Chương 228: Trước cửa Đạo Môn

Trong nghị sự điện ở Nguyễn Uyển, Triệu Văn Hà đang nhấm nháp trà, hồi tưởng lại những chuyện đêm qua mà hắn nghe được, rồi âm thầm phân tích thế sự.

Tuy lúc đó Triệu Văn Hà không có mặt, nhưng qua lời miêu tả của người đưa tin, hắn vẫn ý thức được sự ghê gớm của Thanh Ngọc và Tần Ba.

Hai người này, cứ như được thánh thần nuôi dưỡng mà lớn lên vậy!

Hồi lâu, Thanh Ngọc mới đi từ ngoài vào, mồ hôi nhầy nhụa. Triệu Văn Hà mặc dù phải đợi, nhưng cũng không tỏ điệu bộ trách cứ gì hết.

Triệu Văn Hà lập tức đứng dậy chắp tay:

- Gặp qua Nguyễn huynh.

Thanh Ngọc cũng trả lễ:

- Triệu huynh khách khí rồi, mời ngồi mời ngồi.

Triệu Văn Hà nói câu khách sáo:

- Nguyễn huynh đúng là nhân trung chi long, ấy vậy mà một thân một mình công địch giữa đêm, lại còn bình an đắc thủ trở ra như chỗ không người, Triệu mỗ bái phục không thôi.

Thanh Ngọc khoát tay cười nói:

- Triệu huynh quá lời rồi, may mắn mà thôi, may mắn mà thôi.

Lúc gặp con người tên Triệu Văn Hà này, hắn luôn luôn làm cho Thanh Ngọc cảm thấy bất an. Nếu để mà nói đệ tam Thiên Kiêu Bảng Trung Đô Triệu Văn Hà không mạnh bằng đệ nhất Tần Ba, chắc chắn Thanh Ngọc không tin.

Hơn nữa đôi mắt của Triệu Văn Hà vô cùng thâm sâu khó dò, khiến cho người ta khi nhìn vào phải cảnh giác hết sức, nếu không không biết lúc nào thì bị tên này đâm sau lưng.

Nếu chẳng phải nhờ linh giác nhạy bén, thì có khi hôm nay Triệu Văn Hà tới đây bái phỏng Thanh Ngọc còn ngỡ là Triệu gia quy thuận Nguyễn gia thật!

Triệu Văn Hà cầm ly trà lắc đầu gượng cười:

- Triệu mỗ trước giờ chỉ toàn hư danh mà thôi, người có bản lĩnh thật sự là Nguyễn huynh mới phải.

Lời này Triệu Văn Hà nói là thật lòng, bởi không có hậu bối cùng thế hệ nào lại khiến hắn kinh ngạc trầm trồ đến thế. Bản thân Triệu Văn Hà tuy cũng là bậc kỳ tài trong đám thanh niên, nhưng nếu so với vị Nguyễn gia tiểu thái tử trước mắt, thì vẫn còn không biết ai hơn ai đấy.

Nói như tình hình đêm qua, Triệu Văn Hà có nghĩ nát óc cũng không dám dẫn theo hai người nữa đại náo Tề Thành như Thanh Ngọc.

Triệu Văn Hà tính toán trong lòng, còn không biết nếu để mặc kẻ nguy hiểm như Thanh Ngọc đây tự do tự tại, thì hắn có thể phát triển đến mức độ nào.

Triệu Văn Hà ôn tồn nói:

- Nguyễn huynh, về việc sáng nay Tần Hán hai nhà tấn công Đạo Môn, huynh có chủ kiến gì không?

Thanh Ngọc nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, đáp:

- Tranh! Dĩ nhiên là phải tranh rồi, Triệu huynh đây là cũng muốn tham dự vũng nước đục đó sao?

Triệu Văn Hà lắc đầu:

- Không, Triệu mỗ không có ý định tới Đạo Môn, mà muốn đi nơi khác.

Thanh Ngọc bắt đầu cảm thấy thú vị, nghiêm túc nói:

- Xin được nghe cao kiến Triệu huynh!

- Triệu mỗ biết bản thân bất tài, nên đã quyết định khi Hán Vũ Hà lĩnh quân tiến về Đạo Môn, thì Triệu mỗ cũng sẽ giả vờ đến đó góp vui. Nhưng sau khi giao tranh đã nổ ra, thì Triệu mỗ sẽ nhanh chóng dẫn binh nhà mình tấn công Hán Cung.

Thanh Ngọc nghe tới đây, bất giác ngó qua, thì thấy ánh mắt của Triệu Văn Hà đã nhìn mình từ lúc nào. Cả hai người đều là những thiên kiêu bậc nhất Trung Đô này, nói ít hiểu nhiều, nhưng thực ra trong lòng đều có tính toán riêng đấy.

Thanh Ngọc đột nhiên cười phá lên:

- Được, vậy thì chúc Triệu huynh mã đáo thành công. Ta cũng phải chuẩn bị đi tranh cái vũng nước đục kia, đến lát nữa hai ta gặp nhau ở trước cửa Đạo Môn!

Triệu Văn Hà cũng mỉm cười, làm cho người khác nhìn vào có cảm tưởng như được tắm gió xuân. Hắn nho nhã đứng dậy, chắp tay nói:

- Cám ơn cát ngôn của Nguyễn huynh rồi, vậy Triệu mỗ xin được cáo từ!

- Triệu huynh đi thong thả!

Chờ đến khi bóng hình Triệu Văn Hà khuất bóng, khóe môi Thanh Ngọc mới nở một nụ cười lạnh lẽo. Cung Hà Trang bước từ tấm màn che ra, ngồi lên đùi hắn:

- Chàng đừng cười như thế được không, sợ chết đi được ý!

Thanh Ngọc vỗ cái đốp vào mông nhỏ của nàng:

- Lại thích bị hành hạ mới chịu được phải không?

- Thôi, thiếp xin thua!

Giờ Mão, trước cửa Đạo Môn ở hướng chính Bắc Luận Võ Thành.

Nơi đây bây giờ đã tụ tập rất đông người, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Thế lực các phương ai mà chẳng muốn đến kiếm một chén canh?

Có khi may mắn, cuối cùng đại kỳ của Đạo Môn rơi vào tay mình cũng nên!

Đệ tử Hóa Thần hậu kỳ Chân Vũ Cung trong buổi tối ngày hôm qua đã bị phế hết rồi, bây giờ trong này chỉ có bốn mươi chín con tôm nhỏ, cùng với một con tôm lớn Thái Tam mà thôi.

Tần Ba và Hán Vũ Hà, mỗi người dẫn theo năm mươi đệ tử, âm trầm lặng lẽ khoanh tay đứng một góc, dùng ánh mắt hờ hững của mình quan sát toàn trường, cứ như thể mời các ngươi xông vào trước đi, bọn ta không quan tâm.

Ở bên đối diện, Triệu Văn Hà và Ma Cửu Cửu mỗi người cũng dẫn năm mươi đệ tử tới, nhưng đứng tách biệt làm hai khu vực khác nhau.

Tất cả mọi người ở đây đều đang chờ.

Đợi động tĩnh của Nguyễn Uyển, Hải Uyên Đảo và Nguyệt Thần Điện.

Không để chúng nhân phải chờ lâu, nửa khắc sau, thì vẫn là ba thân ảnh quen thuộc bước tới, sau lưng không hề có bóng dáng đệ tử nào theo sau cả.

Thanh Ngọc, Viễn Quý La và Nhan Như Ngọc chậm rãi tản bộ, thi thoảng còn cười nói, không có một chút phong thái gấp gáp nào.

Đám đông nhìn theo bước chân của ba người, tất cả nhìn nhau, nhưng không ai nói năng gì. Triệu Văn Hà lúc này từ đằng xa nhẹ nhàng gật đầu với Thanh Ngọc. Cử động nhỏ này tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, rồi vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ Triệu gia lại ngả về phía Nguyễn gia rồi hay sao?

Đứng đằng xa, Hán Vũ Hà bắt đầu cười lớn:

- Hảo! Hảo! Nghe danh Nguyễn gia tiểu thái tử anh hùng cái thế, bá tuyệt thiên hạ đã lâu, hôm nay mới được chứng kiến tận mắt, không uổng công Hán mỗ tham dự cái đại hội chết giẫm này! Ha ha ha!

Thanh Ngọc bước tới từ xa, không nói không rằng, khóe miệng cũng khẽ nhếch, cứ thế mà ung dung tản bộ tiến lại gần.

Hán Vũ Hà lại hô:

- Nguyễn huynh cũng lo xa quá rồi! Huynh xem, toàn bộ chủ soái các nhà đều có mặt ở đây, làm gì có ai tấn công Nguyễn Uyển đâu mà huynh phải lưu quân ở nhà phòng thủ kỹ vậy?

Thanh Ngọc chú ý vào Tần Ba. Người này từ lúc hắn thấy cho đến bây giờ biểu cảm trên khuôn mặt chưa bao giờ thay đổi, cứ như là một kẻ chết trôi vậy. Thanh Ngọc không quan tâm đến lời nói của Hán Vũ Hà, mà nhẹ hướng Tần Ba gật đầu, thì lập tức hắn cũng gật đầu lại đáp lễ.

Chúng nhân xung quanh không biết chuyện gì xảy ra.

Không phải hai người này là địch nhân ngươi sống ta chết hay sao?

Tự nhiên lại gật đầu chào nhau là có ý gì?

Bọn họ không hề hiểu được thú vui của những người muốn làm hắc thủ phía sau màn, thao túng tâm tư kẻ khác trong tay. Thanh Ngọc và Tần Ba chính là dạng người như thế.

Người ta nói kẻ sĩ chết vì tri kỷ, câu này cũng không sai. Mặc dù Thanh Ngọc và Tần Ba đều chưa tiếp xúc với nhau bao giờ, hơn nữa lại còn là kẻ địch không đội trời chung, nhưng chính bởi vì cả hai đều là cùng một dạng người, nên họ mới thản nhiên chào hỏi nhau như vậy.

Đáng tiếc thay thượng thiên không chiếu cố, vận mệnh đối lập, nên Thanh Ngọc và Tần Ba đã ước định sẵn phải có một lần long tranh hổ đấu.

Người nào thắng sẽ bước lên đỉnh cao, còn người nào thua thì coi như đời này chấm hết, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Chỉ có những nhân vật tầm cỡ, mặc dù là địch thủ, nhưng khi tương kiến vẫn dành sự tôn trọng tối thiểu cho đối phương, đó mới chân chính là bậc kiêu hùng.

Còn chuyện thắng hay thua, mỗi người đều có an bài riêng, nên tất cả còn dựa vào thiên mệnh.

Kẻ chiến thắng được quyền lưu danh sử sách, còn kẻ thua trận thì chỉ là bàn đạp, phai nhạt trong dòng sông thời gian đằng đẵng mà thôi.