Nhưng để cho Triệu Văn Hà phải thất vọng rồi, bởi vì…!
Ầm…!
Một thân ảnh nữ nhân mặc cung trang màu trắng đột nhiên trồi lên từ dưới đất nơi Thanh Ngọc và Tần Ba đang nằm, rồi dùng trường kiếm của nàng gạt bay đi hai cây lục sắc phi đao kia.
Nữ nhân này bất ngờ xuất hiện, thay đổi thế cục làm toàn trường phải hãi hùng, thậm chí từ bên ngoài Luận Võ Thành còn vang vọng lại những tiếng “Ố!…Ồ!…” kinh ngạc.
Thanh Ngọc và Tần Ba đang nằm đó mà cũng phải vô cùng bất ngờ, không biết nữ nhân này tiềm hành dưới mặt đất từ lúc nào.
Nhìn bóng lưng mỹ diệu quen thuộc kia, trong thâm tâm Thanh Ngọc tràn đầy cảm thán.
Đúng, không phải ai khác!
Chính là Cung Hà Trang!
Cung Hà Trang vừa mới trồi lên từ mặt đất, chỉ kịp gạt phăng hai thanh phi đao, rồi đã dính phải Túy Tiên Tá Cốt Hương, lập tức cũng ngã quỵ xuống, thân thể không còn chút sức lực nào.
Sau khi ngọc thể nàng đổ đánh “bịch” xuống nền đất, đôi mắt to tròn kia vẫn còn tràn đầy yêu thương lưu luyến mà nhìn về phía Thanh Ngọc.
Đôi môi hồng xinh xắn mấp máy, nhưng không thể nói được thành lời.
Thanh Ngọc cũng rất bất ngờ, vừa rồi hắn đã định đứng dậy, ai ngờ nữ nhân ngốc nghếch này đã chờ đợi ở dưới đó. Khi thấy hai cây lục sắc phi đao kia đến, chắc nàng gấp gáp quá không nhẫn nại được nữa, nên mới nhao lên mà đón đỡ cho Thanh Ngọc.
Cung Hà Trang đã dám làm chuyện này, chứng tỏ nàng đã muốn đồng sinh cộng tử với Thanh Ngọc, làm cho hắn rung động không thôi.
Gác chuyện phu thê ân ái qua một bên, bây giờ chưa phải lúc, hiện tại có lẽ cũng đã đến lúc kết thúc màn hí kịch đặc sắc này rồi.
Thanh Ngọc và Tần Ba đều không hẹn mà cùng nhau đứng bật dậy trong ánh nhìn hoảng hốt sợ hãi của vô số cặp mắt đang nhìn vào.
Hai người quay ra nhìn nhau, rồi cùng cười lên ha hả, làm cho tất cả chúng nhân biến sắc, nhưng rất nhanh bọn họ đã cảm thấy việc này cũng bình thường thôi.
Không sao!
Bọn ta bị dọa nguyên ngày nay rồi!
Các ngươi cứ tiếp tục!
Không có vấn đề gì lớn đâu!
Miết cũng thành quen rồi!
Thanh Ngọc cười lớn:
- Tần huynh! Sảng khoái!
Tần Ba cũng xoay xoay bả vai, gật gù:
- Đúng vậy! Sảng khoái a!
Cung Hà Trang và Nhan Như Ngọc bất giác mừng rỡ, trong lòng vừa vui vừa giận. Cái tên nam nhân thối tha này hóa ra không bị độc trận ảnh hưởng chút nào, vậy mà làm cho các nàng lo lắng muốn chết!
Thanh Ngọc bế Cung Hà Trang lên, sau đó mới nhìn qua Tần Ba nói:
- Buổi trưa chúng ta còn phải uống rượu đấy Tần huynh à!
Tần Ba nhặt chuôi hắc đao dưới chân lên, gật đầu mỉm cười đáp một câu chắc nịch:
- Không say không về!
Triệu Văn Hà nhìn về phía Thanh Ngọc và Tần Ba mà muốn rách con mắt, biểu cảm trên khuôn mặt hắn lúc này đặc sắc vô cùng.
Thế này là sao?
Hai tên này không phải người!
Chắc chắn không phải người!
Tại sao chiêu bài gì mà Triệu Văn Hà hắn tung ra cũng bị hai tên này dễ dàng phá giải như vậy?
Thanh Ngọc bước lại gần phía Nhan Như Ngọc, trao Cung Hà Trang vào tay nàng, rồi quay ra hỏi Tần Ba:
- Tần huynh, huynh xử lý hơn trăm con tôm nhỏ Triệu gia và Hán gia này không có vấn đề chứ? Nguyễn mỗ muốn so tài với Triệu huynh đây một phen!
Tần Ba mài đao xoàn xoạt xuống mặt đất phấn khởi đáp:
- Nguyễn huynh cứ tự nhiên, Tần mỗ đảm bảo nhanh chóng hoàn thành!
Thanh Ngọc quay lại, sau đó nói với Nhan Như Ngọc và Cung Hà Trang:
- Hai người ở phía sau chờ ta, ta muốn xem thử tên họ Triệu này có bản lĩnh gì.
- Ha ha…
Không đợi Nhan Như Ngọc và Cung Hà Trang lên tiếng, một tiếng cười không hề có thiện ý liền vang lên. Ngay sau đó Triệu Văn Hà gằn giọng nói:
- Hai tên súc sinh các ngươi nhiên che đậy rất tốt. Không ngờ lại có thể giải được cả Túy Tiên Tá Cốt Hương, ta có lời khen đấy.
Thanh Ngọc vẻ mặt bình thản nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Hà đang ở trước mặt mình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, tên này chuẩn xác là một con rắn mưu mô nham hiểm. Hơn nữa chức nghiệp của Triệu Văn Hà cũng là một trong các loại dị chức nghiệp, Độc sư.
Trong giới tu hành này, ngoài lục nghệ ra, vẫn còn tồn tại rất nhiều các loại chức nghiệp khác, tuy nhiên không phổ biến bằng mà thôi.
Có thể kể tới như Độc sư, Trùng sư, Y sư, Khôi lỗi sư, Ngự thú sư… vô vàn các chức nghiệp phong phú.
Mà Độc sư như Triệu Văn Hà chính là người chuyên phối chế và sử dụng độc dược. Hắn có thể nói là một thiên tài dùng độc, Thanh Ngọc chỉ cần nhìn qua độc trận Túy Tiên Tá Cốt cũng đoán được phần nào.
Triệu Văn Hà tiếp tục nói:
- Ngươi nghĩ mình ăn chắc được ta rồi sao? Được thôi, lại đây a!
Oán hận trên mặt Triệu Văn Hà đã không có cách nào che giấu, hung hăng dữ tợn, từ đó có thể thấy, sát ý của hắn đối với Thanh Ngọc mãnh liệt đến thế nào.
Thanh Ngọc cười nhạt:
- Ta cũng phải có lời khen cho ngươi đấy, che giấu cũng đủ sâu, hơn nữa tâm tư linh mẫn, luôn luôn tìm cách chiến thắng đối phương theo cách dễ dàng nhất. Nhưng mà…
Thấy Thanh Ngọc nói dở chừng, Triệu Văn Hà gặng hỏi:
- Nhưng mà sao?
- Không có mà sao hết, ta tự nhiên lại không muốn nói nữa rồi?
Triệu Văn Hà không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng nữa, cả người bừng bừng sát khí.
Không gian vang lên một tiếng "Vụt…", gần như khi Thanh Ngọc vừa dứt lời, thì hai tấm Tinh Cương Tử Thuẫn tỏa ra tử quang chói lòa chứa đầy chân khí bạo nộ đã sắp bổ lên đầu hắn.
Vành của hai tấm thuẫn này sắc bén vô cùng, hơn nữa còn được bôi đầy độc dược, nếu chỉ cần cắt qua da thịt một chút, đảm bảo không được dễ chịu!
Gần như trong giây phút song thuẫn của Triệu Văn Hà bổ tới, Thanh Ngọc cảm thấy không khí xung quanh mình ngưng tụ lại một màu xanh ngắt, thân thể của hắn cũng đơ cứng, dường như không thể ngăn cản chiêu thức đang chém xuống đầu mình.
Ánh mắt Thanh Ngọc lập tức ngưng tụ, đây là “Thế” ư?
Triệu Văn Hà vậy mà cũng lĩnh ngộ được chút da lông của “Thế”?
Một chiêu lợi hại như vậy của Triệu Văn Hà, giữa chừng lại biến hóa lần nữa, hắn tung song thuẫn ra, hóa thành hàng trăm đường kình khí hình bán nguyệt tím thẫm phóng đến. Dường như mỗi đường thuẫn ảnh kia đều kèm theo độc khí ăn mòn, phát ra tiếng "Xèo…!Xèo…!" trong không gian.
Thân hình của Thanh Ngọc bị “Thế” của Triệu Văn Hà làm chậm lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ rằng tên này lại ghê gớm như vậy. Hơn nữa Triệu Văn Hà lại còn muốn áp sát đôi công với một Kiếm Vương như Thanh Ngọc.
Phải biết khả năng đôi công cận chiến của kiếm tu là vô cùng cường đại, ít có địch thủ cùng cấp. Vậy mà Triệu Văn Hà không biết lấy tự tin ở đâu ra, lại còn áp dụng cách đánh giáp lá cà, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Thanh Ngọc không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn gầm lên một tiếng, máu huyết sục sôi, tỏa ra【Diệt Kiếm Thế】của bản thân, trong nháy mắt liền phá tan áp chế trói buộc của Triệu Văn Hà.
Đùa gì thế?
Đọ Thế với Thanh Ngọc?
Không thông minh!
Đồng thời song kiếm trong tay Thanh Ngọc dưới sự khống chế xảo diệu, cũng lập tức thi triển Vô Phong Trảm, hóa thành vô số đường kiếm quang, thanh thế khiếp người. Những đường kiếm quang này chặn đứng thuẫn ảnh của Triệu Văn Hà lại ngay tại chỗ, trực tiếp đối chiêu.
Keng! Keng! Keng!…
Tiếng kim loại ma sát nhau rít gào trong không gian, tạo nên những âm thanh chát chúa, rung động nhân tâm.
Đám người xem đứng ngoài căng hết cả hai con mắt ra mà nhìn hai vị tuyệt thế thiên kiêu giao tranh dữ dội, dường như quên mất việc đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Tần Ba bên kia đang tả xung hữu đột, một mình một đao xông thẳng vào hơn trăm đệ tử Triệu Hán hai nhà, chém cây bổ củi.
Thanh Ngọc mạnh mẽ gầm lên một tiếng rung trời dậy đất:
- Toái Tinh Trảm!