Chương 229: Lật mặt

Hạng người như Hán Vũ Hà, thực ra lại không đáng sợ, bởi vì Thanh Ngọc đánh giá hắn vẫn chỉ là mang trong mình tâm lý hiếu thắng nhất thời mà thôi, chưa nên được đại sự. Nói thẳng ra là Hán Vũ Hà tầm nhìn hạn hẹp, hắn mới chỉ bao quát quanh thế sự Trung Đô, không đủ tầm.

Nhưng những kẻ mưu mô dã tâm, hùng tài đại lược chân chính, kể như Tần Ba và Triệu Văn Hà, nếu để mặc cho chúng phát triển, sau này trên vũ đài Hằng Thiên Tinh, ít nhất cũng phải ngồi lên bá chủ nhất phương chi vị. Hai kẻ này mới là người lòng mang thiên hạ đấy.

Hán Vũ Hà muốn hợp tác ngang bằng lợi ích với Tần Ba?

Chuyện đùa!

Chỉ là con rối trong tay người ta mà thôi!

Hán Vũ Hà thấy Thanh Ngọc không thèm đáp lại câu hỏi của mình, thì cũng híp mắt lại đăm đăm nhìn hắn, biểu lộ vẻ bất bình. Nhưng Thanh Ngọc không hề quan tâm chút nào cả, mà lại quay qua hướng Ma Cửu Cửu của Thiên Ma Cung.

Nữ nhân này lai lịch thần bí, trước giờ không để lộ chân dung.

Tối ngày hôm qua những việc Ma Cửu Cửu làm, Thanh Ngọc đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Xem ra Thiên Ma Cung đưa ra vị chủ soái như thế cũng là có nguyên do cả.

Trong khi tất cả các phương thế lực đều nhao nhao đi tấn công hoặc phòng thủ, bày mưu tính kế lẫn nhau, thì chỉ có một mình Thiên Ma Cung lại khép mình dò la tin tức, không có dị động.

Thực ra nước đi này cũng vô cùng hợp tình hợp lý.

Bởi vì tấn công hoặc phòng thủ thì thế nào cũng có tổn thất nhân thủ nhất định, nhưng Thiên Ma Cung bởi vì chỉ chú tâm dò la tin tức, không hề có tổn thất, giữ nguyên được quân số.

Nếu càng ngày giao tranh giữa các thế lực càng ác liệt hơn, thì cuối cùng lợi vào tay ai?

Dĩ nhiên là Thiên Ma Cung rồi, bởi vì họ vẫn còn bảo toàn lực lượng, không mất người nào.

Ma Cửu Cửu làm chủ soái vô cùng khiêm tốn, không tấn công ai, không nịnh bợ ai, cũng không ngả về phe nào hết, khiến cho không kẻ nào nghĩ tới nàng ta vậy mà có một nước đi thâm hiểm như vậy cả.

Thanh Ngọc vừa tản bộ, trong lòng vừa đánh giá thế sự. Lần Luận Võ Đại Hội này càng lúc càng trở nên thú vị. Được thi thố thao lược với những đệ nhất thiên kiêu này, khiến cho hắn vô cùng hứng thú.

Trong thâm tâm Thanh Ngọc cũng không hề có sự đề cao, chê bai, khinh miệt nào với chủ soái các phương cả, chỉ đơn thuần là đánh giá khách quan mà thôi.

Chưa đến phút cuối cùng, không biết được con bài chưa lật của ai mới là mạnh nhất.

Nếu cứ vác cái bộ dạng duy ngã độc tôn ra ở đây, thì có khi tới lúc chết cũng không biết là tại sao mà mình chết.

Thanh Ngọc bước tới trước gần cổng Đạo Môn, chắp tay nói:

- Gặp qua chư vị rồi! Không biết hôm nay ở đây có náo nhiệt gì mà lại đông người như vậy?

Trong lòng chúng nhân âm thầm khinh bỉ. Mẹ nó, giả ngu cũng vừa vừa thôi chứ?

Không có một ai trả lời Thanh Ngọc cả, mà từ đằng sau Nhan Như Ngọc lại đưa tay qua nhéo vào eo hắn một cái đau điếng.

- Hừ, đừng có làm mất mặt ta, câu như vậy mà cũng hỏi được!

Thanh Ngọc mặc kệ nàng, nhưng trong lòng đã đếm sẵn số bàn tay sau này sẽ phát vào bờ mông cong cớn của Nhan Như Ngọc rồi đấy. Hắn vẫn tiếp tục giả bộ ngơ ngác nói:

- Ơ! Ta không biết nên mới hỏi! Tần huynh! Có thể chỉ điểm cho Nguyễn mỗ một chút hay không?

Tất cả chúng nhân ở đây đều quay ra nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không có ai nói năng gì.

Mẹ nó, quá tà môn rồi.

Bây giờ Nguyễn gia và Tần gia đi lại thân thiết từ lúc nào vậy?

Trong mắt Triệu Văn Hà lóe lên dị sắc, không biết là đang suy nghĩ gì. Ma Cửu Cửu thì vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có động tĩnh.

Hán Vũ Hà bên kia mặt cũng âm trầm đến độ sắp chảy nước, không biết tên Nguyễn gia tiểu thái tử này muốn giở trò gì.

Tần Ba mặt cứng như cục đá mở miệng mấp máy, nói:

- Đạo Môn lúc này chỉ còn có chủ soái và bốn mươi chín nhân thủ bên trong, bọn ta định xông vào cướp đại kỳ đấy!

Thanh Ngọc khuôn mặt ngây thơ nói:

- Ồ, có chuyện tốt như vậy ư? Không biết Nguyễn mỗ và hai vị bằng hữu đây muốn gia nhập vào trận doanh của Tần huynh có được hay không?

Lúc này, Tần Ba lại nói một câu làm cho toàn trường sửng sốt:

- Phân chia thế nào?

Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ Tần Ba và Nguyễn Ngọc thực sự định liên thủ với nhau?

Đây là đại sự a!

Thậm chí mấy vị cường giả Hóa Chân ở bên ngoài bình đài nghe được mấy câu nói này cũng phải âm thầm biến sắc, không biết là có chuyện gì.

Lúc này, Triệu Phóng sắc mặt không được tốt, lão dự cảm sắp có điềm không lành xảy ra, nhưng vẫn ngồi im như cũ, quan sát kỳ biến.

Cả Tuế Ninh Tiên Tử và Viễn An đều quay ra nhìn Nguyễn Nhạc lão gia tử, thì thấy lão nhân gia hiện tại còn đang gật gà gật gù, có vẻ đang ngủ mất rồi, không quan tâm thế sự.

Đám cường giả Hóa Chân còn lại thì vô cùng hứng thú, muốn xem xem bên trong Luận Võ Thành kia là có chuyện gì xảy ra.

Quay trở lại với cuộc đối thoại của Tần Ba, lúc này Thanh Ngọc thu lại vẻ ngơ ngác, mà đem theo ánh mắt sắc lạnh nói lớn:

- Thái Tam và đại kỳ Đạo Môn của Tần huynh, Triệu Văn Hà và đại kỳ Triệu Phủ của Nguyễn mỗ!

Toàn bộ chúng nhân ở đây đều thất kinh biến sắc, thậm chí đến cả đám tán tu và tiểu môn tiểu phái bên ngoài Luận Võ Thành quan chiến cũng là trợn mắt há mồm, đầu óc náo loạn, không biết tình huống như nào.

Ấy vậy mà âm thanh Tần Ba lại vang lên:

- Ha ha ha ha! Nguyễn huynh thẳng thắn! Thành giao!

Hắn vừa nói xong, lập tức xé toạc lớp mặt nạ ngụy trang trên khuôn mặt mình, để lộ ra chân diện mạo.

Làm gì còn phải là khuôn mặt nám đen tầm thường nào?

Rõ ràng là một dung mạo khí khái nam nhân, phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, mắt kiếm mày sáng, trong song nhãn thậm chí còn lấp lánh ánh tinh tú rạng ngời, thần quang lưu chuyển.

Đây chuẩn chỉ là một nam tử siêu cấp tuấn mỹ có được hay không!

Tất cả chúng đệ tử các phương cũng như toàn bộ người quan chiến bên ngoài đang vô cùng khiếp hãi, bởi vì hôm nay có quá nhiều tin tức động trời rồi.

Đầu tiên là Nguyễn gia tiểu thái tử muốn liên minh với đệ nhất Thiên Kiêu Bảng Tần Ba phân chia Đạo Môn và Triệu Phủ, sau đó Tần Ba lại còn tự bộc lộ ra chân diện mạo của mình.

Tin nào trong hai tin này cũng có thể khiến nhưng quần chúng trong Trung Đô kia đàm luận suốt mấy ngày a!

Luận Võ Đại Hội năm nay quá đặc sắc rồi!

Triệu Văn Hà lúc này mới bước lên một bước, ánh mắt thâm trầm nhìn Thanh Ngọc nói:

- Nguyễn huynh đây là muốn ép Triệu gia và Nguyễn gia trở mặt hay sao? Tại sao lại muốn tấn công Triệu Phủ của tại hạ?

Bên ngoài bình đài, Nguyễn Nhạc lão gia tử cũng đã mở mắt, bắt đầu “Hèm hèm” mấy tiếng, báo cho mọi người biết là lão đã thức dậy rồi đấy, đừng hòng giở trò gì.

Triệu Phóng nắm chặt tay thành đấm, gằn giọng nói:

- Nguyễn Nhạc, hai ông cháu ngươi định giở trò gì, muốn đổ ước sao?

Nguyễn Nhạc lão gia tử cười khà khà:

- Hai ông cháu ngươi thì là người tốt chắc? Ngươi tưởng việc mình làm không có ai biết hay sao? Ta khuyên ngươi nên ngồi im một chỗ đi. Có phải không Hán huynh, Tần huynh?

Tần Hoằng cũng nhấc chén trà lên, cầm lấy cái nắp khua khua nói:

- Đúng rồi đấy. Việc hậu bối ở trong đó cứ để hậu bối giải quyết, mấy lão già chúng ta cứ ngồi xem là được rồi. Ai nha nha đau lưng quá!

Hán Lương ở bên cạnh tỏ vẻ quan tâm mỉa mai:

- Ôi chao! Triệu huynh phải biết giữ sức khỏe đấy, không là răng rụng hết cả đi, không ăn được cơm, phải ăn cháo, lúc đó là không xong a!

Tề Khâm Vi thì lúc này vẫn ngồi im nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ chẳng quan tâm các ngươi chó mèo đánh nhau ra sao hết.

Thế cục xoay chuyển đến chóng mặt, khiến cho toàn bộ mọi người không hiểu tình huống thế nào. Ở đây có vẻ như Nguyễn, Tần, Tề ba nhà đang liên thủ chèn ép Triệu gia, còn lý do tại sao thì không có ai biết cả.

Mấy vị cường giả Hóa Chân của các ẩn môn nhìn nhau, trong đầu họ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Vũng nước Trung Đô này quá sâu rồi, chỉ cần đi sai một bước có khi bị cô lập, chết mất xác lúc nào không hay.

Tối hôm qua mới trở mặt suýt nữa đánh nhau thừa sống thiếu chết xong, sáng nay đã biến thành đồng minh thân hữu.

Mặt phải nói còn lật nhanh hơn bánh tráng nữa!