Nguyễn Trường vò đầu nói:
- Ca, huynh xem lần Luận Võ Đại Hội này, bọn đệ tu vi còn yếu, đến đây chỉ để cho người ta bắt nạt, ca còn lôi bọn đệ theo làm gì?
Thanh Ngọc bày ra phong thái uy nghiêm của huynh trưởng:
- Chút khí thế đó còn không có được thì sau này kẻ địch mạnh hơn đến xâm chiếm gia viên của đệ, đệ cũng chắp tay nhường cho người ta hay sao?
Nguyễn Anh nghe câu này, cũng khuyên bảo:
- Trường đệ, Ngọc ca nói đúng đấy. Dòng chính Nguyễn gia ta không có kẻ hèn mọn chưa đánh đã chạy.
Nguyễn Trường cúi mặt, biết mình nói sai rồi.
Thanh Ngọc hiểu bản tính của vị đệ đệ này, bản thân Nguyễn Trường nghĩ gì nói nấy, trong lòng không có tâm cơ, nên hắn cũng không giận. Thanh Ngọc cười hà hà:
- Không sợ, ca không trách đệ. Đây là dịp tốt để các đệ quan chiến, học hỏi bản sự cho riêng mình, nên ta mới bảo gia gia đưa các đệ theo. Hiểu không?
Nguyễn Anh gật đầu, hỏi:
- Bọn đệ biết mà. Ca, đêm nay ca nghĩ tình huống sẽ ra sao? Liệu có nhà nào tấn công chúng ta không?
- Đêm nay ta nghĩ hầu hết đều sẽ án binh bất động. Hiện tại không có nhà nào muốn tổn thất quân số cả. Chỉ cần nhân thủ nhà nào bị phế đi là sẽ lập tức được đưa ra khỏi Luận Võ Thành. Đây là trận chiến lâu dài, chứ không phải một chốc một lát mà xong. Nếu mới khai màn mà đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, há chẳng phải là sẽ để cho người khác làm ngư ông đắc lợi hay sao? Tuy nhiên, vẫn sẽ có kẻ liều mạng đấy. Binh bất yếm trá, chưa tới thời điểm thì không thể nói chắc được.
Thanh Ngọc nhẹ nhàng liếc mắt thâm ý nhìn Nguyễn Anh.
Lạp Ma ở một bên thì tỏ vẻ ta đây là mẫu người cơ bắp, chỉ đâu đánh đó, đừng hỏi ta cái gì, ta không biết đâu. Nguyễn Trường thì móc ra một gói chân gà nướng, đến bên cạnh Lạp Ma, rồi hai người cùng nhau ăn ngấu nghiến.
Nguyễn Anh cũng mặc kệ bọn họ, hắn biết Thanh Ngọc bây giờ đang thử thách mình, xem bản thân có đưa ra được đối sách gì hay không.
Hồi lâu, Nguyễn Anh nói:
- Ca, hay là chúng ta chủ động tấn công?
Thanh Ngọc chống tay lên cằm, hỏi:
- Lời này nói thế nào?
- Ca, trong điều kiện hầu hết các phương đều phòng thủ, tại sao chúng ta không chủ động tấn công? Chọn một nhà có thực lực kém nhất và không có đồng minh, nhất kích đắc thủ, liệu có ổn không?
Thanh Ngọc lắc đầu, nói:
- Chỉ có ba nhà không có đồng minh mà thôi. Nhật Thần Điện, Thiên Ma Cung và Chân Vũ Cung, ba nhà đó đều có chủ soái Luyện Hư tọa trấn, đệ nghĩ chúng ta đánh được nhà nào? Chẳng lẽ chúng ta xuất binh mà ba nhà Tần Tề Hán bên kia chịu để yên hay sao?
Nguyễn Anh nghe vậy, lập tức lâm vào trầm tư. Thanh Ngọc lại nói:
- Tấn công là đúng, nhưng mà còn phải xem xét thế cục.
Lạp Ma bên kia vừa nhai nhồm nhoàm, định giải vây cho Nguyễn Anh, hỏi:
- Vậy đêm nay tính sao?
Thanh Ngọc chỉ đáp một câu:
- Yên lặng quan sát kỳ biến, binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm.
…
Hơn bốn canh giờ sau, Thanh Ngọc bước ra khỏi Nguyễn Uyển, thì nhìn thấy xung quanh cả chín khu vực còn lại các thế lực đã đều dựng lên kiến trúc pháp bảo của mình.
Đúng là các phương thế lực đỉnh phong Hằng Thiên Tinh, nhà nào nhà nấy đều tung ra những kiến trúc hùng vĩ tráng lệ nhất.
Tiêu biểu phải nói tới bên Nhật Thần Điện rồi, hành cung của họ cao lớn khổng lồ, tường gạch hoàn toàn là một màu đỏ sậm, hơn nữa từ đó tỏa ra lượng hỏa linh khí vô cùng nồng đậm, khiến người khác trông qua cũng phải giật mình.
Cái Nhật Thần Điện này và Chân Vũ Cung kia, một nhà thì vênh váo, một nhà thì thích khoe của, không biết thực lực ra sao.
Vô số tán tu và đông đảo các tiểu môn tiểu phái quan chiến cũng là phải tắc lưỡi không thôi, những tòa kiến trúc pháp bảo này không phải dễ kiếm a.
Từ bên ngoài nhìn vào, trông mười phương thế lực y như là mười tòa hành cung nhỏ nằm chiễm chệ trong Luận Võ Thành vậy.
Một tòa hành cung như vậy có tiền vài chục ức linh thạch cũng chưa chắc đã mua được, bởi vì muốn kiến tạo ra kiến trúc pháp bảo đòi hỏi người chế tác phải tinh thông pháp tắc không gian.
Mà Hằng Thiên Tinh đã từ lâu lắm rồi chưa có ai tấn thăng qua cảnh giới Độ Kiếp, thì lấy đâu ra người học được pháp tắc không gian bây giờ?
Hầu hết những tòa kiến trúc pháp bảo ở đây đều do các phương thế lực này tìm kiếm ở trong động phủ cường giả xa xưa để lại, hoặc là do tông môn lâu đời truyền thừa xuống, chứ không có ai được cấp mới như Thanh Ngọc cả.
Âm thanh của Tuế Ninh Tiên Tử vang vọng khắp Luận Võ Thành:
- Đã đến giờ, các thế lực mau chóng báo tên căn cứ!
Tiếp sau đó, là liên tiếp hồi báo:
- Tần gia Tần Phủ!
- Tề gia Tề Thành!
- Hán gia Hán Cung!
- Triệu gia Triệu Phủ!
- Nhật Thần Điện Lôi Hỏa Cung!
- Nguyệt Thần Điện Vọng Nguyệt Đài!
- Chân Vũ Cung Đạo Viện!
- Thiên Ma Cung Ma Môn!
- Hải Uyên Đảo Thủy Thần Điện!
Cuối cùng, Thanh Ngọc cũng hô:
- Nguyễn gia Nguyễn Uyển!
Mười vị chủ soái của các phương thế lực đứng trước căn cứ của mình, dõi mắt quan sát đánh giá tình hình đối phương. Mười người ở đây đều đại biểu cho các thế lực nhân tộc đứng đầu Hằng Thiên Tinh, ai ai đều bất phàm, duy nhất chỉ có một tên Hán Vũ Hà của Hán gia là tỏ vẻ lơ nga lơ ngơ, không có chút phong phạm dòng chính thế gia nào cả.
Thanh Ngọc âm thầm chú ý tên này, có lẽ lát nữa nhiều người sẽ coi Hán gia là quả hồng mềm mà muốn bóp trước đấy.
Lão già Hán Lương kia thực sự sợ chết đơn giản như vậy sao?
Chắc chắn không phải đâu!
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Thanh Ngọc lập tức quay bước trở vào Nguyễn Uyển. Dù gì đứng đây ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cũng không có lợi ích gì.
Âm thanh Tuế Ninh Tiên Tử tiếp tục vang lên lần nữa:
- Các phương thế lực mau chóng chuẩn bị! Nửa canh giờ sau, theo hiệu lệnh, Luận Võ Đại Hội chính thức bắt đầu!
…
Lúc này, toàn bộ nhân thủ Nguyễn gia đã tập trung trước cửa Nguyễn Uyển, bởi vì chỉ còn chưa đầy một khắc nữa thôi là đến giờ khai chiến.
Thanh Ngọc nhìn đội hình Nguyễn gia, sau đó phân phó:
- Từ thời khắc này trở đi, sắp xếp luân phiên. Ở xung quanh bốn phía Nguyễn Uyển lúc nào cũng có tám người chia nhau canh gác, đại kỳ cũng luôn luôn phải túc trực hai người. Khắp nơi trong uyển có chuông báo động, bất kể có tình hình gì nguy cấp hay lạ thường các ngươi cũng phải đánh chuông ngay lập tức, rõ chưa!
Nhân thủ Nguyễn gia mạnh mẽ hô:
- Rõ!
Thanh Ngọc tiếp tục nói:
- Đêm nay là đêm đầu tiên của Luận Võ Đại Hội, chắc chắn sẽ không yên bình. Sau đây sắp xếp bốn mươi tám người thực lực mạnh nhất thành đội tấn công, sẵn sàng chờ lệnh, tất cả còn lại thì giữ trạng thái canh gác và phòng thủ, không được lơ là. Lập tức hành động!
Rất nhanh, bốn mươi tám tu sĩ Nguyễn gia, nam có nữ có, đã tiến lên trước một bước, còn lại năm mươi người khác thì tức tốc tản ra xung quanh, nắm bắt tình hình.
Tam nữ và Nguyễn Anh, Nguyễn Trường ở lại trong lực lượng phòng thủ, còn Thanh Ngọc và Lạp Ma dẫn theo bốn mươi tám người kia sẽ quan sát kỳ biến, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Tứ phía Đông, Tây, Nam, Bắc của Nguyễn Uyển đều nhanh chóng có người trèo lên vọng gác quan sát, dưới chân đại kỳ cũng có hai đệ tử đứng canh giữ nghiêm ngặt.
Ai nấy đều mang trong mình chiến ý mãnh liệt, quyết tâm mang vinh dự về cho Nguyễn gia.
Thanh Ngọc tỏa thần thức ra quan sát toàn bộ Nguyễn Uyển, sau khi thấy Cung Hà Trang sắp xếp nội vụ đâu ra đó thì vô cùng hài lòng. Quả nhiên nữ nhân này cũng không hề tầm thường.
Bỗng nhiên.
Ầm…
Một tia chân nguyên nổ tung trên thiên không tỏa ra linh quang rực rỡ, kèm theo đó chính là thanh âm Tuế Ninh Tiên Tử làm cho toàn bộ chiến trường Luận Võ Thành sôi trào:
- Luận Võ Đại Hội bắt đầu!
…