Chương 227: Danh truyền Trung Đô

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló rạng từ phương Đông xa xôi, toàn bộ Luận Võ Thành vẫn còn ngập tràn trong sương mai bao phủ.

Luận Võ Đại Hội, đêm đầu tiên đã có hai cuộc chiến, một hồi là ở Hán gia Hán Cung, một hồi là ở Tề gia Tề Thành.

Mà kết cục của hai cuộc chiến này đều làm mọi người rung động.

Trong cả hai cuộc chiến đều nổi bật lên vài vị anh tài kiệt xuất.

Tần gia Tần Ba và Hán gia Hán Vũ Hà liên thủ, lập kế đánh hàng Nhật Thần Điện Nhật Bách, sau đó còn thu được cả đại kỳ Lôi Hỏa Cung, mà chỉ tổn thất có mười tám đệ tử.

Cùng lúc đó, một tin tức khác càng oanh động hơn truyền ra.

Nguyễn gia Nguyễn Ngọc chỉ dẫn theo hai người đột kích Tề Thành, lại ngay lập tức miểu sát phá đi thân thể chủ soái Tề gia Tề Khiếu Trọng, đồng thời không mất một binh một tốt mà cũng lấy được đại kỳ về tay.

Tề Khiếu Trọng đệ tứ Thiên Kiêu Bảng Trung Đô, thực lực mạnh mẽ nhường nào, ấy vậy mà không chịu nổi một kiếm chiêu của Nguyễn gia tiểu thái tử, điều này nói ra ai tin?

Đây thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nghe thấy việc này, nhiều nhất đẳng thế gia trong Trung Đô không chịu tin, đi tìm hiểu lại thật kỹ mới xác định hóa ra là thật.

Tiếng tăm của Thanh Ngọc bây giờ vô cùng vang dội, truyền khắp cả Trung Vực. Mà hành động lần này của hắn cũng làm cho nhiều người phải suy nghĩ.

Lập tức trong lòng cao tầng vô số gia tộc nhất đẳng Trung Đô đưa ra một nửa quyết định, cùng tiến cùng lùi với Nguyễn gia, chỉ đơn giản vì thiếu gia nhà họ thật quá nổi bật, không ai sánh kịp. Nửa quyết định còn lại thì phải xem xem hắn có an an ổn ổn mà rời khỏi Luận Võ Thành hay không.

Hơn nữa đêm qua, chủ soái Nguyệt Thần Điện Nhan Như Ngọc và chủ soái Hải Uyên Đảo Viễn Quý La còn cùng tiến cùng lui với Nguyễn Ngọc?

Điều này nói lên cái gì?

Ít nhất là có hai siêu cấp thế lực đang làm đồng minh với Nguyễn gia đấy!

Lúc này còn không có tư tưởng đi ôm đùi thì đúng là đầu đất!

Nói đi cũng phải nói lại, cái gì quyết định tương lai một đại gia tộc yếu hay mạnh?

Chính là lớp nhân tài trẻ tuổi bây giờ.

Nhà nào có thiên kiêu xuất sắc ưu tú bao nhiêu, thì hy vọng bá chủ của nhà đó càng lớn bấy nhiêu.

Tấm gương ngày xưa Nguyễn Nhạc lão gia tử Nguyễn gia, thời niên thiếu một người một thương quét ngang thiên hạ chả rõ rành rành ra đấy sao?

Đêm qua xảy ra hai cuộc đại chiến, đã có kẻ vui, thì tất cũng có kẻ buồn.

Chán nản nhất ở đây phải nói tới Nhật Bách của Nhật Thần Điện rồi, bởi vì hắn bản thân bị bắt, hơn nữa đại kỳ Lôi Hỏa Cung cũng đều bị Tần Ba và Hán Vũ Hà cướp đi.

Nhật Bách đem theo một nửa quân số Nhật Thần Điện đi công chiếm Hán Cung, rồi toàn quân bị chiêu hàng ở đó. Thành ra Lôi Hỏa Cung như rắn mất đầu, Tần Ba và Hán Vũ Hà xông vào không có chút khó khăn, thu lấy đại kỳ về tay.

Vậy là chỉ sau một đêm ngắn ngủi, cả Tề gia và Nhật Thần Điện đều đã bị loại bỏ ra khỏi vũ đài Luận Võ Đại Hội lần này.

Sáng ngày hôm nay, các phương thế lực lại rục rịch.

Bởi vì đêm qua Đạo Môn của Chân Vũ Cung dù không mất đi chủ soái Thái Tam, nhưng lại tổn thất đến phân nửa đệ tử. Đây chính xác là một quả hồng mềm thơm ngọt, ai cũng muốn bóp.

Lúc này, dưới ánh bình minh rực rỡ.

Trong tiền viện Nguyễn Uyển, Thanh Ngọc đang luyện tập Lực Đỉnh, Cung Hà Trang và nhị nữ ân cần đi tới, đun nước pha trà.

Các nàng gần như một đêm không ngủ, hôm qua bị Thanh Ngọc hành hạ muốn chết đi sống lại hai canh giờ. Đi tới gần nơi hắn đang đánh quyền, ba người trên mặt đều mang theo nụ cười xuân phong đắc ý mà bận rộn với nhau.

Đang đun nước, Cung Hà Trang để ý về phía Thanh Ngọc.

Trước kia nàng cũng từng thấy hắn luyện bộ quyền cước này, cũng chẳng thấy lạ lẫm gì. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy mấy động tác ấy có gì cao minh, dường như chính nàng cũng có thể thoải mái thi triển.

Cung Hà Trang không biết vì sao Thanh Ngọc lại luôn yêu thích bộ quyền cước này, hơn nữa mỗi lần đều là tập ngay lúc bình minh, mặt trời vừa ló rạng.

Nhưng nhìn kỹ một lát thì Cung Hà Trang mới giật mình hoảng hốt.

Mỗi một động tác kia trông thì vô vị, nhưng nó lại mang theo Chân Đạo Chi Ý!

Thanh Ngọc quay ra nhìn ánh mắt của Cung Hà Trang, mỉm cười hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Nàng đáp:

- Bộ quyền cước này hình như chưa đầy đủ, còn có phần sau nữa.

Thanh Ngọc cũng bất giác giật mình, Lực Đỉnh còn có phần sau nữa ư?

Bây giờ bộ quyền cước này đối với hắn tác dụng không lớn, nhưng mà vẫn có thể rèn luyện thể lực rất tốt, nên từ trước tới nay Thanh Ngọc chưa bao giờ ngừng luyện ngày nào cả.

Dù sao tích tiểu thành đại, tu luyện cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Nếu Lực Đỉnh mà có cả phần sau nữa thì Thanh Ngọc bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy đến tay đấy. Tu vi Tinh cảnh của hắn mắc kẹt ở Luyện Cốt trung kỳ đỉnh phong cũng khá lâu rồi, mà chưa có cơ hội đột phá.

Lúc này, từ bên ngoài có một tiếng kẻng, báo hiệu có khách nhân tới thăm.

Cung Hà Trang vừa thành thục ngoáy bột trà, lại tỏa thần thức ra ngoài, mỉm cười:

- Triệu Văn Hà tới.

Dương Điệp day day trán, hỏi:

- Chủ soái Triệu gia tới đây làm gì đó?

Trần Phi Quỳnh cũng tỏ vẻ nghi ngờ:

- Đúng, hắn tới đây làm gì nhỉ?

Thanh Ngọc không để ý, vẫn đánh từng động tác Lực Đỉnh một, hấp thu Tử khí đông lai từ ánh bình minh rạng rỡ phía chân trời, nói vọng ra ngoài:

- Để hắn chờ một lát.

Âm thanh Nguyễn Trường báo vào:

- Vâng, ca.

Cung Hà Trang làm bộ suy ngẫm, đi được mấy bước lại nói:

- Sáng nay thế sự không an ổn, giờ này tới đây không biết là có miếng mồi gì ngon?

Thanh Ngọc cười hà hà:

- Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ đến đây uống trà luận đạo hay sao?

- Thiếp nghĩ đại khái hắn sẽ mang quân đi đánh nhà nào đó.

- Đó là điều chắc chắn.

Thanh Ngọc phong khinh vân đạm, không nhanh không chậm thi triển quyền cước.

Hôm nay Triệu Văn Hà tới đây, nhất định là vì tin tức đêm qua Thái Tam của Chân Vũ Cung tổn thất nửa quân số truyền ra ngoài. Sáng nay chắc chắn tất cả thế lực các phương sẽ rục rịch, trực chỉ Đạo Môn mà tấn công, nên Triệu Văn Hà này sẽ nhân cơ hội đó mà mang quân đi diễu võ giương oai một phen.

Hiện tại trong bóng tối Triệu gia đang mang tiếng nương nhờ Nguyễn gia, tới đây bái phỏng cũng không phải chuyện gì lớn.

Nghe Thanh Ngọc trả lời như thế, Cung Hà Trang lại nhẹ nhàng vuốt cằm:

- Cũng được, người tới vì lợi ích thì còn dễ hơn rồi.

Thanh Ngọc cười nhẹ:

- Ngốc! Chưa chắc đâu, nàng tưởng Triệu gia thực sự muốn quy thuận Nguyễn gia sao? Lão già Triệu Phóng kia không có đơn giản như vậy.

Cung Hà Trang xem như hoàn toàn chịu thua nam nhân này, hắn luôn luôn thâm bất khả trắc, giống kiểu hắc thủ phía sau màn. Không chỉ thế, lại còn cực kỳ thấu hiểu nhân tâm. May mà nàng là nữ nhân của hắn, nếu không có khi rơi vào bẫy của Thanh Ngọc lúc nào không biết.

Một khắc sau, Thanh Ngọc đánh quyền cước xong, trong xương cốt truyền tới tiếng cách cách bạo liệt. Cho tới nay hắn đã có thể thi triển được toàn bộ hai mươi động tác Lực Đỉnh. Thanh Ngọc không hề biết bộ quyền cước nhìn như một bộ võ dưỡng sinh đơn giản bình thường này lại ẩn chứa Chân Đạo Chi Ý.

Càng đến những động tác sau thì áp lực thiên địa bản thân Thanh Ngọc phải thừa nhận càng lớn. Với tu vi hiện tại của hắn, thi triển đến động tác thứ mười tám mà vẫn hơi có cảm giác ăn không tiêu.

Thanh Ngọc đoán chừng mình tối thiểu cũng phải đến Luyện Hư sơ kỳ mới có thể thi triển được toàn bộ các động tác Lực Đỉnh thuận buồm xuôi gió.​