Chương 232: Hàm Sa Xạ Ảnh

Thanh Ngọc ở bên cạnh khoanh tay vào nhau nói lời khách sáo:

- Không ngờ Tần huynh lại là tu sĩ Ám hệ, Nguyễn mỗ hôm nay được mở mang tầm mắt rồi!

Tần Ba tức tốc thi pháp, tay liên tục kết vô số thủ ấn, nhưng vẫn đáp lại:

- Chút tài mọn mà thôi, Nguyễn huynh đừng chê cười!

- Tháp này tên là gì vậy Tần huynh?

- À, đây là Trấn Quang Tháp, bảo vật gia truyền của Tần gia đấy!

Hai người cứ thế tâm sự, có vẻ không coi đám địch nhân trong Đạo Môn kia ra gì cả, làm sắc mặt tất cả mọi người phải giật giật vài cái.

Có chắc là tới đây đánh chiếm đại kỳ hay không?

Sao có vẻ giống một buổi đi dạo vậy?

Lúc này, Trấn Quang Tháp đen kịt khổng lồ sau lưng Tần Ba kia bắt đầu từ từ chậm rãi xoay tròn, vô số linh khí trong thiên địa bị hấp dẫn về đây, tạo nên một vòi long quyển phong trắng ngần to lớn trong không trung.

Từ ngọn hắc tháp bảy tầng cao trăm trượng kia bắt đầu tỏa ra những tia sáng đen kịt, làm âm u cả một góc chính Bắc Luận Võ Thành.

Cuồng phong loạn vũ, thiên địa biến sắc, hắc quang từ Trấn Quang Tháp tỏa ra đã che lấp cả ánh dương, toàn bộ khu vực quanh đây lúc này trời đất đã dần dần tối thui lại. Mặc dù bây giờ mới là buổi sáng nhưng khiến cho người ta tưởng nơi này đã sắp chiều tà đến nơi.

Ầm…Ầm…

Từng âm thanh rung động kịch liệt vang lên, khiến cho hàng vạn cặp mắt đang quan chiến ở bên ngoài Luận Võ Thành cũng phải mở to hết sức mà chú mục, đón xem tiếp theo sẽ xảy ra biến cố gì.

Tần Ba hai tay vẫn liên tục kết ấn, hắn vươn ngón tay trỏ ra, chỉ về một phương hướng.

Lập tức, từ trên đỉnh Trấn Quang Tháp bắn ra một đạo hắc quang khổng lồ về phía Tần Ba vừa chỉ. Uy thế của lần công kích này có thể nói là vô cùng dữ dội, khiến cho mặt đất Đạo Môn phải chao đảo, vô số tu sĩ đang quan chiến đằng xa cũng phải sợ hãi không thôi.

Đây còn là uy lực của tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ hay sao?

Vô số tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ đứng ngoài xa mà trong lòng cũng cảm thấy rét lạnh, nổi hết cả gai ốc lên.

Triệu Văn Hà và Thái Tam đứng trên tường thành Đạo Môn đều biết Tần Ba muốn phá đi Chân Vũ Thất Tiệt Trận, nhưng hai người bọn hắn lại tỏ vẻ không sợ hãi chút nào cả, cũng không hề có ý định ra tay ngăn cản.

Giương đôi mắt nhìn Tần Ba thi pháp, thậm chí khóe miệng Triệu Văn Hà còn nở một nụ cười lạnh lẽo.

Các ngươi đã muốn chết, vậy thì ta thành toàn!

Hắc quang khủng bố bắn ra từ Trấn Quang Tháp của Tần Ba đã va chạm vào màn sáng kết giới phòng hộ của Chân Vũ Thất Tiệt Trận, lập tức gây nên một vụ nổ lớn.

Ầm…Ầm…!

Linh quang đen kịt tràn ra khắp nơi, vô số đạo kình phong gào thét phản chấn bay ngược ra ngoài, khiến cho đám đệ tử Tần Hán hai nhà phải đưa tay lên mà che mắt lại.

Tất cả tu sĩ đang quan chiến đằng xa cũng phải âm thầm khiếp sợ, bản thân họ tự hỏi nếu chính mình gặp phải một đạo hắc quang đó thì có đỡ nổi hay không.

Rắc…Rắc…!

Chân Vũ Thất Tiệt Trận của Đạo Môn không chịu nổi một kích khủng bố của Trấn Quang Tháp, lập tức kết giới bị vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng li ti tiêu biến trong thiên địa.

Đến đây, tường thành Đạo Môn đã hiển hiện ra trước mặt mọi người.

Tần Ba và Thanh Ngọc cùng nhìn nhau, không gian trăm trượng quanh họ đột nhiên lặng ngắt như tờ, không khí như ngừng lưu chuyển.

Hai luồng sức mạnh thần thức cao thâm đột nhiên tràn thẳng vào bên trong Đạo Môn mà lùng sục, không hề kiêng nể chút nào cả.

Bỗng dưng Thanh Ngọc mỉm cười hô lớn:

- Triệu huynh đúng là bỏ đủ vốn a! Lại còn mang theo tận bảy mươi chín đệ tử Triệu gia tới đây nữa!

Triệu Văn Hà lúc này làm sao còn không biết bây giờ Triệu Phủ bên kia đã sắp rơi vào tay giặc, nhưng mà hắn vẫn cố tỏ ra điềm đạm nói:

- Nguyễn huynh đúng là khiến Triệu mỗ phải nể phục đấy. Nhưng mà bây giờ có bắt được Triệu mỗ đi đổi lấy nhân thủ hay không, còn phải xem thực lực Nguyễn huynh thế nào rồi!

Thanh Ngọc và Triệu Văn Hà nhìn đối phương giữa khoảng cách mấy chục trượng, ánh mắt băng lạnh chạm vào nhau, đốt lên tia lửa hừng hực. Khí thế của hai người họ tràn ra xung quanh, khiến cho tất cả đám đệ tử mấy nhà đều kinh hãi mà phải bất giác lùi lại vài bước.

Chủ soái Hán Vũ Hà của Hán Cung lúc này lập tức phất tay lên:

- Xông lên! Tấn công!

Thân là nhân vật quan trọng của gia tộc, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, thì Tần Ba và Hán Vũ Hà sẽ không tự mình xuất thủ, một là làm như vậy rất nguy hiểm, hai là bọn hắn chỉ xuất thủ khi có thể gây ảnh hưởng đến đại cục mà thôi.

Một trăm đệ tử dưới trướng Hán Vũ Hà và Tần Ba đồng loạt phi thân mà tới, nhanh chóng rút vũ khí và pháp bảo ra, lao thẳng đến cổng Đạo Môn, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Lập tức, tám mươi mốt đệ tử Triệu gia và mười chín đệ tử Chân Vũ Cung cũng nhảy từ trên tường thành xuống, nhanh chóng tiếp cận, đối kháng trực tiếp.

Âm thanh binh khí và pháp bảo va chạm mãnh liệt, ầm ầm lên khắp nơi những tiếng nổ vang trời dậy đất, hiện tại trận giao phong giữa hai phe chính thức bắt đầu.

Những luồng chân khí đủ màu sắc xung đột nhau, có người trúng đòn thụ thương kêu la rồi lùi lại mấy bước, có người thừa thắng xông lên, hung hãn tiến công.

Nhân thủ hai bên đưa ra đều là một trăm người, lại không cách biệt nhiều về sức mạnh, toàn bộ đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ, họ cọ xát một hồi thì vẫn ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại.

Thân là phe bị tấn công, vậy mà Thái Tam và Triệu Văn Hà lại quá ư thảnh thơi, đứng trên tường thành bàng quang khoanh tay, không có ý tứ gì.

Một hồi sau, Thái Tam hừ lạnh một tiếng:

- Thật sự nghĩ là ăn chắc chúng ta rồi ư, các ngươi quá xem thường người khác rồi đấy. Giết cho ta!

Xoạt…Xoạt…Xoạt!

Ba mươi đệ tử Chân Vũ Cung đứng sau lưng Thái Tam bỗng dưng rút ra một đống pháp khí Hoàng cấp thượng phẩm có hình dạng cây nỏ màu nâu, đầu nỏ có ba cái lỗ tròn.

Nỏ này tạo hình vô cùng phức tạp, vừa nhìn đủ biết là loại tụ tiễn uy lực cực mạnh.

Những đệ tử cầm nỏ kia đều có vẻ sử dụng nó vô cùng thành thạo, chứng tỏ là đã được huấn luyện bài bản, kỹ càng từ lâu.

Đây là tụ tiễn độc môn của một môn phái đã mất tích từ lâu trên giang hồ, nó có tên là Hàm Sa Xạ Ảnh!

Chỉ cần chọn đúng mục tiêu bằng thần thức, sau đó truyền chân khí vào, Hàm Sa Xạ Ảnh có thể công kích liên tục ba lần với tốc độ và uy lực vô cùng khủng bố, tu sĩ dưới Thừa Đỉnh kỳ khó lòng mà né thoát được!

Tần Ba đứng dưới, mặt không biến sắc hô:

- Cẩn thận ám khí, mau chóng khởi động hộ giáp!

Bên trên tường thành, đám đệ tử Chân Vũ Cung chân khí sôi sục điên cuồng, trút lấy trút để vào nỏ của mình. Chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đều mặt mày trắng bệch, dường như đã dùng cạn kiệt hết tất cả chân khí trong người.

Bên dưới đám đệ tử Tần gia và Hán gia đang giao tranh, người người bất an, sắc mặt đại biến, vội vàng dồn toàn bộ chân khí của mình kích phát pháp bảo phòng ngự.

Năng lượng cuồng bạo đang hội tụ lại vào đầu những cây Hàm Sa Xạ Ảnh kia, thanh thế kinh khủng. Kể cả những tu sĩ đứng ngoài Luận Võ Thành quan chiến, lúc này đây cũng không khỏi lạnh tái người, da đầu tê rần, gió lạnh chạy dọc sống lưng, cứ như bị mối nguy nào đó nhắm làm mục tiêu vậy.

Vút...

Vút...

Hàm Sa Xạ Ảnh rung lên, đầu nỏ phóng ra hào quang màu trắng chói mắt, như sao băng từ trên tường thành Đạo Môn rơi xuống. Từng mũi phi châm mang tiếng gió rít gào đủ để tai nghe thấy rõ ràng, phóng thẳng về đan điền đám đệ tử hai nhà Tần Hán đang đánh nhau kịch liệt bên dưới.

Phi châm lao ra, trong chớp mắt, dệt nên một mảng bạo vũ bao trùm đám đông bên dưới.

Lúc này, Tần Ba lại ra tay.

Hắn liên tục kết ấn, sau đó không biết từ đâu quăng ra một lá bùa màu đen, trên đó có ghi lại đồ án thâm ảo tối nghĩa màu máu tươi sống động.

Lá bùa kia trong nháy mắt tiến nhập vào Trấn Quang Tháp, biến mất không thấy đâu nữa. Cả thiên địa rung động kịch liệt, vô số linh khí tán loạn, không gian vặn vẹo như thể muốn băng liệt tới nơi.

Lập tức, từ trên Trấn Quang Tháp khổng lồ phía sau lưng Tần Ba, tỏa ra một lớp kết giới hắc sắc rộng lớn, bao phủ toàn bộ đám đệ tử hai nhà Tần Hán vào bên trong.