hắn đã xuất hiện một thanh hắc sắc trường đao, lao thẳng tới đám tám mươi mốt tên đệ tử Triệu gia bên kia.

Triệu Văn Hà đứng trên tường thành Đạo Môn lúc này không biết làm sao mà lập tức thu lại dáng vẻ sợ hãi, nhếch môi lên cười một nét quỷ dị, dường như có vẻ đang vô cùng vui mừng.

Thanh Ngọc phát giác ra điều này, trong đầu hắn như lóe lên suy nghĩ nào đấy, lập tức hô:

- Tần huynh chờ đã!

Không kịp quan tâm nhiều, Thanh Ngọc cũng đạp Bách Lý Bộ, tiêu thất trong không gian, chỉ để lại vô số tàn ảnh. Hắn lao nhanh tới bên cạnh Tần Ba, hô:

- Hắn có hậu thủ!

Lúc này Tần Ba mới khựng người lại, nhưng không còn kịp nữa rồi. Không gian xung quanh hắn và Thanh Ngọc đã xuất hiện vô số làn khí lưu quỷ dị màu xanh lá, phải dùng thần thức soi xét kỹ càng mới cảm nhận được. Thanh Ngọc mau chóng quát:

- Bế khí lại, đừng hít phải, có độc!

Tần Ba lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, nhưng không còn kịp nữa, bởi vì tay trái hắn đã vô tình chạm phải một luồng khí lưu kia.

Ngay tức khắc, Tần Ba ngã quỵ gối xuống đất, trong người hắn cảm thấy toàn thân vô lực, xương cốt mềm nhũn, không thể điều động được dù chỉ một xíu chân khí nào.

Tần Ba mỗi lần cố gắng muốn vận chuyển chân khí ép khí độc ra ngoài, thì lại cảm thấy trong kinh mạch mình như đang có ngàn vạn cây kim chọc vào, đau đớn không thôi.

Hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thở hổn hển, đã cố hết sức mà không được.

Thanh Ngọc nhanh chóng dùng Hệ thống giám định, sau đó cũng giả vờ đổ gục ra đó, không biết trong lòng đang có tính toán gì.

Trong đầu Tần Ba lúc này tự nhiên lại vang lên tiếng truyền âm:

- Tần huynh không nên cố gắng làm gì, huynh yên tâm, hôm nay chúng ta chưa chết được!

Thanh Ngọc đã uống Tị Độc Thánh Thủy, mấy thứ đồ chơi này hù ai thì được chứ hù hắn thì nhầm người rồi. Điều quan trọng là tên Triệu Văn Hà kia mưu mô quỷ kế khó lường, không biết còn con bài nào chưa lật.

Thanh Ngọc hiện tại muốn tùy cơ ứng biến, chờ cơ hội nhất kích đắc thủ, phế đi tên rắn độc khó ưa Triệu Văn Hà.

Tần Ba sau khi nghe tiếng truyền âm thì cũng thả lỏng, ngã vật xuống đất, mắt nhìn lên trời, ra vẻ một bộ dáng ta đây chấp nhận số phận.

Trong lòng Tần Ba cũng vô cùng kinh ngạc, không biết là Thanh Ngọc tại sao lại không trúng độc.

Lúc này, thanh âm đắc ý của Triệu Văn Hà từ trên cao mới vang lên:

- Ha ha ha! Đã bước vào độc trận, trúng phải Túy Tiên Tá Cốt Hương của ta thì đừng mong giãy dụa nữa! Tần Ba! Nguyễn Ngọc! Đời này của các ngươi xem như xong rồi!

Tần Ba giương to đôi mắt âm trầm của mình mà cố gắng ngước lên phía tường thành Đạo Môn, nếu có thể sát nhân bằng ánh nhìn, có khi hắn đã phải giết Triệu Văn Hà đến mấy vạn lần rồi.

Thanh Ngọc thì vẫn nằm bẹp ở đó, không có động tĩnh gì.

Bên ngoài kia, Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc cũng không biết phải làm sao cho tốt, vì họ còn chưa nhận thức được Túy Tiên Tá Cốt Hương là thứ độc gì.

Nếu bây giờ cưỡng ép lao vào độc trận, có khi chính bản thân họ cũng trúng phải độc hương, rồi mắc kẹt ở trong đó, sinh tử bị người ta định đoạt.

Triệu Văn Hà từ trên tường thành Đạo Môn lúc này lại bất ngờ ném một cái bình nhỏ cho Hán Vũ Hà, sau đó hô lên:

- Hán huynh, đây là giải dược! Đến lúc rồi!

Tất cả chúng nhân xung quanh kinh hãi nhìn nhau, sau đó mới nhanh chóng tiếp thu thông tin. Thực sự là đến lúc này não của bọn họ không đủ dùng nữa rồi?

Cái gì đây?

Hóa ra lại là một cái bẫy nữa?

Chủ soái Triệu Phủ Triệu Văn Hà và chủ soái Hán Cung Hán Vũ Hà lại liên thủ với nhau, lừa được Tần Ba và Thanh Ngọc vào tuyệt địa?

Sao mặt ai cũng thay đổi nhanh như điện chớp vậy?

Tất cả các cường giả Hóa Chân liên tiếp nhìn nhau, lúc này lão già Hán Lương không nói không rằng mà lại tự động xách cái ghế của mình lên, bước đến bên cạnh Triệu Phóng, an tĩnh ngồi xuống xem kịch vui.

Triệu Phóng vuốt râu cười ha hả mà vỗ đùi:

- Hán huynh! Quá đặc sắc rồi!

Hán Lương cũng bất đắc dĩ đáp:

- Đúng đấy!

Thực ra Hán Lương cũng không hề có qua lại gì trước với Triệu Phóng cả, nhưng tình huống ở trong Luận Võ Thành kia đã rõ ràng như thế, bây giờ mà không đổi phe thì còn chờ tới bao giờ?

Thằng cháu Hán Vũ Hà của lão mặc dù chưa ra hồn lắm, nhưng nếu lần này phế đi được hai mối hiểm họa Tần Ba và Thanh Ngọc kia thì cũng lập được đại công rồi!

Nguyễn Nhạc lão gia tử mặt không đổi sắc, vẫn ngồi im tại chỗ, không nói không rằng. Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An Đảo chủ trong mắt cũng lóe lên vài tia suy nghĩ, nhưng vẫn ung dung, chả lo lắng gì.

Trước cửa Đạo Môn, Hán Vũ Hà ngay lập tức đưa tay tiếp lấy bình thuốc nhỏ mà Triệu Văn Hà ném qua, sau đó đưa cho một tên đệ tử Hán gia gần nhất:

- Uống đi, sau đó tiến vào độc trận phế hai tên kia cho ta!

Hán Vũ Hà hô:

- Triệu huynh, mời huynh xuống đây! Ở đây còn hai vị chủ soái Hải Uyên Đảo và Nguyệt Thần Điện đấy, một mình Hán mỗ kham không nổi!

Hán Vũ Hà mặc dù biết là tên rắn độc họ Triệu kia muốn lợi dụng mình, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Dù sao thì thù oán cũng đã kết rồi, bây giờ còn phải sợ hãi điều gì chứ?

Sau khi phế đi hai mối nguy hiểm tiềm tàng này rồi, chẳng lẽ Nguyễn gia và Tần gia còn tới tận cửa bắt hắn đền mạng hay sao?

Không có đâu!