Dạ sắc thâm sâu.
Đêm nay là đêm đầu tiên của Luận Võ Đại Hội, nhất định sẽ không thể nào yên ổn được, các phương thế lực hoặc tấn công, hoặc phòng thủ, chắc chắn là đều có động tĩnh cả.
Hiện giờ đại chiến ngay trước mắt, đây không phải trò trẻ con tập tành làm người lớn.
Thanh Ngọc nhanh chóng tỏa thần thức khổng lồ của mình ra ngoài, bao trọn gần như đến cả một phần năm diện tích Luận Võ Thành.
Đột nhiên, mặt hắn có chút biến sắc, nhưng rất nhanh sau đó lại nhếch miệng cười mỉm.
Có người không chờ đợi được nữa rồi.
Cung Hà Trang ở bên cạnh, chưa biết tình huống ngoài kia ra làm sao, hỏi:
- Không lẽ chàng định chủ động tấn công?
Thanh Ngọc gật đầu.
- Ta đang định như vậy đấy.
Cung Hà Trang âm thầm tính toán, rồi nói:
- Thiếp biết chàng sẽ không chịu ngồi im một chỗ mà. Chàng tính dẫn theo bao nhiêu người?
- Một mình ta thôi.
Dung nhan Cung Hà Trang chợt cứng ngắc, nàng sững sờ hét lên với Thanh Ngọc:
- Thiên a! Chàng định đùa thiếp sao? Thân là con cháu Nguyễn gia, không trấn thủ trong Nguyễn Uyển để tự bảo vệ mình, mà lại chạy ra ngoài...
Thanh Ngọc lắc đầu nghiêm túc ngắt lời nàng:
- Không được, đi nhiều người quá lộ liễu, ta phải hành sự một mình.
Cung Hà Trang lặng im một lúc, rồi ôm chặt lấy Thanh Ngọc, không cho hắn đi.
Lần này thì đến cả Lạp Ma và nhị nữ đằng sau đều kinh ngạc đến sững sờ.
Một mình chủ soái nhất phương chạy đi tấn công, lại vào giữa đêm hôm, ngay thời khắc nhạy cảm như vậy, thì là bị ngốc hay bị điên đây?
Cả gan làm càn đến thế, thật sự xem thiên hạ anh hùng không ra gì cả rồi?
Đã vậy, một mình Thanh Ngọc đi đánh đấm làm sao lại với cả mấy trăm người?
Cung Hà Trang cương quyết ôm chặt lấy Thanh Ngọc nói một câu làm tất cả mọi người té ngửa ra sau:
- Không được! Nếu chàng muốn đi, ít ra cũng phải dẫn theo đồng minh. Nhan Như Ngọc của Nguyệt Thần Điện cũng được, hay tên gấu mập kia của Hải Uyên Đảo cũng được nữa, nếu không thiếp không cho chàng đi! Chàng không đồng ý đừng mơ thiếp buông tay.
Bà cô này nữa!
Một người và ba người có gì khác nhau hay sao?
Tất cả chúng nhân Nguyễn gia nghe vậy muốn vỗ tay lên trán lắm nhưng không dám.
Thanh Ngọc lắc đầu. Lúc đang chiến tranh nước sôi lửa bỏng mà có nữ nhân quấn thân thì đúng là phiền phức vô cùng a.
- Được rồi được rồi, ta đồng ý với nàng, nàng ở lại chú ý thế cục cho ta.
Hắn quay ra dặn dò đám đệ tử Nguyễn gia:
- Ta không có ở đây, Cung Hà Trang chính là chủ soái, nghe rõ chưa?
Lạp Ma lo lắng vô cùng. Không có Thanh Ngọc trấn thủ, chúng nhân ở đây xem như rắn mất đầu. Hắn cũng không biết bản lĩnh của cô nương Cung Hà Trang này lớn đến đâu, nhưng mà việc Thanh Ngọc đã quyết thì không thể nào sửa đổi được, chỉ đành nghe sao làm vậy thôi.
Cung Hà Trang lúc này mới buông tay ra:
- Ở đây giao cho thiếp, chàng đi sớm về sớm.
Thanh Ngọc khoát tay, thân hình mờ ảo một cái đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm, làm mọi người vô cùng khiếp sợ, không biết là hắn dùng loại thân pháp gì.
Lúc này, Cung Hà Trang làm gì còn bộ dáng liễu yếu đào tơ chim nhỏ nép người nữa, mà thần thái và khí chất trên khuôn mặt nàng bỗng nhiên thay đổi đến đáng sợ.
Một số đệ tử Nguyễn gia còn không dám nhìn thẳng vào dung nhan kiều diễm kia, bởi vì trong lòng họ bỗng cảm thấy một cơn băng hàn thấu tận xương tủy truyền đến.
Đây là cái loại khí thế gì?
Sao cô nương này đang hiền lành bỗng dưng hóa thành băng sơn mỹ nhân khủng bố như vậy?
Cung Hà Trang nhanh chóng phân phó:
- Lạp huynh, huynh và bốn mươi tám người trong đội ngũ tấn công vừa rồi nhanh chóng tập hợp lại đây, ta dạy cho mọi người một công trận hợp kích…
…
Bên kia, đại chính điện Vọng Nguyệt Đài.
- Mượn người?
Chủ soái Nhan Như Ngọc của Nguyệt Thần Điện nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, trong ánh mắt nàng tỏ vẻ tinh nghịch, lại hỏi tiếp:
- Chủ soái Nguyễn Uyển đêm hôm tới Vọng Nguyệt Đài của ta, không biết là muốn mượn bao nhiêu người? Ngươi không sợ ta bắt ngươi đem đi Chiêm tinh đài đổi lấy nhân thủ hay sao?
Thanh Ngọc phong khinh vân đạm đáp:
- Không sợ. Tất cả Vọng Nguyệt Đài của các nàng không ai bắt được ta.
Nhan Như Ngọc từ ghế đứng dậy, đứng trước mặt Thanh Ngọc, đưa tay lên vuốt vào má hắn mà hỏi:
- Sao ngươi lại tự tin như vậy nhỉ? Được rồi, nói đi, ngươi muốn mượn ai?
Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Nhan Như Ngọc cười cười:
- Mượn nàng.
Nhan Như Ngọc khẽ lấy tay che miệng, rồi ghé sát vào tai Thanh Ngọc mà nói:
- Mượn ta? Trên người ngươi vẫn còn hương thơm của nữ nhân đấy, thế mà dám tới đây nói mượn ta? Ngươi không biết ta rất khó tính hay sao? Nhỡ ta không cho ngươi mượn thì ngươi tính sao?
Thanh Ngọc cũng lười nói nhảm, mà trực tiếp vòng tay qua ôm lấy Nhan Như Ngọc vào lòng.
Nhan Như Ngọc cố gắng vùng vẫy, tránh thoát khỏi hắn, nhưng không tài nào làm nổi. Toàn thân thể nàng vô lực mềm nhũn, cứ như bị một lực lượng vô hình đè nén gắt gao, không thể kháng cự được.
Uy áp Luyện Hư kỳ của Nhan Như Ngọc đã bị Diệt Kiếm Thế tiêu trừ sạch sẽ rồi còn đâu, thậm chí bản thân nàng còn cảm thấy toàn bộ lực lượng trong đan điền bị kiềm chế nghiêm trọng.
Nhan Như Ngọc bất giác sợ hãi nhìn Thanh Ngọc, trước đây nàng cứ tưởng nam nhân này đã rất xuất sắc rồi, ai ngờ tới bây giờ vẫn là đánh giá thấp hắn.
Một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ áp chế toàn diện một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ là cái khái niệm gì?
Thanh Ngọc một tay vòng qua ôm chặt eo Nhan Như Ngọc, một tay khác nâng cằm nàng lên mà nói:
- Làm sao? Có cho mượn không? Hay để ta phải dùng biện pháp mạnh?
Nhan Như Ngọc còn chưa chết tâm tư, lập tức dồn hết tinh thần lực, thi triển mị công bằng hai mắt. Từ sâu trong đôi con ngươi lấp lánh xinh đẹp kia bỗng dưng lóe lên hai tia sáng hồng rực, miệng nàng khẽ quát:
- Du a mi ka mi di a vê hát đê!
Thanh Ngọc nhanh chóng đứng đờ ra một lúc, nhưng hai tay hắn vẫn ôm cứng ngắc lấy Nhan Như Ngọc, không buông chút nào.
Bỗng nhiên, Thanh Ngọc điên cuồng, đôi mắt xanh thẳm yêu dị trên gương mặt tuấn mỹ đục ngầu cả đi.
Hắn trực tiếp bá đạo hôn thẳng lên đôi môi đỏ căng bóng yêu mỵ của Nhan Như Ngọc.
Trong lòng Nhan Như Ngọc lúc này đang có mấy vạn con hà mã béo núc ních chạy qua, nàng không biết phải làm gì cho tốt cả.
Không đúng a!
Bình thường nam nhân nào trúng phải mị công của nàng cũng phải lăn vật ra đất mà giãy giụa phòi nước miếng, trong đầu liên tục tưởng tượng ra những cảnh ân ái hoan lạc kia chứ!
Sao tên này lại trực tiếp lấy nàng ra thực hành rồi?
Không xong!
Có khi nào hắn đè nàng ra không?
Chưa để Nhan Như Ngọc kịp định thần lại, thì bàn tay Thanh Ngọc đã trực tiếp chộp thẳng vào bờ mông căng tròn của nàng, điên cuồng xoa bóp.
Thực ra hắn chẳng có vấn đề gì hết, một người có Thiên Diễn phù văn, Hồn phù văn như Thanh Ngọc có thể bị mị công ảnh hưởng sao?
Dĩ nhiên là không rồi!
Chẳng qua mỹ nhân trước mặt cho tiện nghi, không chiếm đúng là đồ ngu dốt!
Nhan Như Ngọc bị hôn đến xây xẩm mặt mày, mắt nàng nhắm chặt, cảm nhận con trăn ướt át đang mạnh mẽ xâm lược trong miệng mình kia.
Cảm giác đó thật là lạ lùng, từ trước tới giờ Nhan Như Ngọc mấy trăm tuổi rồi chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này. Thâm tâm nàng vô cùng rồi loạn, nhưng hình như bản thân Nhan Như Ngọc cũng không ghét việc bị Thanh Ngọc hôn lắm thì phải?
Thực ra nàng đã biết đến Thanh Ngọc từ lâu, hơn nữa còn thầm đem lòng ái mộ. Hơn nữa, Tuế Ninh Tiên Tử sư phụ Nhan Như Ngọc còn muốn đem nàng gả cho hắn, để Nguyệt Thần Điện và Nguyễn gia liên hôn.
Thi thoảng Nhan Như Ngọc còn len lén tiến vào đứng trong Nguyễn Thị Thương Hội mà nhìn ngắm Thanh Ngọc, lúc đó chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Trông dung nhan phong thần tuấn lãng, thân hình cường tráng đẹp đến không góc chết kia, nàng bất chợt có chút cảm xúc lưu luyến trong tâm khảm. Nhưng Nhan Như Ngọc lại không dám nhờ Tuế Ninh Tiên Tử ngỏ lời, bởi vì xung quanh Thanh Ngọc có quá nhiều nữ nhân, nàng bắt đầu e ngại.
Nhiều nữ nhân như vậy, phải tranh giành chắc là mệt mỏi lắm?