Chương 231: Hợp tác với Tần Ba

Tuy nhiên, Triệu Văn Hà tính đi tính lại, vẫn là tính sai một bước rồi, bởi vì Tần Ba đã dứt khoát lắc đầu mà từ chối đề nghị của hắn:

- Không có hứng thú!

Nghe được câu này, Triệu Văn Hà lập tức biến sắc. Hắn hét lên không cam lòng:

- Tần huynh! Huynh bỏ qua lần này, sau đó không còn gặp được cơ hội tốt như vậy nữa đâu! Huynh đã quên lời truyền ngôn kia nói gì rồi sao?

Nghe tới đây, Tần Ba vẫn hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm, hắn thậm chí còn nhặt một ngọn cỏ dài ở dưới đất lên mà ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.

Tần Ba dĩ nhiên sẽ không quên lời truyền ngôn kia nói gì. Hắn biết Thanh Ngọc là mối đe dọa lớn nhất, ngăn trở hắn sau này đăng lâm ngôi vị bá chủ Hằng Thiên Tinh.

Nhưng mà Triệu Văn Hà nghĩ mãi không hiểu vì lý do gì mà Tần Ba lại cương quyết từ chối một cơ hội tuyệt vời để trừ hậu họa như thế?

Còn việc gì mang lại nhiều lợi ích hơn việc phế đi tên Nguyễn gia tiểu thái tử này hay sao?

Chúng nhân xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, đầu óc của họ từ sáng tới giờ đều xoay mòng mòng rồi, chỉ biết đứng im mà xem các vị tuyệt thế thiên kiêu ở đây đọ mưu kế với nhau mà thôi.

Thanh Ngọc lúc này mới thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Ai, Triệu huynh, tính đi tính lại huynh vẫn tính cua trong lỗ rồi.

Triệu Văn Hà sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

- Xin Nguyễn huynh chỉ giáo cho?

Thanh Ngọc âm thầm cười:

- Chỉ giáo thì không dám, bây giờ mời Triệu huynh tự nhiên, chúng ta muốn tiến vào trong Đạo Môn lấy đại kỳ rồi.

Tần Ba cũng đã ném ngọn cỏ trong tay xuống, bắt đầu rút từ trong nhẫn trữ vật ra một tòa pháp bảo Hoàng cấp cực phẩm hình ngọn tháp bảy tầng màu đen, cầm trên tay, ý định động thủ tới nơi.

Thế cục ở hiện trường trước cửa Đạo Môn hết sức quỷ dị.

Lúc này, chúng nhân đều đã biết việc Thanh Ngọc và Tần Ba hợp tác là ván đã đóng thuyền, không tài nào thay đổi được.

Hai đại thiên kiêu này muốn đối kháng trực tiếp với Triệu Phủ Triệu gia và Đạo Môn Chân Vũ Cung, dù biết là họ đã bày ra thiên la địa võng ở trong đó, nhưng vẫn mặc kệ, muốn tiến vào đoạt đại kỳ.

Còn việc thâm sâu mưu kế ở trong đó ra sao, thì người ngoài có suy đi tính lại tài nào cũng không hiểu nổi.

Triệu Văn Hà nắm chặt cây quạt trong tay, chỉ thẳng vào mặt Thanh Ngọc, sau đó gằn giọng nói:

- Được! Được lắm! Nguyễn Ngọc! Tần Ba! Các ngươi có giỏi thì tiến vào đây, ta xem hai người các ngươi có bản sự lớn đến đâu!

Nói xong tức thì, Triệu Văn Hà tức tốc dẫn theo hai mươi đệ tử Triệu gia, nhảy vào trong phạm vi đại trận của căn cứ Đạo Môn.

Tòa căn cứ này được kiến thiết theo kiến trúc đình viện san sát, rộng chừng năm mươi dặm vuông, khắp nơi đều thấy được trận đồ Lưỡng Nghi Thái Cực, rất có phong thái Đạo gia.

Tường thành của Đạo Môn được làm bằng vật liệu Đế cấp Trầm Ty Bạch Ngọc, cao chừng mười trượng, cổng lớn là một vòm tròn, trên đó còn điêu khắc đồ án Âm Dương Song Ngư, vô cùng đẹp đẽ.

Qua Thanh Ngọc giám định, đại trận hộ môn ở đây là một sát trận Chân Vũ Thất Tiệt Vương cấp cực phẩm. Đối với trận pháp này thì không phải là vấn đề, nhưng mà còn điều gì đang chờ đợi bên trong căn cứ kia còn khó mà nói được đấy.

Tần Ba lúc này mới quay sang hỏi Thanh Ngọc bằng một giọng điệu trầm ấm, như thể bạn bè tri kỷ lâu năm không gặp:

- Nguyễn huynh chắc giờ này đã an bài người đi đoạt đại kỳ Triệu Phủ rồi nhỉ?

Thanh Ngọc không chút hoang mang nào tiến đến bên cạnh Tần Ba, trả lời:

- Đúng đấy! Nhưng mà việc đã nói thì phải giữ lời, hôm nay Nguyễn mỗ sẽ giúp Tần huynh đánh tan cái Đạo Môn này, không biết ý tứ Tần huynh ra sao?

Tần Ba vô cùng thưởng thức Thanh Ngọc. Hắn ở đây chỉ có ba người, vậy mà lại dám bước sát tới bên cạnh Tần Ba, không có chút kiêng kị nào cả, không hề sợ hãi bị đánh lén hay tập kích bất ngờ.

Thật sự Tần Ba vô cùng thắc mắc, không biết Thanh Ngọc lấy sự tự tin đó ở đâu ra?

Là thực lực chăng?

Hay là cảm tính?

Suy nghĩ như vậy, nhưng Tần Ba cũng cười ha hả:

- Được vậy thì còn gì bằng? Nếu đại sự mà thành, trưa nay chúng ta tề tựu ở giữa Chiêm tinh đài đối ẩm một phen, không biết ý tứ Nguyễn huynh thế nào?

- Đúng ý Nguyễn mỗ!

Thanh Ngọc quay sang mỉm cười, hai người cứ như đôi bạn tri kỷ lâu năm vậy, không có chút ân oán hận thù nào, khiến cho toàn bộ người xung quanh cảm thấy não của mình không đủ dùng.

Mẹ nó, có phải dạo gần đây không bổ sung đủ dinh dưỡng nên hoa mắt hay không?

Thậm chí cả Hán Vũ Hà, Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc trong lòng cũng có vô vàn con quạ bay đi bay lại.

Hai tên này quá tà môn rồi!

Chỉ có Ma Cửu Cửu thì lúc này lại bất giác dẫn đệ tử Thiên Ma Cung rời đi, dường như không có ý định tiếp tục ở đây xem náo nhiệt.

Tần Ba đưa tay lên vuốt mái tóc dài, vô cùng tùy ý mà búi lại phía sau, vừa búi vừa hỏi:

- Nguyễn huynh không sợ Ma Cửu Cửu mang người tập kích Nguyễn Uyển sao?

Thanh Ngọc quay sang, mỉm cười nói:

- Tần huynh không sợ, Nguyễn mỗ sao có thể sợ đây?

Bất giác, cả hai người bật cười ha hả, làm cả một toán người đằng sau càng lâm vào trạng thái u mê khó hiểu. Nhưng mặc kệ đi, dù sao bọn họ cũng hiểu cái tầm của bản thân tốt nhất là không nên cố gắng tìm hiểu hai tên thiên kiêu này nghĩ gì.

Có khi nổ não mà chết mất!

Lúc này, bất giác từ trên tường thành của Đạo Môn, trước mặt chúng nhân, Thái Tam và Triệu Văn Hà dẫn theo rất đông đệ tử Triệu gia và Chân Vũ Cung xuất hiện cùng lúc.

Tên tiểu đạo sĩ Thái Tam kia chắp tay nói:

- Tin tức của hai vị công tử thật linh thông, Thái Tam xin bái phục.

Thanh Ngọc đứng trước cổng thành chẳng thèm để ý tới Thái Tam, hắn nói với Tần Ba:

- Khoan nói chuyện này, chúng ta hãy thương lượng xem nên giải quyết chuyện chia chác ra sao đã.

Tần Ba hỏi:

- Ý của Nguyễn huynh thế nào?

Thanh Ngọc vẫn nhẹ nhàng nói:

- Cứ như vừa rồi đã quyết định, Thái Tam và đại kỳ Đạo Môn Tần huynh lấy, còn Triệu Văn Hà kia giao cho Nguyễn mỗ là được.

- Thành giao!

Thanh Ngọc và Tần Ba phong khinh vân đạm đàm luận, hoàn toàn không xem hai tên chủ soái trên tường thành Đạo Môn ra gì, cứ như ăn chắc bọn họ rồi vậy.

Triệu Văn Hà và Thái Tam không khỏi tái mét mặt mày, cả đám đệ tử Chân Vũ Cung đứng sau cũng phẫn nộ thấy rõ.

Hán Vũ Hà đứng bên cạnh Tần Ba bỗng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Nguyễn Ngọc, bên ngươi chỉ xuất động có ba người mà muốn bắt lấy Triệu Văn Hà kia sao? Có nằm mơ nói mộng quá hay không?

Tần Ba ngay lập tức cười nạt nộ:

- Có được hay không cũng không đến lượt ngươi quản! Ngươi cứ làm tốt phần việc của mình là được rồi! Ngươi nói ít một chút không ai bảo ngươi câm đâu.

Nụ cười của Hán Vũ Hà cũng từ từ tắt ngóm, sắc diện lạnh tanh.

Trong lòng hắn lúc này đang vô cùng tức giận nhưng không có chỗ bộc phát. Dù gì bản thân Hán Vũ Hà cũng là chủ soái nhất phương, mà từ lúc Thanh Ngọc tới đây hắn cứ như biến thành người vô hình, bị gạt bỏ qua một bên vậy.

Dựa vào cái gì mà hai tên tiểu bạch kiểm này dám coi thường hắn cơ chứ?

Thâm tâm Hán Vũ Hà không cam lòng, mắt của hắn bắt đầu híp lại, không biết đang bắt đầu ngẫm nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì.

Bỗng nhiên trong tai Hán Vũ Hà nghe được tiếng truyền âm của Triệu Văn Hà trên kia:

- Hán huynh, nếu đã có khúc mắc trong lòng, thì cứ chờ đúng lúc mà hành động. Trên này chúng ta sẽ hết lòng ủng hộ cho Hán huynh!

Nghe được đến đây, khóe miệng Hán Vũ Hà khẽ nhếch, rồi nhìn lên cao về phía Đạo Môn, trong lòng bắt đầu suy tính.

Lúc này, Tần Ba đã tung tòa tháp bảy tầng màu đen lên trên không, nó tức tốc biến lớn, cao chừng trăm trượng, tỏa ra hắc quang mãnh liệt, vô cùng khủng bố.