Chương 230: Triệu Văn Hà âm hiểm

Trước cửa Đạo Môn của Chân Vũ Cung.

Lúc này mặt trời đã lên cao, soi rọi xuống nhưng tia nắng nhẹ, mặt đất phảng phất một chút khí tức quang minh ấm áp của ngày đầu xuân.

Thanh Ngọc nghe được câu hỏi chất vấn của Triệu Văn Hà, mới cười nhạt:

- Triệu huynh cho rằng ở đây toàn là người ngốc ư?

Khuôn mặt Triệu Văn Hà lập tức biến sắc, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Đôi mắt hắn bỗng dưng sắc lạnh đáng sợ, toàn thân tỏa ra uy áp Luyện Hư sơ kỳ cường đại, khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải ồ lên kinh ngạc.

Hóa ra vẫn còn một con heo muốn ăn thịt hổ ở đây a!

Che giấu cũng đủ sâu đi!

Hán Vũ Hà lúc này còn chưa biết tình hình thế cục rốt cuộc ra sao, mà vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.

Hắn hỏi Tần Ba:

- Tần huynh, chuyện này là…?

Tần Ba chẳng thèm nhìn bản mặt ngu ngốc của Hán Vũ Hà, mà phong khinh vân đạm nói:

- Đạo Môn của Chân Vũ Cung cũng là một cái bẫy, muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, một mẻ hốt gọn tất cả!

Lời này vừa ra, toàn trường khiếp hãi. Hán Vũ Hà cố lấy lại bình tĩnh, rồi mới nói lắp bắp:

- Nhưng liên quan gì với Triệu Văn Hà, chẳng lẽ…?

Thanh Ngọc lúc này mới vỗ tay vào nhau bôm bốp:

- Thông minh!

Tần Ba khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng hắn đích thực coi tên Hán Vũ Hà này chẳng ra gì. Quá tự phụ và ngông cuồng rồi, thực chất đầu hắn xứng đáng mang đi trồng cây.

Ngươi tưởng chỉ có một mình ngươi biết chơi trò giả heo ăn thịt hổ thôi sao?

Đúng là bùn nhão không đắp nổi tường!

Chẳng qua Tần Hán hai nhà đang mang cái danh nghĩa cùng tiến cùng lui, Tần Ba mới không thèm đá hắn ra khỏi trận doanh của mình mà thôi.

Hạng người tầm nhìn hạn hẹp này không đáng để Tần Ba lợi dụng.

Thứ nhất là Hán Vũ Hà cũng có chút tiểu tâm cơ, nên Tần Ba muốn hắn đi làm việc gì cũng vô cùng khó. Bởi vì trước đó hắn phải cân đong đo đếm xem có lợi ích cho mình hay không đã.

Thứ hai là Hán Vũ Hà ngông cuồng, tự cao tự đại, luôn đặt bản thân hắn sánh ngang cùng với Tần Ba và Thanh Ngọc. Nhưng Hán Vũ Hà thực chất không hề biết bản lĩnh của hắn so với người ta thì chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.

Một con tốt mà tưởng mình là con tướng, hơn nữa lại còn khó bảo, vậy Tần Ba còn muốn giữ Hán Vũ Hà lại bên người làm gì?

Phúc tổ tám mươi đời cho hắn, là Tần Hán hai nhà đang gắn cái mác liên minh, nếu không Tần Ba đã xông lên đạp Hán Vũ Hà mấy cái vào đít rồi!

Ngu dốt!

Đó chính là lý do tại sao mà Tần Ba và Thanh Ngọc ăn ý tới vậy, bởi vì căn bản họ chính là cùng một dạng người, đứng trên cùng một tầm cao mà nhìn xuống.

Lúc này, Thanh Ngọc trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi đểu:

- Triệu huynh hảo tâm cơ a. Sáng nay huynh đến tìm ta, nói muốn tấn công Hán Cung, sao bây giờ vẫn có mặt ở đây vậy?

Triệu Văn Hà sắc mặt biến hóa, nhẹ nhàng đáp:

- Chẳng lẽ khi các ngươi đang tấn công Đạo Môn, ta mới lén chạy qua Hán Cung không được hay sao?

Lúc này, Thanh Ngọc mới bật cười, xé rách lớp da mặt:

- Ta chỉ sợ là khi bọn ta tấn công Đạo Môn, thì Triệu huynh lại bất ngờ đâm cho chúng ta một đao từ sau lưng thôi. Triệu huynh tưởng việc Triệu gia và Chân Vũ Cung liên thủ không có ai biết ư?

Thanh Ngọc chắp tay sau lưng, đi đi lại lại mà nói tiếp:

- …Tối hôm qua việc Thái Tam dẫn năm mươi đệ tử Đạo Môn đi tấn công Hán Cung, sau đó một nửa bị phế ở đó đều là sắp xếp của Triệu huynh đúng không?

Nhìn thấy khóe môi Triệu Văn Hà khẽ nhếch lên, rồi hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây quạt xếp, bắt đầu phe phẩy, chúng nhân ở đây đều cảm thấy lạnh hết cả gáy.

Hóa ra việc tối hôm qua Thái Tam dẫn theo năm mươi đệ tử Đạo Môn đi tấn công Hán Cung là do một tay Triệu Văn Hà sắp xếp ư?

Triệu Phủ và Đạo Môn liên thủ?

Họ muốn làm gì?

Tại sao lại phải hy sinh năm mươi nhân thủ mà không có lợi ích gì như vậy?

Đến đây, lời nói của Thanh Ngọc tiếp tục vang lên:

- …Triệu huynh cố ý an bài cho năm mươi đệ tử Chân Vũ Cung bị phế đi, để biến Đạo Môn thành quả hồng mềm, làm cho ai cũng muốn tới đây mà bóp. Nếu như ta đoán không nhầm, bên trong kia Triệu huynh đã bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ đám chủ soái các phương chúng ta bước vào, Triệu huynh và Thái Tam sẽ một mẻ hốt gọn, có đúng không?

Đến đây thì toàn bộ chúng nhân đã thực sự kinh hãi rồi. Đến cả đám cường giả Hóa Chân ở bên ngoài kia nhiều người cũng phải đứng bật dậy mà tránh xa Hồ Quế An và Triệu Phóng ra.

Nguyễn Nhạc lão gia tử vỗ tay bôm bốp, cười khà khà:

- Triệu huynh và Hồ Cung chủ cũng dạy được hai nhân tài kiệt xuất! Chúc mừng, chúc mừng!

Tần Hoằng vẫn ngồi im một bên, vuốt râu nói:

- Có điều vẫn còn hơi non một chút!

Hán Lương cũng gật đầu khen phải:

- Đúng rồi, còn hơi non!

Sắc mặt Triệu Phóng và Hồ Quế An thì đen như đít nồi, không biết làm sao cho tốt. Thực ra cái kế hoạch này chính là hai lão già đây bày ra, chứ làm gì phải Triệu Văn Hà.

Hai lão bất tử này suy đi tính lại, cũng không biết mình đã lộ ra sơ hở gì làm cho cả Thanh Ngọc lẫn Tần Ba đều nhìn thấu.

Thật là tức chết mà!

Nhưng mà ngay lập tức thì lão già Triệu Phóng phải đứng bật dậy mà kêu hỏng bét rồi, bởi vì hiện tại Cung Hà Trang đang dẫn theo nhân thủ Nguyễn Uyển, Vọng Nguyệt Đài và Thủy Thần Điện, mỗi nhà năm mươi đệ tử, trực chỉ Triệu Phủ mà đến!

Nhân số Triệu Phủ đang ẩn nấp ở trong Đạo Môn hết rồi còn đâu!

Canh giữ đại kỳ Triệu Phủ lúc này chỉ có hai mươi người mà thôi, bảy mươi chín người còn lại và chủ soái Triệu Văn Hà đang ở bên kia!

Nguyễn Nhạc lão gia tử huênh hoang nói lớn:

- Ai nha nha! Cái gì nhỉ? À! Gọi là minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương! Lần này vui rồi, vui lớn rồi!

Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An cũng bày ra bộ mặt vui vẻ ngồi uống trà, trong thâm tâm thì vô cùng hoảng hốt. Đám nhân tài Trung Đô này không có ai tầm thường cả!

Đúng là Kim Lân há phải vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng!

Trước cửa Đạo Môn, Triệu Văn Hà nở nụ cười thâm trầm, gập quạt lại mà đập đập vào tay, nói:

- Nguyễn huynh quả thực là tuyệt thế kỳ tài! Nhưng đừng vui mừng quá sớm!

Nói tới đây, Triệu Văn Hà quay sang nhìn Tần Ba:

- Tần huynh, hiện giờ ở đây Nguyễn gia, Nguyệt Thần Điện và Hải Uyên Đảo mỗi nhà chỉ có duy nhất một chủ soái. Tại sao Triệu, Tề, Tần ba nhà chúng ta cùng Chân Vũ Cung không liên hợp lại, bắt lấy ba người họ nhỉ? Bắt được ba người này rồi, đại kỳ Nguyễn Uyển, Vọng Nguyệt Đài và Hải Uyên Đảo không phải là vật trong túi rồi sao?

Triệu Văn Hà mang theo một bộ dáng dương dương tự đắc, cho mình là đúng. Bởi vì khi Thanh Ngọc, Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc tới đây chỉ có ba người, không hề mang theo đệ tử nào phía sau cả.

Tần Ba là loại người gì, chẳng lẽ Triệu Văn Hà không biết?

Vì đạt được mục đích mà hắn không từ thủ đoạn!

Cái lợi nào lớn hơn, Tần Ba sẽ chọn cái lợi ấy.

Hiện giờ đối thủ lớn nhất của Tần Ba là Thanh Ngọc, Triệu Văn Hà có thể tự tin khích bác Tần Ba, khiến hắn cam tâm tình nguyện mà hợp tác với mình.

Cảm giác thành tựu nhất trong cuộc đời một bậc kiêu hùng là gì?

Chẳng phải là lật ngược thế cờ trong gang tấc hay sao?

Khiến cho đối thủ đang giương giương đắc ý, sắp chiến thắng đến nơi mà lại lập tức phải rơi vào cùng đường tuyệt lộ?

Chỉ cần Tần Ba đồng ý hợp tác với Triệu Văn Hà, hắn tự tin Thanh Ngọc chết chắc!

Muốn trách cũng phải trách tên Nguyễn gia tiểu thái tử này quá tự phụ và ngu ngốc rồi, lại dám đơn thương độc mã dẫn xác tới đây.

Đó chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?